08 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng cách giữa một bức tường rất gần mà cũng có thể rất xa.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, bầu không khí chất chứa sự im lặng. Một sự cô đơn kéo dài bao trùm toàn bộ cơ thể cậu và Hoàng Nhân Tuấn không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa. La Tại Dân lựa chọn im lặng để trốn tránh yêu cầu của cậu, giống như chỉ cần coi như cậu không tồn tại, những rung động nơi trái tim sẽ cùng cậu biến mất. Cánh cửa này không chỉ là rào cản giữa họ, mà còn là xiềng xích mà Alpha đặt lên trên ham muốn vốn đã bị lây động của bản thân.

Nhưng Hoàng Nhân Tuấn không muốn anh ấy đạt được ước nguyện của mình.

Cậu hoàn toàn biết những lo lắng và cân nhắc của La Tại Dân. Kể từ khi gặp nhau, anh luôn dành những gì tốt nhất cho cậu, mang tình yêu thương kết vào từng hành động, lấp đầy vào những khoảng trống giữa họ bằng sự cẩn trọng và chu đáo, không bao giờ để cậu chịu thiệt thòi. La Tại Dân hết mực tôn trọng cậu và luôn đặt mong muốn của cậu lên hàng đầu, lần đầu tiên họ nắm tay hay lần đầu tiên hôn nhau, đều là Hoàng Nhân Tuấn chủ động.

Thật sự không biết nên nói rằng là do anh lịch sự giữ lễ, hay là do anh thật sự chẳng hiểu tâm tình. Vì vậy mà lần này cũng như thế, Hoàng Nhân Tuấn đã chủ động đứng ở đây.

Mối quan hệ này nên xuất phát từ hai phía, La Tại Dân nguyện ý nhượng bộ vì cậu, cậu cũng sẵn sàng vượt qua vì La Tại Dân. Hoàng Nhân Tuấn không coi bản thân là kẻ cứng đầu, nhưng ý chí của cậu rất kiên định, những gì cậu tin tưởng sẽ không dễ dàng thay đổi, bây giờ cậu đã hạ quyết tâm, sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi cánh cửa này được mở ra trong ngày hôm nay.

"Tại Dân ơi, làm ơn mở ra, làm ơn, Tại Dân ơi, Tại Dân..."

Qua cánh cửa kia, Hoàng Nhân Tuấn bắt đầu gọi tên La Tại Dân, là cậu cố ý, tiếng gọi mang đầy tâm tư, vừa ngọt vừa mềm, mang theo chút hương vị nũng nịu. Không nhớ bản thân đã phát hiện ra từ khi nào, có vẻ La Tại Dân rất thích giọng nói của cậu, mỗi lần nghe cậu nói chuyện anh đều rất tập trung và chăm chú, sợ bị bỏ sót một từ nào.

Hoàng Nhân Tuấn hằn học nghĩ, La Tại Dân thật quá ngây thơ khi cho rằng mọi thứ sẽ qua đi khi anh không còn nhìn thấy cậu nữa. Che mắt đi thì không phải vẫn còn có tai ở đấy sao, cậu không tin La Tại Dân sẽ có thể tiếp tục thờ ơ nếu như cậu gọi anh như vậy.

Tiếng gọi câu dẫn giống như tiếng chuông đồng mê hoặc lòng người trong tay phù thủy. Phía bên trong bắt đầu xuất hiện những thanh âm rất nhỏ, ngắn ngủn như bị bóp nghẹt, dù đã cố gắng che đậy nhưng vẫn để lọt ra ngoài, cuối cùng La Tại Dân - người giả vờ im lặng đã bị đánh bại.

"Nhân Tuấn à, em không thể như vậy được đâu..."

Âm thanh phát ra từ anh nghe thật tệ, giống như cả người bị ném vào trong bình rượu ngâm, xen lẫn hơi thở hỗn loạn: "Em hư quá."

Thấy có kết quả, Hoàng Nhân Tuấn thừa thắng xông lên: "Vậy anh mở cửa cho em."

"Không được." Tuy nhiên, La Tại Dân vẫn rất kiên quyết.

Cùng một chiến thuật thì không thích hợp để sử dụng lâu dài, tất nhiên một chiêu thì không thể thắng được, nhưng dù sao cũng đã mở ra một bước tiến tốt hơn, Hoàng Nhân Tuấn không muốn thúc ép quá nhanh, vì thế cậu đã phải thay đổi chiến thuật của mình.

"Tại Dân à, em không làm gì hết." Lần này cậu cư xử rất chừng mực, tìm một lý do nghe rất thuyết phục, "Hôm nay anh chưa có hôn em, mở cửa cho em, hôn xong em sẽ đi. "

Làm sao có thể tồn tại một người như vậy chứ!

La Tại Dân trực tiếp hít một hơi thật sâu, biết tình cảnh hiện tại của anh mà cậu còn dùng dáng vẻ ngây ngô ấy nói ra những lời tàn nhẫn như thế, hôm nay anh mới phát hiện, hôn phu của mình kỳ thực có một tiểu ác ma ẩn trốn phía dưới gương mặt thiên thần.

"Hôm nay vẫn còn rất nhiều thời gian." Anh nghiến răng, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, "Chúng ta sẽ hôn nhau sau."

Động tĩnh truyền ra phía bên trong lớp cửa ngày càng rõ ràng hơn, những tiếng rên rỉ nhỏ đến mức không dễ phát hiện bắt đầu biến thành tiếng thở dốc xen lẫn chút ngắt quãng. Hoàng Nhân Tuấn có hơi lo lắng, La Tại Dân quyết tâm không mở cửa cho cậu, ​​anh thà chịu đựng một mình chứ cũng không trút cơn giận dữ lên cậu, nhưng anh càng làm thế, cậu càng cảm thấy đau lòng. Cậu biết dân La Tại Dân vì muốn trân trọng cậu, nhưng đối diện với La Tại Dân như thế này, chẳng lẽ tâm tư của cậu cũng không giống vậy hay sao.

Vòng vo không xong, Hoàng Nhân Tuấn cũng không thích lề mề, dứt khoát và cứng rắn.

"Tại Dân, để em vào đi, em giúp anh."

Cậu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Không cần phải đánh đố nữa, hai người từ trước đến nay đều giữ kẽ mà không được ích lợi gì, bây giờ Hoàng Nhân Tuấn cũng công khai vạch trần. Kìm nén sự phấn khích đang tăng nhanh lên trên gương mặt, cậu giả vờ bình tĩnh, nói ra vô cùng tự tin:

"Em là vợ anh, em có nghĩa vụ giúp đỡ anh giải quyết nhu cầu thể xác."

Tiếng thở dốc đầu tiên nặng nề rồi dần dần biến mất, thật lâu sau đấy, giọng nói khàn khàn của La Tại Dân mới lại vang lên, lần này thậm chí còn mang theo cả giọng điệu bất đắc dĩ: "Nhưng hiện tại em không phải, còn chưa phải..."

Tuy rằng anh sắp sửa bùng nổ, nhưng giọng nói dành cho Hoàng Nhân Tuấn vẫn rất ôn hòa.

Hiện tại là không phải, nên cũng không cần thiết phải thực hiện nghĩa vụ.

Có thứ gì đó vừa đập mạnh vào trái tim Hoàng Nhân Tuấn, nơi vừa bị va đập nhẹ nhàng sụp đổ. Nhìn cánh cửa trước mặt còn không rộng bằng nắm tay, cậu chợt nhận ra tầm nhìn của mình trở nên mông lung.

Dù cuộc hôn nhân của họ là thật, được bố mẹ người thân đồng tình chấp thuận, được họ hàng và bạn bè chúc phúc, cả hai bên đều có tình có ý, không ai cảm thấy bị ép buộc, nhưng La Tại Dân vẫn muốn cho cậu một cuộc hôn nhân trọn vẹn, là một cuộc hôn nhân chính thức, trang trọng và linh thiêng.

La Tại Dân muốn nói với cậu rằng mặc dù khởi đầu của họ là để giúp đỡ người khác, nhưng không vì điều này mà mối quan hệ của họ là không thể không trong sạch. Kể từ khoảnh khắc họ sẵn sàng đến với nhau, những yếu tố bên ngoài ảnh hưởng đến mối quan hệ này sẽ hoàn toàn bị loại bỏ. Anh và cậu sẽ trở thành một cặp đôi thực sự, tình yêu đều nên có sự phát triển và thăng hoa, tất cả anh sẽ từng chút từng chút bù đắp cho cậu.

Hôn ước trên danh nghĩa sẽ chỉ là giấy chứng nhận sự phụ thuộc lẫn nhau của họ, tuyệt đối sẽ không trở thành tấm lá chắn mà tùy ý lộng hành.

Một Alpha luôn luôn nâng niu mình trong tay như vậy, sao có thể không khiến người ta động lòng cơ chứ.

Hoàng Nhân Tuấn không quan tâm đến những quy tắc và quy định đó, cậu chỉ biết rằng bản thân quan tâm đến La Tại Dân, và không thể trơ mắt nhìn anh chịu đựng một mình.

"Vậy ngày mai chúng ta sẽ đi lấy chứng nhận kết hôn nhé."

Những lời này quả thật rất có sức hấp dẫn, La Tại Dân gượng ép đè nén tâm tình đang dâng trào nhanh chóng, tốn rất nhiều công sức mới có thể duy trì lý trí. Hoàng Nhân Tuấn vì lừa gạt anh mở cửa nên cái gì cũng nói, mặc kệ có phải thật lòng hay không, với những quyết định qua loa như vậy anh cũng sẽ không chấp nhận.

Alpha không chịu từ bỏ: "Cho dù như vậy thì hôm nay cũng không được."

Hoàng Nhân Tuấn tức giận đến mức mặt mũi sắp sửa phình ra thành một quả bóng, cậu tin rằng ngay cả khi đổi ý và nói rằng cậu sẽ đi lấy giấy chứng nhận hôm nay, La Tại Dân cũng sẽ ngăn cậu lại bằng cách nói rằng anh ấy không thể đi được. Lúc này, cậu chán nản nắm chặt tay, đấm vào không khí một cách yếu ớt, trút giận bừa bãi, dặn lòng sẽ tìm ra một lý do khiến La Tại Dân không thể nào bác bỏ được nữa.

May mắn thay, tâm trí của cậu xoay chuyển rất nhanh nhạy, linh cảm chợt lóe lên, từ sự chán nản trên khuôn mặt của Hoàng Nhân Tuấn giờ đây trong phút chốc hóa thành niềm tin chiến thắng, và lần này cậu nhất định phải thắng.

"Vậy thì ít nhất anh hãy để em kiểm tra nó?"

Hoàng Nhân Tuấn lại mỉm cười, nói ra một cách bình tĩnh.

La Tại Dân không chú ý tới sự quỷ quyệt trong giọng điệu, cũng không hiểu câu này có ý gì. Nhưng chính anh cũng không cần suy nghĩ, ngoài cửa tiếp tục vang lên thanh âm knock out anh ngay tại chỗ, La Tại Dân đầu óc trống rỗng.

Hoàng Nhân Tuấn nói: "Anh không để em kiểm tra hàng trước khi kết hôn, làm sao em biết anh có thể làm được hay không? Nếu không làm được thì làm sao em có thể đảm bảo hạnh phúc hôn nhân về sau của mình đây nhỉ, vì vậy em phải tự mình xác minh trước khi quyết định có kết hôn với anh hay không. Dù sao chúng ta vẫn chưa nhận được giấy chứng nhận, bây giờ em mà đổi ý thì vẫn còn kịp."

Lực sát thương của lý do này quá lớn, dù ở ý nghĩa nào thì sức răn đe cũng vô cùng đáng sợ.

La Tại Dân hoàn toàn không nói nên lời, thậm chí không tìm được một lời phản bác. Cho dù biết rõ Hoàng Nhân Tuấn đang cố ý dùng thủ đoạn một cách hung hãn, nhưng thật sự anh vẫn phải nghiêm túc xem xét.

Hồi lâu không có tiếng trả lời, bên trong cũng không có tiếng động nào nữa, nhưng Hoàng Nhân Tuấn cũng không vội, cậu kiên nhẫn chờ đợi ở bên ngoài, im lặng một lúc, đầu tiên là tiếng sột soạt, sau đó là đến cánh cửa nằm giữa cậu và La Tại Dân. Cánh cửa ấy cuối cùng cũng đã từ từ mở ra.

Pheromone của Alpha lao về phía cậu, Hoàng Nhân Tuấn choáng váng vì ngọt ngào, cậu ổn định tinh thần trước khi cử động. Không gian chật hẹp tràn ngập mùi đào nhưng không quá nồng, cậu vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của oxy. Vì bị ngược nắng nên ánh sáng trong phòng có chút lờ mờ nhưng vẫn là ban ngày nên không ảnh hưởng đến thị lực.

Vừa bước vào, dáng vẻ La Tại Dân đang ngồi trên bệ toilet ngẩng đầu lên, vẻ mặt giận dữ, không khách khí nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt tam bạch tựa như oán trách cậu nói không lựa lời. Hoàng Nhân Tuấn cười mỉa mai, cố tỏ ra đáng yêu, rồi chậm rãi bước đến trước mặt vị hôn phu của mình. Cậu nhìn thấy La Tại Dân quần áo khá gọn gàng, quần cũng chỉnh tề, mặc dù không thể bỏ qua phần đang bị phồng lên, nhưng Hoàng Nhân Tuân vẫn có chút khó hiểu, cậu đã nghe trộm ở ngoài, có vẻ như anh chưa làm gì cả.

Cũng may cậu đã sớm chuẩn bị tinh thần, sợ vừa bước vào sẽ nhìn thấy cảnh tượng chấn động.

Thấy có người dừng lại trước mặt mình, La Tại Dân theo bản năng muốn nắm tay, nhưng không biết nghĩ thế nào, bàn tay vừa đưa ra được nửa chừng lại đột ngột rụt lại.

"Nhân Tuấn...anh nên làm gì với em đây..."

Tính tình của La Tại Dân được nhiều Alpha đánh giá là tốt, anh không quan tâm người khác đánh giá mình, thủ đoạn hung hãn đối với anh cũng không có mấy tác dụng, mở cánh cửa này không phải vì muốn chứng minh điều gì, thật sự là vì sợ cái miệng kia của Hoàng Nhân Tuấn, còn tiếp tục muốn phát biểu thêm mấy lời kinh thiên gì nữa. Cuối cùng thì hôm nay anh cũng biết hôn phu của mình bướng bỉnh đến mức nào, không thể không mở cửa được.

"Em biết rõ là không thể nói mấy lời đó với Alpha mà" Anh ấm ức, thậm chí có chút suy sụp.

Cẩn thận quan sát, Hoàng Nhân Tuấn phát hiện pheromone trong không khí còn thành thật hơn chủ nhân của chúng rất nhiều, gần như vừa bước vào liền lao tới quấn lấy cậu. La Tại Dân hai mắt vốn đã đỏ hoe, trên môi còn có vết cắn, cậu đau khổ nghiêng người về phía trước, chủ động nắm lấy bàn tay to hơn tay mình rất nhiều.

Không ngờ La Tại Dân rụt lại: "Đừng chạm vào, tay anh bẩn."

Nhưng rõ ràng nó sạch sẽ, không có vết bẩn nào cả. Hoàng Nhân Tuấn hoàn toàn không hiểu, liền kiên quyết nắm chặt hơn, thậm chí còn dùng sức chạm vào. Cái chạm này khiến cậu có cảm giác dính và nhờn, cậu ngay lập tức nhận ra chuyện gì đang xảy ra, khuôn mặt vốn mỏng hơn giấy của cậu chốc chốc hóa đỏ. Nhưng đỏ mặt thì đỏ mặt, cậu đã đi vào rồi, cậu còn quan tâm tới những chuyện này sao?

Hiển nhiên La Tại Dân cũng nhận thức được vấn đề, ánh mắt thẳng thắn của Hoàng Nhân Tuấn quá khó chịu, chịu đựng cơn nóng đã ăn mòn hết tứ chi, anh đầu hàng trước: "Em không phải, muốn kiểm tra sao."

Ánh mắt Alpha nhìn xuống, quét qua vị trí giữa hai chân, giọng nói có chút e dè bất đắc dĩ: "Xem đi."

Lúc này Hoàng Nhân Tuấn cũng không muốn đôi co lý lẽ với anh, thực sự sợ nếu kéo dài, hôn phu của cậu sẽ bị chết ngạt, điều đó sẽ làm ảnh hưởng đến hạnh phúc sau này của cậu. Ngồi xổm xuống bên cạnh cơ thể La Tại Dân, Hoàng Nhân Tuấn che tay, chạm vào phần đũng quần có hơi nhô lên của đối phương. Đầu tiên, cậu cởi khuy, kéo khóa, luồn tay vào rồi từ từ rút ra.

La Tại Dân bất động, hô hấp ngưng trệ tại chỗ.

Nhiệt độ khi ngón tay chạm vào giống như lửa đốt, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng Hoàng Nhân Tuấn vẫn bị giật mình khi thứ vừa cứng vừa nóng ấy tỏa ra.

Dù cơ quan sinh dục của nam giới gần như giống nhau, nhưng cậu vẫn muốn khen La Tại Dân rất dài, không đề cập đến việc xinh đẹp nhưng phải nói là nó rất đẹp. Thân trụ không thẳng hoàn toàn mà hơi cong ở phía trên, phủ một lớp nước mỏng óng ánh, phản chiếu rõ ràng những đường gân bên dưới. Phần đỉnh đã sưng lên và hơi tím, nhưng bên trong khe sạch sẽ, không bẩn chút nào.

Hoàng Nhân Tuấn chắc chắn rằng La Tại Dân đã giải tỏa trước khi cậu bước vào, nếu không anh ấy đã không nói rằng tay mình bẩn. Nghĩ đến việc đối phương chiếu cố cho đôi mắt và da mặt không biết xấu hổ của cậu, để khi cậu bước vào cảnh tượng nhìn thấy sẽ không bẩn thỉu như vậy, còn cứng rắn nhét nó vào trong. Hoàng Nhân Tuấn đau lòng vô cùng.

"Tất cả những chuyện thế này, làm thế nào, làm thế nào... anh làm được?"

Dù là Omega nhưng cậu cũng có cơ quan này, Hoàng Nhân Tuấn chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy khó chịu chứ đừng nói đến bản thân anh.

La Tại Dân không trả lời mà chỉ nắm chặt tay cậu, kéo thân thể cậu qua, trán tựa nhẹ vào vai cậu. Hành động này có chút làm nũng, Hoàng Nhân Tuấn để cho anh cọ sát vào mình thân mật, một lúc sau lại nghe thấy La Tại Dân nói với giọng điệu chậm rãi nhưng cực kỳ trịnh trọng:

"Nhân Tuấn, anh thật sự...thích em rất nhiều."

Lời tỏ tình bất ngờ khiến Hoàng Nhân Tuấn mất cảnh giác về thể xác lẫn tinh thần, nhưng cậu cũng hoàn toàn hiểu được ẩn ý sâu xa trong đó.

Đây là một lời thề cũng là lời thỉnh cầu, một lời cảnh cáo và cũng là lời xin lỗi.

Bởi vì thích cho nên quý trọng. Cũng chính bởi vì thích, cho nên bất luận như thế nào cũng không nhịn được. Chính Hoàng Nhân Tuấn là người nhất quyết không để ý đến nội tâm kiên cường của anh, nhất quyết khiêu khích sự tự chủ của anh, nhất quyết muốn đến gần anh. Vì vậy xin hãy tha thứ trước cho anh vì sự phóng túng tiếp theo.

"Ừm." Câu trả lời của Hoàng Nhân Tuấn vẫn chắc chắn như mọi khi, "Em đã nói rồi, Tại Dân, anh có thể."

Bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt của họ giao nhau, La Tại Dân thuận thế ôm cậu ngồi lên đùi mình. Trong phút chốc, khoảng cách được kéo gần lại, hơi thở nóng bỏng từ đó mà tìm đến, Hoàng Nhân Tuấn thuận theo nhắm hai mắt lại, chủ động đưa người đến gần hơn.

Họ bắt đầu hôn môi, răng hàm tận tình rộng mở, môi lưỡi ẩm ướt dây dưa cùng một chỗ, chảy ra chất lỏng dính nhớt không rõ ngọn nguồn. La Tại Dân quả thực đang rất vội, động tác có chút thô bạo hơn bình thường, hít một hơi thật sâu, mím chặt môi như muốn lấy đi hết dưỡng khí, suýt chút nữa mà mất đi sức cắn vào đầu lưỡi, nhưng dù vậy, anh vẫn quan tâm đến cảm xúc của cậu, không bao giờ để cậu cảm thấy ngột ngạt.

Ánh nước làm đôi môi đỏ mọng mềm mại, mềm mại thơm ngon khiến anh có chút thỏa mãn, La Tại Dân tạm thời đặt món ngon kia xuống, anh nán lại trên cổ Hoàng Nhân Tuấn. Trên đó còn lưu lại rất nhiều dấu vết, có vết vừa mới được tạo ra là để đối phó với các mẹ. Lần này, thay vì liếm và cắn, anh tập trung vào việc ngửi tuyến thể của Omega. Hoàng Nhân Tuấn đã rung động trước anh từ lâu, hương hoa trộn lẫn với mùi trái cây trong không khí, ngào ngạt hít vào mũi. Pheromone là chất giải độc nhưng cũng là chất xúc tác.

Bộ phận đó rất mỏng manh và nhạy cảm, sau vài lần chạm vào sẽ run rẩy. Hoàng Nhân Tuấn bị xoa đến toàn thân mềm nhũn, nhưng lại không muốn ngăn cản, chỉ có thể chuyển hướng chú ý.

"Tại Dân, để em giúp anh nhé?"

La Tại Dân xoa xoa gáy, mơ hồ nói: "Được, em sờ đi."

Hoàng Nhân Tuấn dùng tay cẩn thận cầm lên, đây không phải lần đầu tiên cậu được chạm vào, trước đó cậu cũng đã từng chạm vào toàn bộ bức tranh này từ trong bóng tối, nhưng giữa cương cứng và không cương cứng vẫn có sự khác biệt rất lớn. Trọng lượng của La Tại Dân không nhỏ, miễn cưỡng mới có thể bóp chặt được, khi xoay hết một vòng tròn, có thể cảm nhận rõ ràng những đường gân đang đập trong lòng bàn tay cậu.

Nhiệt độ quá cao, cứng và nóng, giống như cầm một miếng sắt nung đỏ. Hoàng Nhân Tuấn cố gắng đưa lên đưa lên xuống, cảm thấy hơi thở của La Tại Dân ngày càng nhanh hơn bên tai cậu. Nhưng công việc này quá vất vả, không bao lâu sau cậu đã chậm lại, nhận ra sự chậm chạp của cậu, La Tại Dân bất mãn mà rên rỉ một tiếng, dứt khoát tiếp thêm bàn tay to lớn của mình, kéo theo Hoàng Nhân Tuấn nhanh chóng thực hiện.

Quyền chủ động lại rơi vào tay La Tại Dân, Hoàng Nhân Tuấn mới có thể rảnh rỗi làm một chuyện nhỏ nhặt khác. Cậu không kìm lòng ngước lên, muốn nhìn vẻ mặt đắm chìm trong dục vọng của Alpha. Ngay cả những lúc thế này, vị hôn phu của cậu cũng quá là ưa nhìn, mí mắt rủ xuống, con ngươi lơ lửng, lông mi thanh mảnh, lông mày hơi nhíu, môi mím lại, thần sắc chăm chú như đang làm đồ thủ công mỹ nghệ. La Tại Dân dù làm gì thì vẫn đẹp, Hoàng Nhân Tuấn sau cùng đưa ra kết luận.

Nhiệt được truyền qua da, nhiệt độ của cơ thể cứ đều đặn tăng lên, mặt và cổ hoàn toàn đỏ ửng. Lòng bàn tay càng lúc càng nóng, suýt nữa Hoàng Nhân Tuấn ngỡ đâu da của cậu đã bị bào mòn, cho dù không phải hoàn toàn do bản thân cố gắng, cậu cũng dần dần cảm thấy cổ tay hơi đau. Phục vụ Alpha thực sự không phải là chuyện người thường có thể làm được, đến bây giờ mà chuyện ấy vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, La Tại Dân quá cố chấp.

Tệ hơn nữa, cậu nhận ra cơ thể mình cũng đã bị ảnh hưởng, cậu bắt đầu cảm thấy ẩm ướt từ giữa hai chân. Hoàng Nhân Tuấn bối rối giữ nguyên hiện trạng, không dám cử động chân chút nào, sợ động đậy sẽ lộ ra tình trạng khó khăn. Nhưng La Tại Dân dường như nhìn thấu tâm tư của cậu, đột nhiên lặng lẽ ngước lên, bắt gặp ánh mắt cậu không kịp tránh né.

Một bầu không khí ảo mộng lưu chuyển giữa họ, Hoàng Nhân Tuấn mấp máy môi muốn nói điều gì đó, nhưng trước khi cậu có cơ hội để nói ra, một lực mạnh nhanh chóng đẩy cậu ra khỏi Alpha. Hoàng Nhân Tuấn bị đẩy nửa người nằm trên bồn rửa mặt, đối phương cẩn thận lấy hai chiếc khăn tắm cho cậu ấy lót ở dưới để bảo vệ cánh tay, sau đó cậu ấy được đỡ để nâng eo lên. Mỗi hành động đều có mục đích rõ ràng, cậu dường như ý thức được điều gì đó, theo bản năng cảm thấy hồi hộp vô cùng, toàn thân tê dại mà không giữ được tự chủ nữa.

Điều đầu tiên mà Hoàng Nhân Tuấn cảm nhận là sự mát mẻ đến ở phía dưới. La Tại Dân cởi quần, kéo quần đến đầu gối, lộ ra một cặp đùi mịn màng, nhưng chiếc quần lót vẫn còn trên người. Qua tấm gương trước mặt, cậu nhìn thấy La Tại Dân thần sắc nghiêm túc di chuyển sau lưng cậu, đầu tiên anh giữ thân thể cậu, sau đó dùng tay đỡ cậu, bước cuối cùng chính là đâm vào.

Đùi trong tê dại, Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy nổi da gà, dương vật kia đâm vào giữa hai chân.

Cơ thể của La Tại Dân sau đó đè xuống, ngực và bụng áp vào lưng cậu, hai cánh tay được đỡ bên hông, sự khác biệt về chiều cao và dáng vóc giữa hai người đã được phản ánh đầy đủ, và Hoàng Nhân Tuấn đã hoàn toàn bị cơ thể anh bao bọc.

Có lẽ là bởi vì tư thế như vậy quá ngột ngạt, hoặc vì thứ kia thật sự đã nhét vào giữa hai chân cậu, Hoàng Nhân Tuấn vô cớ cảm thấy khó thở, tim đột nhiên loạn nhịp. Cảm nhận được sự căng thẳng của cậu, La Tại Dân vỗ vào mông cậu, lạnh lùng nói hai chữ với giọng điệu ra lệnh.

"Khép lại."

Hoàng Nhân Tuấn toàn thân đỏ bừng, xấu hổ đến mức không dám cúi đầu, cũng không dám ngẩng đầu lên, nhưng cơ thể này vẫn ngoan ngoãn kẹp chặt hai chân. La Tại Dân bắt đầu co quắp, đầu tiên là chậm rãi chờ cậu thích ứng, sau đó tăng tốc một chút, cọ xát làn da bên trong đùi cậu thật sâu, thật sâu. Cảm giác khác lạ này không khó chịu, nhưng chỗ bị cọ xát lại đỏ và nóng như lửa đốt.

La Tại Dân mím môi và không phát ra bất kỳ âm thanh nào, Hoàng Nhân Tuấn nhìn thấy cánh tay chống đỡ bên hông mình ngày càng siết chặt, và các đường gân ẩn dưới lớp da nổi lên từng cái một. Cậu bí mật ngước mắt lên, nhìn lén Alpha phía sau mình qua gương. La Tại Dân khi không có biểu cảm gì trông rất lạnh lùng, có khí chất cao quý bất khả xâm phạm, nhưng bởi vì đang hưng phấn, nên giữa hai lông mày vẫn hiện ra một niềm vui thích khó có thể che giấu, từ đó phủ thêm một lớp cảm giác cấm kỵ khiến người ta mê muội.

Khuôn mặt như vậy khiến người ta muốn rơi xuống địa ngục vì anh. Hoàng Nhân Tuấn kìm nén không thốt lên.

Động tác giữa hai chân càng lúc càng nhanh, họ đều tập trung vào việc này, không ai có nhiều thời gian để nói chuyện. Âm thanh duy nhất còn sót lại trong không khí là tiếng thịt da ma sát không dứt, thỉnh thoảng còn vang lên vài tiếng hổn hển nặng nề hỗn độn.

Sau một khoảng thời gian không thể xác định, Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy mình sắp mất đi đôi chân, Alpha phía sau cậu rên rỉ báo hiệu. Lúc này, chất dịch nóng hổi bên dưới nhanh chóng trào ra, Hoàng Nhân Tuấn bị lật người lại, chưa kịp phản ứng đã bị một thứ gì đó túm lấy, nhét vào tay cậu, sau đó chất dịch nhầy sền sệt phun ra đầy lòng bàn tay.

La Tại Dân thở dài một hơi, duỗi cánh tay to lớn ôm cậu vào lòng, tàn nhẫn cắn lấy đôi môi đỏ mọng của Hoàng Nhân Tuấn, cố ý chỉ vào lòng bàn tay cậu dính đầy chất nhầy của mình, có phần giận dỗi nói:

"Thế nào, có thể yên tâm kết hôn với anh chưa?"

Cảm giác ươn ướt và nhớp nháp trên tay chân thật đến mức Hoàng Nhân Tuấn không dám nhìn vào mắt anh. Nhưng dù đang ở trong lò lửa với trái tim đập thình thịch, cậu vẫn phải vượt qua cảm giác xấu hổ kia, dùng dũng khí và sự thành thật mài giũa giọng nói, nghiêm túc đưa ra đánh giá của mình.

"Ừm, em rất bằng lòng."

_

/Nếu được mong các bạn thả sao kích lệ chúng mình nha~/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro