43H. Phiên Ngoại: Cố Sự Mùa Thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm. Vu Văn Văn mang theo lưỡi hái ra khỏi nhà, khi đến dưới gốc cây nọ, chân dẫm lên một chỗ kêu 'rộp' một tiếng.

Vu Văn Văn ngẩng đầu như suy tư điều gì, nhìn lá vàng đầy cây.

Quả nhiên mùa thu tới rồi.

Bỗng nhiên phía sau truyền đến giọng Trịnh Tú Nghiên, Vu Văn Văn xoay lại, thấy nàng đang mang theo áo chạy tới trước mặt mình.

"Sao tỷ lại chạy tới đây?"

"Ban sáng ta dặn gì muội không nghe thấy à, sao lại không mặc áo khoác thế?" Lời Trịnh Tú Nghiên hơi mang trách cứ, hơi giận Vu Văn Văn, vừa nói vừa cẩn thận khoác áo lên cho nàng.

"Nhiệt độ trong ngày thay đổi thất thường như vậy, coi chừng bị đau đầu đấy, muội mà để bị bệnh thì ta sẽ không chăm muội đâu!"

"Thân thể ta tỷ còn lạ gì chứ? Nóng như cái lò vậy đó, khỏe lắm." Vu Văn Văn cười hì hì, để thê tử mặc quần áo chỉnh tề cho mình, cẩn thận vuốt phẳng nếp nhăn, Vu Văn Văn nắm lấy tay mềm của nàng, chớp chớp mắt.

"Nhưng còn tỷ kìa, tối hôm qua cùng ta náo loạn cả đêm còn chưa nghỉ ngơi cho tốt, mau trở về ngủ đi nha!"

Trịnh Tú Nghiên đỏ mặt vỗ vai Vu Văn Văn một cái mới xoay người trở về nhà.

Vu Văn Văn nhìn vầng thái dương đang dần ló rạng trên đỉnh núi đằng xa, tỏa ra hồng quang sáng ấm.

Nhớ đến hai khuê nữ còn mang tã lót, nhớ đến thê tử ôn nhu săn sóc ở nhà, bỗng nhiên lòng nàng xúc động, không khỏi nắm chặt lưỡi hái trong tay, bước chân càng thêm nhẹ nhàng.

Trời tối càng ngày càng sớm, cũng ngày một lạnh hơn. Vu Văn Văn thích mặc gọn gàng ra cửa, không thích mặc thêm áo khoác trên người. Khi nàng ra ngoài nếu Trịnh Tú Nghiên đã thức, tất nhiên sẽ tự tay mặc áo khoác cho nàng; nếu đêm qua Trịnh Tú Nghiên bị mình bình bịch cả đêm mỏi mệt bất kham dẫn tới thức dậy muộn, Vu Văn Văn sẽ không mặc áo khoác. Cứ thế năm lần bảy lượt, Vu Văn Văn quả nhiên nhiễm phong hàn.

"Muội nhìn muội đi, ta đã nói thế nào hả?" Trong mắt Trịnh Tú Nghiên mang theo trách cứ, liếc mắt cái người xụi lơ trên giường sắc mặt đỏ bừng, sau đó lại bưng chén thuốc đút cho nàng.

"Nương tử à, tỷ mau tránh ra đi... Khụ khụ... Đừng để bị ta lây bệnh."

Vu Văn Văn cau mày nằm trên giường, mắt nửa khép nửa mở, bộ dạng suy yếu vô lực, tay cũng nhấc không lên nổi. Nàng chỉ cảm thấy trên mặt nóng vô cùng, đau cả đầu chóng cả mặt. Giọng nàng thều thào, đầu óc mơ hồ như bị phơi nắng cháy hỏng thành đầu gỗ.

"Cứ nói ngớ ngẩn, mau há mồm uống thuốc đi nè." Trịnh Tú Nghiên hơi giận dỗi, lau thuốc đắng dính ở khóe miệng cho nàng.

"Viên Viên và Nhã Nhã đâu rồi?"

"Dì Thẩm bế đi rồi, dì dặn ta phải chuyên tâm hầu hạ muội đấy."

"À..."

Nói xong, Vu Văn Văn lại bị đút thêm một muỗng thuốc.

Chén thuốc đen tuyền đã thấy đáy, càng ở dưới đáy càng đen hơn, cũng là phần đắng nhất. Vu Văn Văn nuốt một mồm to, sau đó chau mày, khóe miệng cong cong, vẻ mặt như muốn khóc.

"Òa... Đắng quá à... Hức hức..."

"Có thuốc nào mà không đắng chứ? Huống hồ Bạch đại phu nói, chỉ cần muội uống thuốc này, ngủ một giấc ngon lành là có thể sinh long hoạt hổ. Ngoan, uống hai miếng nữa thôi."

Vu Văn Văn cau mày ngoảnh mặt đi, môi mím chặt.

"Văn Văn, mau nghe lời." Trịnh Tú Nghiên thấy mình dỗ ngon dỗ ngọt thế nào nàng cũng không chịu há mồm, bèn giả vờ nghiêm túc.

"Uống thì uống, chi mà hung dữ vậy." Vu Văn Văn bĩu môi nhỏ giọng lẩm bẩm, bóp mũi uống một hớp lớn. Nàng không cẩn thận thở hổn hển một hơi, thuốc vừa nóng vừa đắng liền tràn ra khỏi miệng nàng.

"Đắng quá đi... Hức hức."

Đang lúc Vu Văn Văn bị thuốc làm cho sắp khóc tới nơi, đôi môi mềm mại lạnh lẽo của Trịnh Tú Nghiên liền áp lên, nhẹ nhàng linh hoạt cạy hàm răng Vu Văn Văn ra, vươn đầu lưỡi vào bên trong ôn nhu càn quét.

Ưmm...

Vu Văn Văn trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm thê tử chủ động. Nàng khép hờ hai mắt, lông mi thật dài run rẩy như cánh bướm, phất vào lòng Vu Văn Văn. Khuôn mặt trắng nõn của nàng nổi lên đỏ ửng, thanh thuần xen lẫn rù quến, lưỡi mềm linh hoạt liếm mút, chiếm lấy mọi ngóc ngách.

"Còn đắng không?"

Thật lâu sau, Trịnh Tú Nghiên vẻ mặt đạm nhiên nhả cánh môi Vu Văn Văn đã bị mình liếm mút đến đỏ hồng, nhìn chằm chằm khuôn mặt sững sờ của nàng.

"Không... Không đắng... Không đắng chút nào hết á." Vu Văn Văn chưa đã thèm liếm liếm môi, cười sáng lạn.

Lúc này Trịnh Tú Nghiên mới hơi hơi nở nụ cười, đắp kín chăn cho Vu Văn Văn bưng chén thuốc ra ngoài. Lúc gần đi Vu Văn Văn níu góc áo nàng, mắt rưng rưng nhìn nàng, trông đáng thương như một con tiểu cẩu.

"Không chỉ không đắng, mà còn... ngọt nữa."

*

Ban đêm, Trịnh Tú Nghiên và Vu Văn Văn cùng nằm trên giường. Khác với trước đây, Trịnh Tú Nghiên ngủ bên ngoài, Vu Văn Văn ngủ bên trong.

Trước khi ngủ Vu Văn Văn liều mạng phản đối Trịnh Tú Nghiên ngủ chung một giường với mình. Nàng sợ Trịnh Tú Nghiên bị mình lây bệnh phong hàn. Nhưng Trịnh Tú Nghiên vẫn kiên quyết ngủ chung với nàng.

"Văn Văn, ta ngủ một mình ở gian ngoài sợ lắm..."

"Tỷ thật là, thôi được rồi."

Vu Văn Văn bất đắc dĩ đồng ý, trong lòng lại ấm áp. Trịnh Tú Nghiên nào có sợ hãi gì đâu, muốn ngủ chung giường với mình rõ ràng là để ban đêm dễ chăm sóc mình đó thôi.

Thuốc của Bạch đại phu rất công hiệu, hơn nữa thể chất Vu Văn Văn bình thường rất tốt, buổi tối trùm chăn ngủ một giấc quả nhiên đổ mồ hôi xong thì khỏe lại. Nửa đêm Vu Văn Văn chậm rãi mở bừng mắt, cảm giác cả người thần thanh khí sảng, chẳng còn chút khó chịu nào.

Nàng xoay mặt qua nhìn người nằm bên cạnh mình, vẻ mặt thê tử khi ngủ mới điềm tĩnh làm sao, không khỏi mỉm cười. Nàng vươn ngón tay ra, vuốt ve môi Trịnh Tú Nghiên.

"Nghiên tỷ tỷ, ta rất thích tỷ." Mắt Vu Văn Văn thoáng thất thần, nàng lẩm bẩm nói.

"Nghiên tỷ tỷ cũng thích muội." Trịnh Tú Nghiên bỗng nhiên mở hai mắt làm Vu Văn Văn hoảng sợ, sau đó mặt Vu Văn Văn đỏ lên.

"Sao thế, lại bắt đầu phát sốt nói mê sảng à?" Trịnh Tú Nghiên cười trở mình, đối diện Vu Văn Văn.

Trịnh Tú Nghiên sợ ban đêm Vu Văn Văn sẽ khó chịu, thấp thỏm trong lòng cho nên ngủ rất nông. Tuy giọng Vu Văn Văn vừa rồi rất khó nghe thấy, nhưng cũng bị nàng nghe hết cả rồi, sau đó mới mở bừng mắt.

"Ta đã khỏe rồi nè! Không tin tỷ sờ trán ta đi!" Vu Văn Văn nóng vội kéo tay Trịnh Tú Nghiên để lên trán mình.

"Đúng thật, hạ sốt rồi này."

Vu Văn Văn cười vui vẻ. Bệnh của nàng đã khỏi, vì thế trở nên càng không kiêng nể gì. Nàng tiến đến, một phen ôm chặt Trịnh Tú Nghiên, giam chặt nàng trong lòng ngực.

Ban đầu hai người chỉ tính hôn một chút, ôm một cái, sau đó không biết tại sao hai người lại lăn xả vào nhau. Không khí khô ráo thế này, chỉ cần nhen nhóm một mồi lửa cũng đủ để que diêm cháy bùng lên.

Vu Văn Văn hôn kịch liệt như thể muốn châm lửa mở màn cháy bỏng.

Nàng nhấm nháp hút từng cái một dọc theo theo đường cong của cổ ưu nhã, lưu lại từng vệt đỏ diễm lệ như hồng mai điểm tô trên tuyết trắng.

"Đừng... Nhẹ một chút, ngày mai ta còn phải gặp người... Ưm..."Tuy ở trong bóng đêm, Trịnh Tú Nghiên vẫn có thể biết cảnh tượng nơi đó sẽ bất kham tới cỡ nào. Người này xuống tay luôn không biết nặng nhẹ, sau mỗi lần hoan ái trên người mình sẽ luôn lưu lại ấn ký chỗ đỏ chỗ xanh. Lần này nhất định cũng sẽ như thế.

"Ưm hưm... Được..." Vu Văn Văn hôn một cái lên khóe miệng như muốn lấy lòng thê tử, sau đó rời đi cần cổ tuyết trắng đã che kín vệt đỏ, lập tức xuống phía dưới.

"Văn Văn..." Trịnh Tú Nghiên híp mắt rên rỉ, ôm cái đầu không an phận của nàng, có chút ý loạn tình mê.

"Bây giờ muội cảm thấy thế nào rồi, có còn khó chịu không?"

Vu Văn Văn nhướng mày, ngẩng đầu lên.

Nàng làm không tốt sao? Sao Trịnh Tú Nghiên lại thất thần?

"Ta khỏe lắm! Không tin tỷ xem này!"

Như là giận dỗi, Vu Văn Văn xé rách cái yếm hồng của thê tử.

"Ui... Đừng..."

Trịnh Tú Nghiên cảm thấy thứ đồ lót duy nhất còn sót lại trên người đã bị xé rách thô bạo, trước ngực mẫn cảm cứ thế phơi ra trong không khí lạnh băng, phơi ra trước mặt người nọ. Nàng có chút thẹn thùng, duỗi tay che khuất phong cảnh trước ngực, không cho Vu Văn Văn nhìn.

Vu Văn Văn nắm lấy tay mềm của thê tử, đan mười ngón tay vào nhau, để lên giường. Cúi đầu ngậm lấy núm vú bên trái, một tay kia xoa bóp bốn phía, xúc cảm dễ chịu làm Vu Văn Văn phát ra một tiếng thở rên.

Sau khi sinh con thân thể Trịnh Tú Nghiên càng đẫy đà hơn, hai bầu trước ngực vẫn còn vểnh lên, vuốt càng thêm mềm mại, căng tròn như quả đào mật mọng nước tươi roi rói.

Bàn tay thô ráp của Vu Văn Văn khảy nhẹ búng chậm đỉnh núm vú loạn xạ, quả thù du mẫn cảm một khi có người chạm vào liền lập tức đứng thẳng lên. Vu Văn Văn vừa lòng cười cười, cúi đầu ngậm lấy chỗ cương cứng đáng yêu kia, ngậm cả quầng vú vào trong miệng bú mút, lưỡi loạn liếm răng loạn cắn.

Ánh trăng sáng bị rèm cửa dày dặn chắn lại không thể xuyên vào chút ánh sáng nào, bên trong là một màu đen kịt duỗi tay không thấy năm ngón. Trong bóng đêm Trịnh Tú Nghiên không thể nhìn rõ thứ gì, chỉ có thể cảm nhận trước ngực truyền đến từng đợt khoái cảm như sóng vỗ mãnh liệt về đêm, cắn nuốt lấy nàng từng chút một.

"Tiểu... Tiểu Cẩu..." Kiều nhũ bên trái bị Vu Văn Văn gặm vừa đau lại ngứa, bên phải lại bị ôn nhu vỗ về chơi đùa dấy lên ngọn lửa tình dục, bị hai khoái cảm mâu thuẫn giáp công, Trịnh Tú Nghiên khó nhịn siết chặt hai chân.

"Tiểu cẩu mới gặm như vậy..." Trịnh Tú Nghiên cắn chặt răng bổ sung.

Ý của nàng là muốn thúc giục Vu Văn Văn nhanh lên, thỏa mãn nàng, xỏ xuyên qua nàng, mà không phải cứ ở trước ngực lưu luyến chọc nàng dục cầu bất mãn.

Vu Văn Văn cười hì hì, đứng dậy, vén rèm lên cột lại. Một lát sau, ánh trăng sáng liền rót vào.

Thừa dịp ánh trăng soi sáng, hai người nhìn rõ lẫn nhau. Trên mặt Vu Văn Văn viết đầy tình dục, quần áo trên người nàng vẫn còn đầy đủ, mà trên người mình đã không còn mảnh áo che thân, đến yếm cũng bị xé rách rớt rơi tan tác.

"Đừng... Văn Văn... Đừng nhìn..." Trịnh Tú Nghiên thẹn thùng muốn che mắt Vu Văn Văn nhưng lại bị nàng né tránh, sau đó bị cầm tay, ấn xuống giường.

"Nương tử đẹp như vậy, ta càng muốn ngắm." Vu Văn Văn chớp chớp mắt, nhìn thê tử mặt đỏ ửng, trong lòng thích thú vô cùng.

"Tốt nhất nương tử nên mở to mắt ra xem thử, tiểu cẩu sẽ chơi tỷ thế nào."

Vu Văn Văn thành thạo cởi quần lót, dương vật che kín gân xanh liền nhảy ra.

Không lập tức vùi sâu dục vọng vào trong cái lỗ nhỏ mà mình tâm tâm niệm niệm. Bàn tay có vết chai mỏng của Vu Văn Văn phủ lên miệng huyệt hơi mấp máy. Chỉ cọ xát vài cái đã nhờn đẫm một bàn tay.

"Rõ ràng là ướt đẫm, nương tử cũng không nói ta hay một tiếng." Cố nén dục vọng thẳng lưng thọc vào, trán Vu Văn Văn nổi gân xanh. Nàng vươn hai ngón đẩy ra hai cánh hoa khép chặt, xoa nhẹ âm đế trên huyệt khẩu, chốc lát càng nhiều chất lỏng ấm áp ào ạt chảy ra.

"Văn Văn ưm...... Cho ta, Văn Văn... Muốn Văn Văn hảo hảo yêu ta..." Hai chân như bạch ngọc của Trịnh Tú Nghiên kẹp lấy eo Vu Văn Văn, siết chặt lấy nàng, ngưỡng cổ rên rỉ, trong mắt ướt dầm dề, tràn đầy tình dục.

"Nương tử muốn, ta nhất định sẽ cho." Vu Văn Văn cúi người ôm Trịnh Tú Nghiên, khoảnh khắc thịt va vào thịt khiến hai người đồng thời rên thở thành tiếng, Trịnh Tú Nghiên ôm lấy nàng càng chặt. Vu Văn Văn cũng không cho thê tử có cơ hội thở dốc, côn thịt nóng cháy dưới háng nhắm ngay miệng huyệt, chậm rãi hạ eo xuống.

"Ứm a...... Muốn... Nóng quá..." Trịnh Tú Nghiên nén giọng, rên hừ hừ bên tai Vu Văn Văn. Lỗ nhỏ mẫn cảm đến cực điểm ngậm lấy gậy thịt cắn chặt, còn không nhịn được mà càng ăn càng sâu.

Cuối cùng gậy thịt vào sâu lút cán, thọc tới cung khẩu. Khúc thịt bị ấm áp ướt nóng siết chặt bao vây, Vu Văn Văn thoải mái thở dài thành tiếng, cả người đều tản ra sảng khoái và thích thú.

"Căng quá ư... Lấy ra đi... Đi ra ngoài một chút... Văn Văn ngoan... Muội động chút đi ứm..."

Trịnh Tú Nghiên lại không thấy sảng khoái như nàng, hạ thân vừa mỏi vừa căng, từ sau khi khúc thịt khổng lồ đi vào cảm giác như lại sưng to thêm một vòng, côn thịt thọc thẳng vào chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt, nàng đã bị thọc tới đáy.

"Nương tử, chỗ này của tỷ sướng quá, ta chỉ muốn vùi bên trong mà ngủ một giấc ngon lành chứ không muốn động." Vu Văn Văn nhịn cười, giả bộ lười biếng, giọng nói lộ ra lười nhác.

Trịnh Tú Nghiên khó thể tin nhìn chằm chằm Vu Văn Văn, lại nhìn thấy vô lại trong đáy mắt người nọ.

Nàng thừa hiểu Vu Văn Văn, mỗi một động tác một ánh mắt của Vu Văn Văn, nàng liền biết Vu Văn Văn nghĩ gì.

Trịnh Tú Nghiên cắn môi dưới, hạ thân phát lực, eo chậm rãi đong đưa nhưng mãi không bắt được trọng điểm. Nàng nâng hai chân bạch ngọc lên, siết eo Vu Văn Văn, mặt mày ẩn tình nhìn chằm chằm Vu Văn Văn, rên thêm vài tiếng kiều mị, khơi gợi dục hỏa của Vu Văn Văn.

"Oắt con chết tiệt...... Tỷ tỷ xin muội... Động chút đi... Nha?"

Vu Văn Văn cũng không phải thật tình muốn để Trịnh Tú Nghiên tự mình động, sức nàng ấy được bao nhiêu chứ, có thể mang đến bao nhiêu khoái cảm đâu? Nàng chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ Trịnh Tú Nghiên dục cầu bất mãn cầu nàng mà thôi, cảm quan kích thích như vậy luôn làm nàng thập phần hưởng thụ.

Vu Văn Văn ngồi dậy, nắm lấy cánh mông vểnh trắng nõn của Trịnh Tú Nghiên, dùng sức xoa nắn.

"Cái lỗ nhỏ của tỷ tỷ cắn ta sướng quá, thế ta cũng làm cho tỷ tỷ sướng sướng nha." Dứt lời, Vu Văn Văn rút côn thịt ra. "Póc" một tiếng, thập phần vang dội giữa màn đêm yên tĩnh.

Trịnh Tú Nghiên chỉ cảm thấy hạ thân vốn bị nhét căng đầy giờ phút này lại trở nên trống rỗng, nàng rên hừ hừ, vừa định cầu Vu Văn Văn lại tiến vào, khúc thịt liền bất ngờ phập vào, đưa đẩy mãnh liệt.

"Ứa ứaaa...... Văn Văn thật là lợi hại ứahh... Chậm lại đi... Tỷ tỷ khó chịu..."

Thứ đang cắm vào người làm mình dục tiên dục tử tựa hồ là một cái máy dập vô tình, không hề màng tới cảm nhận của Trịnh Tú Nghiên, nàng cả kinh căng cứng mu bàn chân, chỉ còn biết đón nhận khoái cảm che trời lấp đất. Vu Văn Văn chống tay xuống giường cúi người, ngậm lấy mềm mại trước ngực nàng.

"Nương tử, sao lại không có sữa thế?" Vu Văn Văn nhả đầu vú ướt nhẹp ra, ý xấu mà dùng sức thọc một cái vào chỗ mẫn cảm sâu trong hoa huyệt, chọc cho Trịnh Tú Nghiên rùng mình.

Bị khoái cảm khắp nơi giáp công, Trịnh Tú Nghiên bị người trên thân làm cho thần hồn điên đảo, chỉ biết ngửa đầu hứng trọn khoái cảm, kêu rên ư ứ, làm sao nghe thấy nàng đang nói gì.

Vu Văn Văn bất mãn, lại thọc vào chỗ sướng của nàng.

"Ứ ứhh... Cái gì..."

"Ta hỏi là, sao chỗ này của nương tử lại không có sữa vậy?" Vu Văn Văn giảm tốc đưa đẩy, chỉ vào ra cọ xát một chút, động tác không còn biên độ lớn như trước.

"Muốn tướng công... Bú một chút... Bú một chút là có... Ưh ưhh Văn Văn... Cho ta..."

Vu Văn Văn nhìn kiều thê đỏ mặt trầm luân trong dục vọng, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Vừa làm theo lời thê tử nói, hết sức bú liếm núm vú bị nàng chà đạp đến sưng đỏ bất kham, dưới thân vừa đâm thọc lung tung trong cơ thể Trịnh Tú Nghiên.

"Ớ ớuh... Chính là chỗ đó ứmhh... Sướng quá... Tướng công chơi sướng quá... Tướng công chơi cho ta sướng nữa đi ớ ớuhh..."

Trịnh Tú Nghiên bị từng cơn sóng triều tình dục vập vồ trôi nổi, trên người đã đỏ hồng một màu tình dục. Giờ phút này nàng đã mất đi khả năng suy nghĩ, nhưng thân thể lại càng mẫn cảm hơn, chỉ biết ôm Vu Văn Văn thừa hoan phát ra vài câu rên rỉ mềm mại. Nếu không phải Vu Văn Văn ôm chặt lấy nàng, nàng đã sớm hóa thành một bãi xuân thủy.

"Huhu... Thật là khó chịu ứ... Tướng công ứ ứ... Muốn chết ứ ứ ứ ứ..." Trịnh Tú Nghiên mang theo khóc nức nở xin tha, bụng nhỏ co rút, trong đầu thoáng thất thần.

Khúc thịt bị kẹp càng chặt hơn, Vu Văn Văn sướng tê da đầu. Nàng biết, Trịnh Tú Nghiên đã sắp tới rồi, nhưng nàng cố tình muốn nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên ngậm nước mắt cầu hoan. Nghĩ đến đây, Vu Văn Văn liếm liếm môi khô khốc.

"Nương tử cầu ta được không? Cầu xin ta ta liền cho tỷ."

Trịnh Tú Nghiên mê man mờ mịt, dưới thân tê tê dại dại, đầu óc dường như trống rỗng, chỉ biết cắn ngón tay hai mắt đẫm lệ mông lung rên rỉ, làm gì còn nửa phần lý trí.

"Ứ ứ... Xin muội... Hảo tướng công... Hảo Văn Văn... Cầu muội hảo hảo đâm ta... Cho ta đi được không ứ ứ... Thèm côn thịt Văn Văn lấp đầy ta ứm... Chơi cho ta ngất xỉu trên giường đi..."

Vu Văn Văn càng gia tăng lực đạo, mạnh mẽ phầm phập mấy chục phát cuối cùng, cho đến khi cảm thấy một dòng nước nhờn trơn trượt tưới vào côn thịt nóng cháy cứng ngắc của mình.

Hai chân Trịnh Tú Nghiên run rẩy, bủn rủn vô lực trượt xuống từ eo thon hữu lực của Vu Văn Văn, vô lực thở hổn hển bị nàng đưa lên cao trào. Khoái cảm mãnh liệt kéo đến, cả người giống như dây cung căng chặt.

"Nương tử, ta còn muốn nữa."

Lòng bàn tay thô ráp của Vu Văn Văn không ngừng cọ qua cánh hoa mềm múp sưng đỏ, lâu lâu lại kẹp lấy hai mảnh cánh hoa xoa bóp đùa bỡn. Giọng Vu Văn Văn eo éo như một đứa con nít đòi ăn kẹo.

"Ưm... Được..." Trịnh Tú Nghiên dù đã rất mệt nhưng nhìn thấy ánh mắt kỳ vọng của Vu Văn Văn, không khỏi xoa xoa đầu nàng, thuận theo dạng háng ra.

Tuy rằng có đôi khi nàng sẽ lạnh lùng hung dữ với Vu Văn Văn, nhưng kỳ thật nàng sẽ không cự tuyệt Vu Văn Văn, đặc biệt là lúc ở trên giường.

"Không cần như vậy." Vu Văn Văn bế Trịnh Tú Nghiên lên, giúp nàng trở mình.

"Nương tử, ta muốn chơi tỷ từ phía sau, giống thế này."

Nói đoạn, Vu Văn Văn hạ eo, quan đầu thẳng tiến.

Vu Văn Văn cúi đầu hôn lên khắp lưng nàng. Nàng yêu tha thiết tư thế này, dùng tư thái tuyệt đối chiếm hữu, công khai biểu đạt chủ quyền của mình.

Tư thế này cũng giống như dã thú giao cấu trong rừng, khi mà con thú đực chiếm hữu tuyệt đối thú cái. Tư thế này đối với nàng mà nói, có ý nghĩa rất đặc biệt.

Vu Văn Văn nhớ tới vừa rồi Trịnh Tú Nghiên gọi nàng là tiểu cẩu, nàng nhướng mày, khúc thịt như được cổ vũ lên tinh thần hăng hái vọt vào lỗ thịt ướt nóng, không nhẹ không mạnh va vào thê tử trong lòng ngực, xương hông vỗ vào cánh mông, phát ra một tràng tiếng "Bạch bạch bạch bạch".

Nàng có phải là tiểu cẩu đâu, nàng là bách thú chi vương đấy nhé.

Trịnh Tú Nghiên híp mắt, mềm như bông ghé vào trên giường, vẫn còn đắm chìm trong dư vị cao trào khi nãy. Eo cong thành một đường cong tuyệt đẹp, cái mông trắng nõn tùy ý người nọ xoa nắn, chụp đánh.

"Ứa ứahh... Văn Văn giỏi quá... Chính là nơi đó á á..."

Vu Văn Văn không còn ham chiến, chỉ muốn thỏa mãn ái nhân dục cầu bất mãn trong lòng. Nàng cúi xuống, liếm láp ốc tai đỏ hồng của thê tử, chọc cho thê tử rùng mình.

"Nương tử, Nghiên tỷ tỷ có thích tướng công chơi tỷ không, hả? Chơi tỷ có sướng không hả?"

"Ứa ứa ưuớ... Thích... Thích Văn Văn chơi ta huhu... Văn Văn chơi ta sướng lắm ứ ứ... Bắn vào trong được không... Văn Văn... Bắn hết cho ta... Ớ ớhh tiểu huyệt khát..."

Mắt Vu Văn Văn sáng lấp lánh, nắm cầm Trịnh Tú Nghiên dùng môi chặn hết mọi nức nở của nàng, kịch liệt đâm về phía trước mấy chục phát, tưới vào chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt.

Trịnh Tú Nghiên nắm chặt ga trải giường dưới thân, há to mồm thở hổn hển, hứng lấy dòng tinh nóng Vu Văn Văn vừa bắn vào chỗ sâu nhất của nàng.

Tiểu huyệt căng phồng, căng đến khó chịu, thế mà khúc thịt của Vu Văn Văn vẫn còn găm chặt trong đó.

"Oắt con chết tiệt... Mau lấy ra đi..." Trịnh Tú Nghiên tuy mắng nhưng lời nói ra vẫn cứ nhẹ nhàng nũng nịu.

Cuối cùng Vu Văn Văn cũng rút côn thịt ra, hỗn hợp tinh đục và nước nhờn nối tiếp nhau chảy ào ra từ huyệt khẩu sưng đỏ bất kham.

"Văn Văn, muội bắn nhiều quá, ta chứa không hết..." Trịnh Tú Nghiên quỳ gối trên giường ưỡn mông cao lên, cho Vu Văn Văn xem kiệt tác vừa rồi của nàng, tức giận mềm giọng oán trách.

Nhưng ở trong mắt Vu Văn Văn, lại là một cảnh tượng khác.

Trịnh Tú Nghiên vừa định nằm xuống, lại bị Vu Văn Văn trở mình.

"Á... Tên oắt này, ta không phải đang câu dẫn muội ứ ứ..."

"Không thể nào, nương tử." Vu Văn Văn nuốt nuốt nước miếng, cười tươi hớn hở.

"Mặc kệ nương tử làm gì, đều là đang câu dẫn ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro