19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19: Đồng Miên, có phải em ỷ vào anh không động vào em mà cố ý trêu chọc không.

   ◇

   Sau khi team building kết thúc, thực tập Trung Văn được tiến hành đồng bộ với chương trình học của trường, thời khóa biểu của Đồng Miên được xếp kín mít.

   Thỉnh thoảng sau giờ học, ngẩn người suy nghĩ về mối quan hệ ngày càng thân mật giữa cậu và Đoạn Việt Chinh.

   Cậu sợ công khai tình cảm với mọi người, sợ một đoạn tình yêu chiếm thế yếu, sẽ phải trả giá toàn bộ. Từ nhỏ cậu đã lập chí hướng, không nên giống mẹ, trở thành một kẻ thất bại trong tình yêu.

   Nhưng thỉnh thoảng lại buồn rầu, hình như không nên đối xử với Đoạn Việt Chinh như vậy.

   Thời gian chậm rãi trôi qua, quan hệ giữa cậu và Đoạn Việt Chinh dường như từ lần trò chuyện trước, không còn tiến triển nữa.

   Nhưng chuyện gần đây khiến cậu khổ não nhất cũng không phải tình cảm hay mạnh miệng.

   Mà là thi cử.

   Một học kỳ sắp kết thúc, cậu có tổng cộng 5 bài thi vào cuối tuần. Thi cuối kỳ mất tổng cộng 2 tuần, 5 môn chia đều trong 2 tuần nghe có vẻ không nhiều lắm.

   Nhưng bài thi của Đồng Miên lại tập trung liên tục trong ba ngày, tiết tấu ôn tập khá căng thẳng.

   Tính cả hôm nay cậu đã ôn tập trong thư viện hai ngày, ngồi trong quán cà phê tầng một thư viện ăn bừa một tí để lấp bụng, buổi tối lại chuẩn bị khổ chiến một đêm.

   Đột nhiên nhận được cuộc gọi của Đoạn Việt Chinh, nhận máy, nghe thấy Đoạn Việt Chinh hỏi: "Đồng Đồng, tại sao không nhận máy, lại phớt lờ anh?"

   Đồng Miên uống một ngụm cà phê, chậm chạp trả lời: "Em đang ôn thi."

   Cậu bị câu nói "Phớt lờ anh" của Đoạn Việt Chinh khiến cho giật mình.

   Đoạn Việt Chinh nói: "Máy cũng không nhận, wechat không trả lời, thực tập không đến."

   Đồng Miên giải thích với hắn: "Em xin đàn chị nghỉ rồi, sắp thi." Cậu cũng thấy buồn cười, "Sao giọng của anh lạ vậy."

   Đoạn Việt Chinh hỏi: "Phải ôn tập mấy ngày nữa?"

   Đồng Miên nghĩ nghĩ: "Ba bốn ngày? Em phải thi năm môn."

   Đoạn Việt Chinh: "Vậy ra vẫn còn ba ngày, em lại phớt lờ anh?"

   Đồng Miên: "..."

   "Về nhà ôn tập." Đoạn Việt Chinh nói, "Anh qua đón em. Về nhà ôn tập, anh không làm phiền em còn nấu cơm cho em."

   Đồng Miên bị sặc cà phê: "Cũng được, nhưng nấu cơm thì không cần đâu, anh, em nghĩ chúng ta có thể gọi đồ ăn ngoài, anh thấy sao?"

   Đoạn Việt Chinh: "Gọi anh là gì?"

   Đồng Miên xấu hổ, nói sang chuyện khác: "Vậy anh qua đón em nhé. Em về ký túc xá đây, chuẩn bị sách cần đọc."

   Cậu muốn cúp máy, lại nghe thấy Đoạn Việt Chinh ở bên kia nói: "Gọi thêm một tiếng."

   Đồng Miên khô khan gọi: "Anh."

   Cậu cúp máy, rời chỗ đã chọn trong thư viện, lưng đeo máy tính về ký túc xá thu dọn đồ đạc. Cậu không ôn tập ở ký túc xá, vì rất dễ bị làm phiền, thư viện là lựa chọn không tệ.

   Nhưng mỗi sáng phải mang sách và máy tính qua, tối lại mang về ký túc xá, thấy hơi phiền. Vậy nên đề nghị của Đoạn Việt Chinh thật sự rất tốt, cậu cũng thích, chỉ có chuyện duy nhất khiến cậu hơi lo là... Sống với Đoạn Việt Chinh, rất dễ khiến cậu không muốn ôn tập.

   Muốn dính nhau như sam, hôn nhẹ ôm một cái.

   Vậy thì xong đời, trượt thẳng.

   Đồng Miên có vài cuốn sách phải mang theo, vì thế Đoạn Việt Chinh lái xe đến dưới ký túc xá. Vẫn là chiếc Audi A8 khiêm tốn, Đồng Miên bảo hắn đừng xuống xe, tự đặt đồ vào ghế sau, sau đó nhanh chóng ngồi xuống ghế phụ thắt dây an toàn.

   Đoạn Việt Chinh lái vững ra ngoài cổng trường, đột nhiên nói: "Anh nhìn trúng một căn nhà, gần trường học."

   Đồng Miên quay đầu: "Hả?"

   "Chờ trang trí xong, em không được từ chối sống chung với anh nữa."

   Đồng Miên hỏi: "Nhưng ở đây chẳng phải cách công ty rất xa sao?"

   Đoạn Việt Chinh nghiêng đầu, nhìn cậu một lúc, sắc mặt không đổi nói: "Gần vợ hơn."

   Đồng Miên lập tức chắp tay trước ngực làm động tác xin tha. Qua hai phút, đột nhiên nói: "Anh... em nghĩ lại, đúng là, kết hôn vẫn nên sống chung."

   Dường như cũng nên công khai, nói cho mấy người hóng hớt biết. Những lời này, Đồng Miên nghẹn ở trong lòng, vòng vo nửa ngày, không nói ra được.

   Đoạn Việt Chinh nhìn về phía trước, nói: "Rất vui vì em có loại giác ngộ này, bạn học Đồng Miên."

   Ra xe, vào thang máy, mở cửa. Đồng Miên đặt cặp sách lên tủ, ngồi xổm thay giày. Đoạn Việt Chinh ôm cặp sách của Đồng Miên chuẩn bị bỏ vào phòng làm việc.

   Nhưng, vừa đẩy cửa phòng nhìn lướt qua, hắn đã đóng lại.

   Đồng Miên theo sau, mềm mại gọi hắn: "Đoạn Việt Chinh. Sao vậy?"

   Đoạn Việt Chinh quay đầu, ánh mắt trở nên trịnh trọng: "Đồng Đồng, em chuẩn bị tâm lý một lát."

   Đồng Miên: "...?"

   Đoạn Việt Chinh: "Bố anh không báo trước, bất ngờ sang đây."

   Bỗng chốc Đồng Miên mở to mắt: "!" cậu lặng lẽ chỉ vào cửa phòng làm việc, dùng khẩu hình hỏi: "Ở trong?"

   Tiếng Đoạn Thành Quân từ trong phòng làm việc truyền ra: "Đứng ở ngoài làm gì?"

   Đoạn Việt Chinh vươn tay, vén tóc bên má Đồng Miên, làm khẩu hình: "Đừng sợ."

   Hắn đẩy cửa.

   Sao Đồng Miên có thể không sợ!

   Kiểu này cũng quá đột ngột!

   Đột nhiên gặp phụ huynh!

   Tuy rằng đã kết hôn, nhưng thật ra tưởng tượng của Đồng Miên đối với cuộc hôn nhân này, đều ràng buộc với một mình Đoạn Việt Chinh. Cậu không nhận ra hôn nhân thật sự cũng có liên quan đến hai gia đình, liên quan người lớn, liên quan đến bố mẹ. Lúc này trái tim đập điên cuồng, trêu chọc, đùa giỡn trước mặt Đoạn Việt Chinh, tất cả đều chạy không thấy bóng dáng, lúc bị Đoạn Việt Chinh kéo vào phòng làm việc. Căng thẳng đến mức suýt nữa quên mất cách đi.

   Đoạn Thành Quân thấy một cậu trai bước vào, nhướng mày, hỏi Đoạn Việt Chinh: "Đây là Đồng Đồng?"

   Đồng Miên ngẩng mặt, vội vàng nói: "Chào bác."

   Đoạn Thành Quân nói: "Gọi bố."

   Đồng Miên: "..."

   Phong cách nói chuyện thật sự rất khác so với Đoạn Việt Chinh! Đồng Miên ngẩn tò te. Suy nghĩ một lúc, không đúng, hình như phải gọi bố thật. Đoạn Việt Chinh bị biểu cảm bối rối trên mặt cậu chọc cười, nói với bố: "Bố đừng dọa em ấy. Em ấy còn nhỏ."

   Đoạn Thành Quân: "Ồ? Bây giờ vẫn biết nó còn nhỏ?"

   Đoạn Việt Chinh cây ngay không sợ chết đứng: "Lớn rồi".

   Đồng Miên trừng mắt nhìn hắn.

   Đoạn Thành Quân bật cười, nói: "Đừng đứng, ngồi xuống nói chuyện một lát. Đồng Đồng, bố không biết con sang không mang quà gặp mặt, lần sau tặng bù. Bố tìm Đoạn Việt Chinh bàn ít công việc."

   Đồng Miên vội vàng hỏi: "Muốn con ra ngoài không?"

   Đoạn Thành Quân nói: "Đột nhiên phát hiện công việc này cũng không gấp lắm."

   Thật ra chẳng phải công việc.

   Ông cãi nhau với vợ sau đó bị đuổi khỏi nhà, chỉ có thể chạy đến chỗ con trai lánh nạn, để con trai giúp mình xin vợ hạ xuống một bậc thang, chỉ vậy. Nhưng ông không thể nói ra mấy lời này trước mặt trẻ con, vẻ mặt vẫn bí hiểm thân thiện dễ gần: "Đồng Đồng, con ngồi đi. Mới tan học về à? Mang nhiều sách thế này."

   Đồng Miên cẩn thận trả lời: "Dạ, con sắp thi."

   Đoạn Thành Quân nói: "Học sinh thi rất mệt." Ông nhìn Đoạn Việt Chinh, "Ra ngoài rót cho tôi và Đồng Đồng ly nước, cảm ơn."

   Đoạn Việt Chinh không nói gì, bước ra ngoài.

   Trong phòng làm việc chỉ còn Đồng Miên cứng nhắc nắm lấy đầu gối mình, và Đoạn Thành Quân lúng túng trong nháy mắt, Đoạn Thành Quân hỏi: "Con với Đoạn Việt Chinh, sống chung thế nào?"

   Đồng Miên tiếp tục cẩn thận: "Rất tốt..."

   Đoạn Thành Quân hòa ái: "Khi nào xác định có con?"

   Đồng Miên: "...?"

   Biểu cảm của cậu nứt ra.

   Đoạn Thành Quân vội nói: "Xin lỗi, bố, haizzz, mấy ông bạn của bố, ngày nào cũng nói mấy thứ này, bố cũng bị lây. Bọn con từ từ bàn bạc, không cần gấp." Ông ngẫm nghĩ, đột nhiên nói, "Bọn con có từng nghĩ, muốn bổ sung một cái hôn lễ không?"

   Đồng Miên mở to hai mắt: "Dạ?"

   "Chỉ đăng ký kết hôn, chuyện kết hôn này, phải để bạn bè thân thích biết chứ, hôn lễ của hai người cũng không tổ chức, cũng không ai biết, có khác gì chưa kết hôn đâu?"

   Đồng Miên kỳ thật không có khái niệm "tổ chức hôn lễ". Cậu nghĩ nghĩ, giống như thật sự vẫn thiếu một hôn lễ, nhưng cái thứ nghi thức kia đối với cậu mà nói cũng không quan trọng mấy, cậu không quan tâm đến chúng. Hơn nữa còn đang đi học, tổ chức hôn lễ chắc chắn tất cả mọi người sẽ biết, cuộc sống học đường chắc chắn sẽ không yên bình. Đồng Miên chần chừ: "Con không biết..."

   Đoạn Thành Quân nói: "Không sao, con từ từ suy nghĩ. Muốn bổ sung lúc nào cũng được."

   Đám cưới dường như được kết nối với "công khai" mà cậu đã suy nghĩ. Đồng Miên đem vấn đề này nhét vào tưởng tượng, phát hiện mình không chống cự.

   Đoạn Việt Chinh bước vào, nói chuyện đơn giản với Đoạn Thành Quân hai câu, biểu cảm Đoạn Thành Quân nửa phần nghiêm túc đứng dậy, đến cạnh cửa sổ, lén gọi Đoạn Việt Chinh: "Gọi điện cho mẹ anh."

   Đoạn Việt Chinh gọi, câu đầu tiên nói: "Bố ở chỗ con."

   Chu Nhiễm cười lạnh: "Đuổi ông ấy ra ngoài, để ông ấy sống ở gầm cầu."

   Đoạn Việt Chinh: "Mẹ. Bây giờ Đồng Đồng cũng ở chỗ con."

   Chu Nhiễm kinh ngạc: "Cái gì?" Bà hỏi, "Bố con không dọa người ta chứ?"

   Đoạn Việt Chinh: "Không có. Vậy nên mẹ mau gọi bố về, đừng để ông ấy ở chỗ con."

   Chu Nhiễm: "Lúc nào cũng thế, mẹ còn chưa mắng. Ông ấy đã giận dỗi bỏ chạy, đã vậy còn không muốn nghe mắng, chưa mắng đã khóc, y như trẻ con -- để bố con nghe máy."

   Đoạn Việt Chinh đưa điện thoại cho bố. Chỉ thấy bố hắn đứng cạnh cửa sổ, không ngừng "ừ", "ừm", "à", thốt ra một số từ vô nghĩa, biểu cảm biến thành uất ức.

   Vừa nhìn đã biết đang bị mắng.

   Nói chuyện xong, Đoạn Thành Quân cũng không tiện tiếp tục ở cạnh con trai, rất tinh ý rời đi. Vừa ra ngoài, đã nghe thấy tiếng khóa cửa sau lưng, trong lòng không khỏi rơi lệ. Ông ngồi xổm tại chỗ, khóc thật, khóc một lúc, gọi điện cho vợ: "Nhiễm Nhiễm."

   Chu Nhiễm ở bên kia hỏi: "Ở chỗ Đoạn Việt Chinh?"

   Đoạn Thành Quân yếu ớt nói: "Ở cầu thang."

   Chu Nhiễm nói: "Mau về đi. Em không mắng anh... Em thật sự không hiểu, không đem cà tím om thịt anh lại nổi giận với em, anh nói xem có phải anh tức đến nỗi ngu người rồi không hả Đoạn Thành Quân?"

   Đoạn Thành Quân lại khóc, nức nở nói: "Em không yêu anh nữa."

   Chu Nhiễm: "Em yêu anh."

   "Em chỉ thích cà tỏi băm, anh đã nói anh không thích tỏi băm, em vẫn muốn bỏ tỏi băm vào, em không om, em không yêu anh."

   Chu Nhiễm: "Em yêu anh. Mau về, anh khóc thêm tí nữa, bị người ta chụp được, giá cổ phiếu Hoa Hạ sẽ giảm 3 phần."

   "Em chỉ quan tâm đến công việc của tôi, chỉ quan tâm đến sự nghiệp, em không yêu tôi tẹo nào."

   Chu Nhiễm không kiên nhẫn: "Anh muốn em tự đi tìm anh, đón anh về nhà dúng không? Anh chờ cho em, em đến ngay, ngồi xổm ở đó đừng nhúc nhích."

   Đoạn Thành Quân và vợ Chu Nhiễm là thanh mai trúc mã, ông là Alpha, vợ là Beta. Nhưng trong quan hệ, vợ cường thế hơn, ngược lại ông càng giống bên được bảo vệ.

   Nhất là chỗ thích khóc này, làm Alpha trời sinh không nên yếu đuối, chỉ có vợ mới có thể chịu đựng sự khác biệt của ông.

   Bây giờ Đoạn Thành Quân đã hơn 50 tuổi, đã biến thành ông già, ở ngoài mạnh mẽ vang dội, ai thấy không gọi một tiếng đại ca! Ở trước mặt vợ, vẫn thích khóc giống như năm 15 tuổi.

   Ngày nào cũng cãi nhau với vợ, sau đó bị vợ mắng một trận: "Anh đã là ông già rồi, còn khóc, không ngại mất mặt à?" Đợi khoảng 40 phút, bà xã đến, ông ngẩng đầu, gọi người đứng trước cổng: "Nhiễm Nhiễm."

   Chu Nhiễm ra lệnh: "Đứng dậy."

   Đoạn Thành Quân lại khóc: "Em không ôm anh à?"

   Chu Nhiễm: "Anh làm bằng nước à? Không khóc ở chỗ con trai chứ? Có dọa con dâu sợ không?"

   Đoạn Thành Quân nghẹn ngào nói: "Anh không có, anh sẽ không đột ngột khóc." Ông đứng dậy, cao hơn Chu Nhiễm một cái đầu, đi qua ôm vợ vào ngực khóc: "Anh rất khó chịu. Mấy tiếng rồi không được gặp em."

   Chu Nhiễm: "Dùng xong bữa tối, anh tự giác chạy, vậy mà còn không biết xấu hổ nói." Bà dừng lại, "Được rồi được rồi, không khóc nữa, về thôi." Bà nắm tay người chồng đã hơn 50 tuổi, vào thang máy.

   Đoạn Thành Quân khóc xong, nói: "Anh thấy rồi, Đồng Đồng với Đoạn Việt Chinh, vẫn rất tốt."

   "Chuyện bọn nhỏ, để bọn nó tự lo, chúng ta không xen vào." Chu Nhiễm nói, "Chỉ cần biết nó là một đứa trẻ ngoan là đủ, những chuyện khác, anh nói với Đoạn Việt Chinh, nó sẽ nghe sao?"

   Hai mắt Đoạn Thành Quân mông lung đẫm lệ: "Nhiễm Nhiễm. Anh chỉ có em."

   Chu Nhiễm mềm lòng lau nước mắt cho ông: "Được rồi được rồi, lần sau anh phải nói trước. Anh muốn ăn cái gì em sẽ nấu cái đó, anh đúng là, đã lớn tuổi rồi mà vẫn thích khóc như vậy ư?"

   Đoạn Thành Quân cọ cọ người vợ: "Anh chỉ biết khóc trước mặt em", 50 tuổi thì sao, 50 tuổi ở trước mặt người yêu vẫn sẽ là em bé.
  
   *

   Đồng Miên và Đoạn Việt Chinh nằm chung giường, trước khi ngủ nói chuyện.

   Đồng Miên đột nhiên nói: "Lúc nãy bác... không phải, ba, bác ấy hỏi em, hôn lễ."

   Đoạn Việt Chinh giật mình, nói: "Cũng tại anh, mỗi lần thấy em lại không muốn đợi, muốn kết hôn ngay... Em muốn tổ chức hôn lễ ở đâu? Còn tuần trăng mật nữa? Anh có một người bạn tổ chức hôn lễ trên biển, trông khá thú vị, em thích không? Hay kiểu khác?"

   Đột nhiên hắn ngồi dậy. Hoàn toàn bị đánh thức, hắn muốn xuống giường đi viết 2 kế hoạch hôn lễ, rất muốn rất muốn tổ chức hôn lễ!

   Đồng Miên vội vàng giữ chặt hắn: "Đoạn Việt Chinh."

   Đoạn Việt Chinh quay đầu lại.

   Đồng Miên nhỏ giọng nói: "Em vẫn chưa nghĩ ra, chúng ta như bây giờ, chẳng phải rất rất tốt ư?"

   Đoạn Việt Chinh bình tĩnh lại, quay đầu nhìn Đồng Miên, im lặng lúc lâu, cuối cùng nhụt chí, bóp má Đồng Miên: "Được. Vậy, em từ từ suy nghĩ."

   Đồng Miên cố gắng thuyết phục hắn, thuận tiện thuyết phục bản thân: "Em đang đi học, việc tổ chức hôn lễ phải chuẩn bị nhiều lắm, không có nhiều thời gian đâu, đợi tốt nghiệp nhé?"

   Sắc mặt Đoạn Việt Chinh không thay đổi gật đầu.

   Đồng Miên mềm mại gọi hắn: "Anh, nhé?"

   Đoạn Việt Chinh bị cậu gọi cứng.

   Hắn nhắm mắt lại, đột nhiên xoay người, đè lên người Đồng Miên, ngửi thấy mùi hoa nhài tươi mát. Hắn cúi đầu, cắn cằm Đồng Miên một cái, nói: "Đồng Miên, có phải em ỷ vào anh không động vào em. Mà cố ý trêu chọc không."

   Đồng Miên mở to hai mắt, bốn mắt nhìn nhau, xấu hổ quay đi: "Không, không phải."

   Đoạn Việt Chinh ghé vào tai cậu, nhỏ giọng phun ra một từ.

   Mặt Đồng Miên đỏ đến tận cổ, vội vàng đẩy hắn.

   Đoạn Việt Chinh nói rất đúng.

   Thiếu CAO. (Thiếu đ*t)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro