14 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết trời đã mưa từ lúc nào, mưa rơi liên tục không ngớt đến tận bây giờ. Hoàng Nhân Tuấn sững sờ mở mắt, bầu trời ngoài kia xám xịt u ám và ảm đạm.

Ý thức của cậu vẫn còn mơ màng chưa tỉnh táo, cứ ngỡ trời còn sớm, chuẩn bị nhắm mắt lại đánh tiếp một giấc nữa, không ngờ khi vừa xoay người lại, chợt bắt gặp ánh mắt vẫn trong vắt giữa bầu không gian mờ ảo vì thiếu sáng. Cậu giật mình, lắc lắc người theo bản năng, sau đó nhìn thấy La Tại Dân bắt đầu bật cười thành tiếng, hàm răng to và trắng đều khi cười rất bắt mắt, ý định trêu chọc trên nét mặt cũng không màng giấu diếm.

Hoàng Nhân Tuấn trừng mắt quay người lại, mệt mỏi mở miệng: "Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ?"

"Chín giờ."

Câu trả lời ngắn gọn và rõ ràng giống như cơn gió mát đột ngột thổi qua bên ngoài cửa sổ, phần lớn tâm trí của Hoàng Nhân Tuấn bừng tỉnh.

Ngày mưa quả thực là một ngày rất thích hợp để ngủ, cậu chỉ vừa nhắm mắt mà khi mở ra thì đã là đến tầm này rồi, cậu còn chưa quên hôm nay có chuyện quan trọng cần làm, kế hoạch trong ngày bắt đầu thực hiện vào buổi sáng, vậy thì sao nhẫn tâm lãng phí thời gian vui vẻ được nhỉ. Không cần do dự, Hoàng Nhân Tuấn nhanh chóng điều chỉnh tư thế nằm thật thoải mái, đối mặt với La Tại Dân, nhìn Alpha của mình bằng cặp mắt sáng lấp lánh.

Hiểu được ý tứ trong đôi mắt cậu, La Tại Dân trước tiên lướt nhìn cậu từ mắt đến môi, ngập ngừng mở miệng: "Có muốn ngủ thêm một lát nữa không?"

Omega lắc đầu, anh tiếp tục hỏi: "Cơ thể và tinh thần của em thì sao? Còn cảm thấy khó chịu không?"

"Không khó chịu, khỏe re luôn." Hoàng Nhân Tuấn vội vàng trả lời, giọng nói trong trẻo, "Đêm qua em ngủ rất ngon, cơ thể em bây giờ thì tràn đầy sinh lực."

La Tại Dân cuộn cổ họng, bắt đầu đưa tay ra đặt lên eo cậu, cố ý hoặc là vô ý giơ đầu ngón tay lên, kiên nhẫn đưa ra lời xác nhận cuối cùng.

"Em có đói không? Dậy và ăn chút gì đó nha?"

Hoàng Nhân Tuấn trực tiếp nhìn anh, vô thức liếm môi, đôi lông mày thanh tú nhướng thật sâu: "Không sao, em không thấy đói."

Ánh mắt họ chạm nhau, thêm lần nữa gặp gỡ, có thứ gì đó vô hình khuấy động bầu không khí. Trong thoáng chốc, Hoàng Nhân Tuấn đã bị Alpha lao tới ghì chặt xuống, bàn tay to lớn ở hông rút lại, cậu dễ dàng bị kéo vào vòng tay của đối phương, khi ngước mắt nhìn lên, khuôn mặt xinh đẹp của La Tại Dân đã rất gần.

"Vậy chúng ta...?" Một chất giọng trầm ấm không phải từ cậu khẽ lướt qua tai.

Hoàng Nhân Tuấn rúc vào lòng Alpha, giọng nói nhỏ đến mức gần như bị tiếng mưa che mất: "...Ừm."

Theo sau đó là một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên môi.

La Tại Dân hôn lên môi cậu như một tín hiệu bắt đầu, từ cằm đến cổ, dùng môi lưu lại dấu vết trên làn da non nớt. Hoàng Nhân Tuấn vẫn còn nhạy cảm đến nỗi cơ thể đã run lên sau hai lần được anh hôn cho, dù thế, La Tại Dân vẫn thích trêu chọc cơ thể cậu mấy lúc thế này, tựa như có một con mèo lớn vùi vào hõm cổ, khiến cậu có chút ngứa ngáy.

Hai cơ thể chồng lên nhau không một kẽ hở. Tư thế này tuy giúp Alpha di chuyển dễ dàng nhưng dần dần khiến Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy có hơi không thoải mái, cậu cố gắng nhấc chân lên, định ra hiệu cho La Tại Dân buông lỏng người cậu ra một chút nhưng lại vô tình chạm vào nó, cảm giác cứng rắn rõ ràng ở hạ bộ của Alpha khiến cậu trong tích tắc đầu óc quay cuồng.

"Anh..." Cậu không ngờ sự việc lại xảy ra nhanh như vậy, Hoàng Nhân Tuấn nhất thời không biết nên nói gì.

"Anh đã phải chịu đựng nó trong một thời gian dài rồi đấy."

La Tại Dân thành thật trả lời, anh nhìn Omega với ánh mắt bất bình sâu sắc: "Khi Nhân Tuấn còn đang say giấc, anh đã nhìn em ngủ, và cứ thế cứng đờ suốt nửa tiếng."

Nhớ đến ánh mắt cậu nhìn thấy lúc vừa tỉnh giấc, Hoàng Nhân Tuấn không khỏi thốt lên, nói cách khác, La Tại Dân đã thức dậy trước cậu ít nhất nửa giờ. Nhưng cậu cảm thấy tư thế ngủ của mình khá ngoan, không có gì là không đứng đắn, không đến nỗi phát sinh tác dụng phụ, La Tại Dân nói như thể cậu cố ý dụ dỗ người, điều này quả thật không công bằng.

Nghĩ như thế, cậu không khỏi vì sự trong sạch của bản thân mà kêu oan: "Em chỉ ngủ mà anh cũng có thể cứng sao?"

Những lời này khơi dậy rất nhiều sự tình bất mãn của người trong cuộc, La Tại Dân lập tức bĩu môi, ôm cơ thể của cậu càng chặt hơn, vừa vùi mình vào chiếc cổ ấm áp, vừa nhướng mày, anh đáp: "Anh không thể nhịn được, bởi vì người đó là Nhân Tuấn mà."

Ngủ thì có làm sao đâu, ngủ cũng chẳng thể cản trở hoạt động của não bộ, trí tưởng tượng của con người dường như không có điểm dừng, càng không làm gì lại càng khiến não bộ suy nghĩ lung tung nhiều hơn, Hoàng Nhân Tuấn không biết chút gì về sức hút của bản thân và cậu cũng hoàn toàn không biết rằng đối với anh cậu mê hoặc như thế nào.

Điều đầu tiên anh nhìn thấy khi thức dậy vào sáng sớm là người anh yêu đang nằm nghiêng người một bên, thực sự Alpha không khỏi động lòng.

Bộ dạng đang ngủ của Hoàng Nhân Tuấn ngoan ngoãn đến mức chỉ muốn cắn ngay một cái.

Hơi thở của Alpha thấp thoáng phả vào bên cổ, những sợi lông mi nhỏ nhắn chạm vào da thịt ngứa ngáy không chịu nổi, giọng điệu La Tại Dân rất nhẹ nhàng, như thể anh đang nói về những chuyện vụn vặt nhất thường ngày, tưởng chừng chúng nhỏ nhoi không mấy quan trọng nhưng lại hoàn toàn chạm đến trái tim của Hoàng Nhân Tuấn.

Chủ động vòng tay qua cổ của người đàn ông cậu sắp sửa lấy làm chồng, Hoàng Nhân Tuấn nén lại sự ngượng ngùng, khẽ hôn: "Cảm ơn anh đã vất vả như thế, Tại Dân của em."

La Tại Dân quay đầu nhìn cậu, tìm kiếm sự nghiêm túc tương tự trong cặp mắt long lanh của Omega, không khỏi nhếch môi, dù khó có thể chờ đợi lâu thêm nhưng anh vẫn nhẹ nhàng đưa tay ra, với đôi mắt tròn trĩnh đầy tâm tình tiếp tục lướt xuống dưới. Hoàng Nhân Tuấn bình tĩnh nhắm mắt lại chờ đợi những chuyện sắp sửa diễn ra, tay Alpha chậm rãi chạm vào cơ thể cậu.

Giữa bầu không khí như thế tiếng chuông điện thoại vô ý vô tứ reo lên.

Như vừa tỉnh dậy từ cơn ác mộng, Hoàng Nhân Tuấn lập tức mở mắt và giận dữ liếc nhìn chiếc điện thoại đang kêu inh ỏi bên giường. Cuộc gọi đến không đúng lúc chút nào, nếu cái tên ID người gọi xuất hiện trên kia không phải là một người quan trọng trong lòng thì cậu sẽ không bao giờ nhấc máy.

Nhìn thấy đối phương đang nằm bên dưới mình thật sự lựa chọn việc trả lời điện thoại, khuôn mặt La Tại Dân thoáng chốc tất cả đều nhíu lại.

Biểu tình giận dỗi của Alpha quá đỗi đáng yêu, Hoàng Nhân Tuấn nghẹn cười muốn lăn lộn tại chỗ, vừa ấn nút kết nối cuộc gọi liền không còn tình nghĩa gì nữa, trước khi cho đối phương từ đầu bên kia kịp mở miệng, cậu nói:

"Nếu không có chuyện gì cấp bách thì tớ cúp máy đây, tớ và Tại Dân đang có chuyện cần làm."

Những lời cần nói đã được chuẩn bị trước của Lý Khải Xán đều bị chặn lại trong cổ họng, vô thức đáp: "Này, cậu đang làm gì?"

"Làm chuyện vợ chồng phải làm."

Giọng điệu không chút nghĩ ngợi mà cũng không chút xấu hổ kia khiến Lý Khải Xán bối rối. Đều là người trưởng thành, cậu tự nhiên hiểu được những lời này mang theo hàm ý gì, cũng chính bởi vì nghe hiểu, nên mới cứng họng không nói nên lời.

"Còn đang ở giữa ban ngày, mà hai người..."

Hoàng Nhân Tuấn tự tin đáp trả: "Chúng tôi là vợ chồng gần như hợp pháp, có vấn đề gì không?"

"..."

Hiếm khi thấy Lý Khải Xán miệng lưỡi sắc bén lại có lúc không nói được gì, Hoàng Nhân Tuấn nhanh chóng thừa thắng xông lên: "Mấy ngày tới anh ấy sẽ ở trong giai đoạn mẫn cảm, nếu không có vấn đề gì nghiêm trọng thì không cần gọi đâu."

Lý Khải Xán nén nhịn ấm ức, trợn trắng cả tròng, trả lời: "Được rồi, tớ tự biết đường lui, cam đoan một tuần kế tiếp sẽ không quấy rầy hai người đường mật."

Cuối cùng, cậu ta có lẽ cảm thấy bản thân có chút thiệt thòi, không phục mà nói thêm: "Tớ không phải tìm cậu, đang cần tìm mẹ của cậu!"

Điều này thực sự khiến Hoàng Nhân Tuấn tò mò: "Tại sao lại tìm mẹ tớ?"

"Yêu cầu bà ấy chọn một Alpha cho tớ nữa!!!"

Cho đến khi đã cúp điện thoại, giọng nói tức giận không cam lòng của soulmate dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, Hoàng Nhân Tuấn tắt tiếng điện thoại, ném nó qua một bên, cười lớn rồi ngã xuống giường. La Tại Dân dường như rất hài lòng với những gì cậu vừa nói, bỏ qua khuôn mặt u ám vì miễn cưỡng bị cắt ngang ban nãy, lúc này hàng lông mày và ánh mắt tràn đầy kiêu hãnh, thậm chí đáy mắt cũng đã sáng lên.

Hoàng Nhân Tuấn nghĩ tới điều gì đó, không khỏi tò mò hỏi thêm một câu: "Tại Dân, còn điện thoại của anh đâu."

La Tại Dân nhìn cậu với vẻ mặt ngây thơ: "Điện thoại của anh đã tắt từ hôm qua rồi."

Alpha nhếch môi lên, có chút thành ý muốn được khen. Hoàng Nhân Tuấn bị nụ cười chân thành của anh lây nhiễm. Đột nhiên, cậu không tự chủ mà đứng dậy, bắt lấy cơ hội. Trước khi La Tại Dân kịp phản ứng, cậu đè anh xuống, thay đổi tư thế phòng thủ ban đầu, thành công ngồi lên trên người La Tại Dân.

Bên ngoài tiếng mưa không ngừng, mây mù cuồn cuộn trong gió, thành phố lúc này mới tạm dừng náo nhiệt, không có sự quấy nhiễu của thế giới bên ngoài, trong tai chỉ còn lại tiếng nhịp tim đập của nhau. Thời tiết như thế này rất thích hợp để ngâm mình trong nhà, làm một số việc không thể diễn tả được, như thể thượng hoàng biết trước kế hoạch tái chiến vĩ đại của họ hôm nay, người đặc biệt sai gió mưa đến cổ vũ.

Hoàng Nhân Tuấn chủ động giơ tay cởi cúc áo, để lộ chiếc cổ duyên dáng và bờ vai mịn màng từng chút một trước mắt của La Tại Dân.

Cậu nắm lấy bàn tay to gấp mấy lần mình đặt lên ngực, anh cảm nhận được trái tim của đối phương ấm áp đang chôn vùi dưới lòng bàn tay, cậu cúi người thấp xuống tiếp cận La Tại Dân đầy khêu gợi.

"Tại Dân..." Hoàng Nhân Tuấn nghiêng đầu, để lộ hoàn toàn tuyến thể trước mắt Alpha, "Hãy để em thực sự thuộc về anh đi nào."

Hơi thở của La Tại Dân dồn nén, sự bình tĩnh trong mắt anh hoàn toàn bị xáo trộn. Bàn tay đặt trên ngực Omega không thể không trườn lên, vuốt ve làn da mỏng manh trên khung xương quai xanh, vai và cổ, cuối cùng dừng lại ở sau gáy. Anh thử dùng đầu ngón tay xoa xoa, tuyến thể bắt đầu nóng lên, Hoàng Nhân Tuấn thở nhẹ một hơi, không biết là đang khó chịu hay là thoải mái.

Lòng bàn tay của Alpha rất to, khi năm ngón tay đã siết chặt hoàn toàn, tưởng chừng như chỉ cần một lực nhỏ cũng có thể bẻ gãy cổ cậu, cho dù là vậy thì Hoàng Nhân Tuấn vẫn ngoan ngoãn ngồi yên để La Tại Dân ôm lấy cổ, không chút phản kháng, để mặc cho anh mò mẫm.

Có thể nói bản tính vốn có là những thứ vô lý nhất trần đời, trước khi La Tại Dân kịp làm gì, chỉ sờ soạng hai cái, Hoàng Nhân Tuấn đã liền cảm thấy toàn thân mềm nhũn. Cảm giác ngứa ran kéo dài từ tuyến thể đến hệ thần kinh, đầu óc trở nên nóng bừng, mơ hồ không thể nhìn rõ.

Khi ý thức của cậu dần nhạt nhòa, Alpha bên dưới đột nhiên dùng lực, La Tại Dân đẩy cậu xuống, Hoàng Nhân Tuấn lại ngả người vào chăn bông mềm mại, sau đó lật người cậu trở lại, trấn áp xuống giường. Anh ân cần để một chiếc gối cho Omega đặt dưới người, trọng lượng của La Tại Dân lại hạ xuống.

Cảm giác quen thuộc lại rơi vào tuyến thể, Hoàng Nhân Tuấn nhạy cảm run rẩy, cậu chú ý thấy La Tại Dân đang dùng môi và lưỡi thăm dò khu vực đó, nhất thời cơ thể căng thẳng như dây cung. Cố gắng chuẩn bị tâm lý cho mình, cậu mím chặt môi, vô thức nắm chặt đầu gối, chuẩn bị sẵn sàng bị răng đâm thủng da thịt.

Mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ lưng anh, pheromone đặc trưng của Alpha từ từ dệt thành cái kén bao bọc lấy cậu, cơ thể Hoàng Nhân Tuấn thèm muốn nó, La Tại Dân kiên nhẫn dùng chính mình làm mồi nhử, dẫn dụ ra pheromone của Omega từng chút một. Hương thơm hoa nhài và hương đào hòa quyện trong không khí, dày đặc, vấn vương, ngọt ngào đến mức có thể làm tan chảy cả lý trí con người.

Hoàng Nhân Tuấn liên tục hít vào thở ra, tự nhủ mấy lần, nhưng lại không nhìn thấy phía sau có động tĩnh gì đáng kể, trong lòng không khỏi nôn nao đôi chút.

"Sao anh không cắn?" Cậu hơi quay đầu lại, vừa bối rối vừa hơi giận dỗi.

Chỉ là một cái dấu vết đơn giản thôi, có cần phải đợi lâu như vậy không. La Tại Dân liếm cho tuyến thể cậu tan chảy, nhưng chỉ dùng môi hôn và liếm vào nó thì có tác dụng gì? Anh phải cắn vào nó, cảm giác biết rõ bản thân sắp bị hành quyết nhưng lại không biết là khi nào, quả thật không khác gì tra tấn người. Hoàng Nhân Tuấn có thể nhận ra hàm răng sắc bén kia nhiều lần đã đặt ở trên người cậu, cũng không biết vì sao chỉ tới gần sau đó lại thu hồi trở về.

Nhìn thấy người bên dưới tựa như sắp phát điên, La Tại Dân xấu hổ đáp lại, cách làm này chỉ có ý trêu chọc cậu nhưng không mang lại chút khoái cảm nào, thật sự không tốt, Omega ngay từ đầu đã không phản kháng lại Alpha. Tiếp tục như vậy, chỉ sợ Hoàng Nhân Tuấn sẽ... Bị chính anh làm cho điên tiết lên, nó không phải là thứ anh muốn nhìn thấy.

La Tại Dân cắn môi, cố gắng vượt qua sự căng thẳng trong lòng, lấy hết dũng khí tiến lại gần sau gáy của Hoàng Nhân Tuấn.

"Nhân Tuấn, nếu thấy đau thì cứ nói ra."

Giọng của Alpha không còn đều đặn như thường lệ, có chút run run kèm theo mông lung khó hiểu. Hoàng Nhân Tuấn không nhìn thấy biểu cảm của anh, nhưng cậu có thể nghe thấy tâm trạng của La Tại Dân trong giọng nói đó, cậu hơi buồn cười một chút khi nghĩ rằng Alpha của cậu, anh ấy còn lo lắng hơn cả Omega.

Nhưng La Tại Dân vốn đã quyết định không cho cậu cơ hội cười lớn, anh hôn lên làn da non một cách dịu dàng, dùng hết sức mở miệng, đưa răng cắn mạnh vào tuyến thể của Omega.

"Á....."

Những chiếc răng sắc nhọn đâm vào thịt da, cơn đau cướp đi khả năng suy nghĩ của Hoàng Nhân Tuấn, pheromone Alpha liên tục tràn vào. Lúc này hơi nóng như bốc lên tận trời mây, lý trí của cậu trong phút chốc tan thành bột giấy, toàn bộ sức lực trong cơ thể đều bị rút cạn, giống như bị ai đó lấy đi toàn bộ xương cốt, cậu chỉ còn có thể suy sụp dưới cơ thể của Alpha, hãy cứ để La Tại Dân chiếm lấy cơ thể của cậu đi.

Loại cảm giác mất kiểm soát này kéo dài trong chốc lát, Hoàng Nhân Tuấn phải rất lâu mới bình tĩnh trở lại, cậu lấy lại tinh thần, răng đã rời khỏi gáy, nhưng vết thương sót lại trên cơ thể vẫn còn gắn kết rất rõ ràng với hệ thống giác quan của cậu. Nhưng so với những vết thương da thịt để lại trên bề mặt, pheromone trong cơ thể tỏa ra càng làm cho cậu cảm thấy choáng váng hơn cả, La Tại Dân thực sự đã liên kết với cơ thể cậu rồi.

Hoàng Nhân Tuấn còn chưa kịp thích ứng với sự thay đổi này, đột nhiên cảm thấy trên lưng có một dòng nước ươn ướt khác thường, một hai giọt, ấm ấm, cậu bối rối quay lại xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng La Tại Dân siết chặt vòng tay hơn, eo cậu lại bị ấn xuống, không còn chỗ để quay đầu lại. Cuối cùng, Hoàng Nhân Tuấn chỉ nghe được giọng nói trầm ấm của Alpha.

"Em đã là của anh rồi, Nhân Tuấn."

Có chút gì đó xúc động trong giọng nói đó mà anh đang cố gắng che giấu.

Hoàng Nhân Tuấn trong lòng tựa nút thắt, dứt khoát thoát khỏi vòng tay của Alpha, cậu xoay người, dùng sức kéo cái đầu đang chôn vùi kia lên, quả nhiên nhìn thấy rõ ràng hàng nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của đối phương.

"Anh, sao anh lại khóc..." Hoàng Nhân Tuấn từ nhỏ đến nay chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cậu lập tức hoảng sợ, ngơ ngác nhìn anh.

Làm ơn, người bị cắn là cậu. Nếu đau thì phải là cậu. Chỉ là vết thương thôi. Có gì phải khóc? Xét đến việc hai người sẽ nắm tay nhau đến Cục Dân chính để lấy giấy chứng nhận kết hôn, chẳng phải việc anh là của em và em là của anh cũng chỉ là vấn đề thời gian, sao trông như cậu đang lợi dụng La Tại Dân vậy nhỉ? (+)

Những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cậu được thể hiện rõ ràng qua từng nét sợ hãi trên khuôn mặt, khiến La Tại Dân không biết nên tiếp tục khóc hay cười. Sợ rằng nếu không nói gì đó ngăn cản, Hoàng Nhân Tuấn sẽ bay vụt ra ngoài vũ trụ mất, La Tại Dân tựa trán mình vào trán của cậu âu yếm, vừa thẳng thắn thành khẩn lại vừa bất đắc dĩ nói ra tiếng lòng.

"Chỉ là anh... cảm thấy hạnh phúc đến nỗi không thể kìm nén được nữa."

Nếu có thể quay lại thời điểm hơn nửa tháng trước, lúc đó, anh sẽ không bao giờ tưởng tượng rằng chỉ sau hai mươi ngày, anh sẽ có được một Omega của riêng anh. Đây là người anh thích, người anh cố gắng gần gũi, người lần đầu tiên nhìn thấy anh đã không khỏi phấn khích, dù đã biết mình sẽ sớm có thể sở hữu cậu một cách hợp pháp, nhưng anh vẫn kiềm chế bản thân khi khoảnh khắc ấy đến, nhiều lần khiến đối phương ấm ức muốn khóc.

Đôi mắt của La Tại Dân lại trở nên ẩm ướt, anh có may mắn như vậy không?

"Anh, anh có thể có tiền đồ một chút không?"

Lời nói chân thành của Alpha khiến trái tim của Hoàng Nhân Tuấn gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu cố gắng hết sức để kìm nén những cảm xúc sắp trào dâng, giả vờ bịp bợm ra vẻ bản thân mình lợi hại hơn. Nhìn thấy đôi mắt của La Tại Dân lại đỏ hoe, Hoàng Nhân Tuấn nhanh chóng dùng hai tay nâng cằm anh lên, có chút cố ý nhưng cũng vài phần bất lực nói:

"Hiện tại chỉ là đánh dấu bên ngoài. Đến lúc đánh dấu bên trong rồi thì anh định gửi tặng em cả một đại dương rộng lớn à?"

Giọng điệu của cậu chủ đích đầy sự mỉa mai, hy vọng vị hôn phu kia không chịu thua kém có thể thể hiện chút khí thế Alpha. Thật không may, bộ não của La Tại Dân có chức năng lọc tự động nên anh chỉ nghe thấy bốn chữ "đánh dấu bên trong" trong suốt câu nói, không chỉ mắt anh đỏ lên mà đôi tai anh cũng bắt đầu nóng bừng.

Cái này thật sự một chút tiền đồ cũng không có, La Tại Dân cũng cảm thấy mình làm mất mặt giới Alpha, vì không muốn cho Hoàng Nhân Tuấn nhận ra bất thường, anh không còn cách nào khác ngoài việc cố ý nói:

"Anh sắp khóc rồi, hãy chăm sóc cho anh nhé."

Không ngờ lại hăng hái như vậy, Hoàng Nhân Tuấn không khỏi nở một nụ cười lạnh ngắt: "Em mặc kệ, ở đâu cũng kệ."

Cậu cố tình đẩy đầu gối của mình vào khu vực giữa hai chân đối phương, nghe được tiếng Alpha hít một hơi. La Tại Dân ngay lập tức bị đánh bại, anh giương cờ và đầu hàng hoàn toàn, giọng nói chứa đầy mật ngọt: "Không đâu, ở đây có nơi cần phải chăm sóc đấy."

Hoàng Nhân Tuấn trong mắt cười như hoa nở, chủ động ôm chặt lấy cơ thể Alpha, vô thức thúc giục nói: "Vậy còn không khẩn trương."

La Tại Dân bất lực cong môi, đôi mắt tràn ngập tình yêu bao la vô bờ bến như biển trời sao xa.

Quần áo chỉ trong nháy mắt đã bị cởi bỏ hết, bàn tay quen thuộc lại chạm vào cơ thể cậu, mặc dù đã quen với nhiệt độ cơ thể của đối phương, nhưng cảm giác trần trụi lộ ra ngoài không khí vẫn khiến Hoàng Nhân Tuấn rất bối rối. La Tại Dân cẩn thận kiểm tra chỗ ấy trước khi bắt đầu, loại thuốc được bác sĩ chuyên nghiệp khuyên dùng quả thực có hiệu quả, sau một đêm đã hồi phục, điểm mềm mềm lành lặn như cũ.

Pheromone trong không khí phát huy tác dụng nhanh hơn dự kiến, cùng các dấu hiệu tạm thời lúc này, là thời điểm tốt nhất để rút ngắn khoảng cách giữa Tại Dân với cơ thể cậu. Cẩn thận dang rộng hai chân của Omega, cậu nhẹ nhàng để lộ ra khe hở mềm mại, nhìn phần thịt hồng hào của lỗ nhỏ bên dưới co lại, nồng nhiệt chào đón Alpha của cậu đến thăm.

Tạm thời không có ý định dùng tay, La Tại Dân cởi quần, lấy dương vật của mình ra và ấn vào người cậu.

Yên vị nằm trên giường Hoàng Nhân Tuấn vốn là đang chờ anh từng bước triển khai kế hoạch, không ngờ vừa mới bắt đầu anh đã sử dụng đạn thật, sắc mặt đột nhiên thay đổi sang sợ hãi. Nhưng niềm tin trong lòng dành cho La Tại Dân đã khiến cậu bình tĩnh trở lại, Hoàng Nhân Tuấn kiên nhẫn duy trì hiện trạng, không nỡ cản trở anh, chậm rãi chờ đợi những điều tiếp theo.

Khi cả hai người đều tỉnh táo, việc sử dụng pheromone đúng cách cũng là một hình thức tán tỉnh.

Mùi đào quanh người càng lúc càng đậm, cơ thể do Alpha đánh dấu, được triệu hồi để chủ động đánh thức bản năng Omega ẩn sâu bên trong. Nhiệt độ cơ thể vô tình tăng lên, cảm giác quen thuộc bị nhiệt độ bao trùm dần dần truyền đi khắp tứ chi của Hoàng Nhân Tuấn, tựa như thiêu đốt cơ thể cậu tan chảy dần.

Lúc này, dương vật cương cứng giữa hai chân cố gắng di chuyển, đầu vật nóng hổi cọ sát vào da thịt mềm mại ở hai bên, trượt đi đến mép - nơi đang co thắt đóng mở hết lần này đến lần khác, vô tình hay hữu ý mà chạm vào khe hở chật hẹp. Sức nóng không thể tả xiết như đàn kiến ​​gặm nhấm trái tim Hoàng Nhân Tuấn, cậu không khỏi hếch cằm lên, phát ra một tiếng rên khe khẽ không biết là vui sướng hay là không thể chịu đựng được.

Hành động của La Tại Dân không phải hoàn toàn là để dụ dỗ cậu động dục, từ lúc anh vất vả vào buổi sáng cho đến bây giờ, sức chịu đựng của anh đã đến giới hạn, chỉ có thể cho mình ăn chút ngon ngọt không mấy giải khát, nhưng có chút ít còn hơn không có gì. Dương vật sưng tấy được môi âm hộ mềm mại bao bọc, những suy nghĩ bồn chồn không còn nơi nào để đi dường như bị hút vào một chút, cảm giác da thịt chân thật cọ sát sảng khoái đến mức khắp nơi tê dại đến từng đường chân tóc.

Anh không khỏi tăng tốc hành động, Alpha vung mạnh eo, dương vật cắm vào trong môi thịt, rất nhanh cọ xát vào khe hở, dần dần trở nên ướt át. Sự ma sát giữa hai chân dần dần khiến Hoàng Nhân Tuấn nhận ra rằng cậu thực sự đang bị xâm nhập, đường hầm bên trong cơ thể theo vô thức co rút, nhiều lần khẩn trương mút lấy đầu dương vật khi đưa vào, làm cho cậu suýt nữa nấc thành tiếng.

Tuyến thể bị đánh dấu cùng với những động tác ở phần thân dưới cùng nhau phát huy tác dụng, cậu hoàn toàn sa vào một chiếc lòng giam được tạo nên bởi mật đào ngọt ngào, cơ thể bị đánh thức này lại nhen nhóm ham muốn đối với Alpha. Cơn sốt dâng cao trong cơ thể cậu, rất cần một cái gì đó rõ ràng hơn để lấp đầy, và Hoàng Nhân Tuấn rất nhanh chóng đã không còn thỏa mãn với những ân ái bên ngoài nữa.

Lý trí sụp đổ trước, để cho bộ não của cậu bị dục vọng khống chế, cậu đẩy đôi tay đang bị trói buộc trên đùi mình ra, ngồi dậy khỏi giường, nhanh chóng nắm lấy vai La Tại Dân, cậu ôm chân rồi quỳ trên vòng eo thon gọn của đối phương.

"Đã thỏa thuận hôm nay em sẽ nằm trên mà."

Hoàng Nhân Tuấn nhìn vị hôn phu của mình khí thế tràn đầy, đôi má đỏ bừng cuồng nhiệt lại không hề đáng sợ chút nào, ngược lại giống như đang làm nũng.

La Tại Dân không hiểu vì sao lại nghĩ đến câu nói "cáo mượn oai hùm"(**), ngay lập tức phấn khích trước sự dễ thương của cậu. Phối hợp với cậu ổn định cơ thể Omega, anh mỉm cười với nét khoan dung hiện lên giữa đôi hàng lông mày.

"Ừm, cứ làm theo thỏa thuận."

Tay phải của anh chạy dọc theo đùi trong của Hoàng Nhân Tuấn, đầu ngón tay rất nhanh đã dính đầy chất lỏng, La Tại Dân nhẹ nhàng xoa hai lần để xác nhận nơi này đủ ẩm, sau đó đưa thử ngón tay vào kiểm tra. Lần tiếp xúc trước cũng đã nới lỏng nơi này rất tốt, mềm mại hơn lần đầu rất nhiều, lần này cũng chỉ đơn giản là đưa được một ngón tay vào trong.

Nước dâng lên làm thành ruột bên trong ẩm ướt và trơn trượt, tuy nhiên vật lạ từ bên ngoài tiến vào bị ôm lấy khin khít, lúc đẩy vào cảm giác xung quanh vẫn chặt kín như cũ, nhưng cảm giác tắc nghẽn đã dịu đi rất nhiều, việc thêm vài ngón tay nữa sẽ không khó khăn lắm.

Người đang nóng lòng chờ đợi chính là Hoàng Nhân Tuấn, La Tại Dân từ từ đâm vào cơ thể cậu, đánh thức những điểm nhạy cảm không thể chịu nổi đó, khiến ham muốn trong cơ thể anh ngày càng dâng cao, sau khi cảm thấy bản thân cậu cũng như anh, cậu liên tục thúc giục La Tại Dân nhanh lên. Anh rút tay ra, bù đắp vào chỗ trống bằng dương vật.

Nhưng dù sao thì 'thằng em' của Alpha quá dài, kích thước của nó cũng quá to, cho dù Hoàng Nhân Tuấn đã chuẩn bị đầy đủ, khi nắm giữ nó và ngồi xuống, không tránh khỏi cảm giác đau đớn. Môi âm hộ chỉ vừa nuốt phần đầu lập tức co thắt lại, một cảm giác bị kéo căng khủng khiếp truyền đến bụng dưới, Hoàng Nhân Tuấn khó chịu đến mức các đường nét trên khuôn mặt đều méo mó.

Nhưng bây giờ chẳng còn đường lùi, cho dù hôm nay có như thế nào đi nữa, cậu quyết tâm chiếm lấy từng centimet của Alpha. Theo bản năng đặt tay lên vai La Tại Dân điều chỉnh hơi thở, Hoàng Nhân Tuấn cố gắng hết sức để thả lỏng cơ thể hơn nữa.

"Đừng nóng vội, còn thời gian mà."

La Tại Dân cảm thấy khó chịu khi bị mắc kẹt, giọng nói của anh ấy đã mất đi nhịp điệu đều đặn. Nhưng bất chấp tất thảy, anh vẫn nhẹ nhàng an ủi Hoàng Nhân Tuấn, đặt nụ hôn lên ngực khéo léo điều hướng sự chú ý của cậu. Cảm nhận được tình hình bên trong đang dần khả quan hơn, anh nhẹ nhàng vỗ mông Omega, giúp cho phần cơ bắp bớt căng thẳng.

Hai người phối hợp, cùng nhau điều chỉnh nhịp thở, cũng không vội vàng nhét hết một lần mà từ từ đẩy nhẹ vào, sau khi bên trong đã quen dần thì rút ra, đưa nó vào sâu hơn một chút, sau mỗi lần như thế thì lại ngậm nhiều hơn lần trước một chút. Chỉ cần kiên nhẫn lặp lại chu trình, thực sự cơn đau đã giảm bớt, đồng thời thành công đưa được một phần lớn vào trong.

Mồ hôi lăn dài xuống thái dương, bài tập tưởng chừng như dễ dàng này lại tiêu hao gần hết sức lực và ý chí của cậu, Hoàng Nhân Tuấn đang mệt lả người, cậu chỉ cảm thấy vùng thắt lưng vô cùng đau nhức. Dương vật trong cơ thể lại bị rút ra, cậu ôm chặt cổ La Tại Dân, quyến luyến nằm lên vai Alpha thở dốc.

Tư thế cưỡi ngựa quả thật đã giúp ích họ rất nhiều, nó giúp cậu tiếp nhận La Tại Dân bớt phần khổ sở hơn trước, thành công đã gần ngay trước mắt, một trăm bước thì đi được chín mươi bước rồi, Hoàng Nhân Tuấn lại không còn kiên nhẫn chậm rãi bước tiếp mười bước cuối cùng nữa.

Khoảng cách để cơ thể thích ứng ngày một ngắn lại, La Tại Dân cố định thắt lưng và chuẩn bị đẩy vào lần nữa. Nhìn động tác mỗi lúc thêm phần thân quen của Alpha, Hoàng Nhân Tuấn không biết đang tính toán điều gì, đột nhiên đẩy bàn tay đang nắm dương vật của đối phương ra, thay vào đó là tay của chính mình cầm lấy nó. La Tại Dân nghĩ rằng cậu muốn tùy ý thử một chút, liền không ngăn cản, tận tình giao mọi quyền chủ động cho Omega.

Lấy lại sức lực nâng eo lên, Hoàng Nhân Tuấn từ từ nuốt chửng vật đó như lúc đầu, sau đó hít một hơi thật sâu, dùng toàn bộ sức lực ngồi xuống. Vẻ mặt của La Tại Dân đột ngột thay đổi, nhưng anh không kịp chặn cậu, cảm giác bị xuyên thấu đến tận cùng, mang theo một nỗi đau dài mãnh liệt. Đầu óc của anh gần như bị phá hủy tại chỗ, cảm giác như vừa bị ai đó đánh trúng thật mạnh, đôi mắt tối sầm, không biết phải mất bao lâu anh mới có thể dần tỉnh táo trở lại.

Hoàng Nhân Tuấn cũng không khá hơn anh chút nào, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tái nhợt không còn thần sắc, đau đến mức răng trên răng dưới đánh nhau canh cách trong miệng, khí quản tắc nghẽn, gần như không thể thở được, phải thật lâu sau đó mới có thể hô hấp trở lại. Dương vật của Alpha đâm thẳng vào cơ thể cậu như một lưỡi dao sắc bén, hai chân như bị tách rời ra, không ngừng co giật, thành ruột non nớt bên trong tham lam gắt gỏng xoắn lại, cậu tốn rất nhiều sức lực mới có thể kiểm soát được cơ thể ngừng run rẩy.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Omega đầy đau đớn, La Tại Dân thậm chí còn bỏ mặc không thèm quan tâm đến bản thân, nhưng sau khi cơn đau lúc đầu qua đi, cảm giác từ ngọn đến gốc dương vật cuối cùng cũng được cậu bao bọc khiến anh thoải mái đến mức toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể đều nở rộ vui mừng.

"Tuyệt quá, Nhân Tuấn của anh." Anh hài lòng ôm chặt vị hôn phu bé nhỏ, chỉ hận không thể mang người vùi vào trong lòng ngực. "Em vất vả rồi."

La Tại Dân ánh mắt dịu dàng, xót xa hôn lên trán Hoàng Nhân Tuấn.

"Để đó cho anh."

Mục ghi chú và giải nghĩa:

(+) Giải nghĩa chút về suy nghĩ và tâm lý của Nhân Tuấn, để hạn chế hiểu nhầm cho bạn bé nè. Vì La Tại Dân đột nhiên khóc nên Nhân Tuấn thấy hoảng sợ, La Tại Dân yêu Nhân Tuấn và Nhân Tuấn cũng yêu Tại Dân, hiển nhiên họ sẽ sớm là vợ chồng của nhau theo hợp pháp - từ các chương trước, nếu bạn đọc kỹ thì rõ ràng Tại Dân là người rất quyết tâm về vấn đề này nên nhiều lần kìm nén trước Nhân Tuấn - đó là cách Tại Dân trân trọng Omega của mình (*). Đầu chương 15 người 'yêu cầu' Tại Dân đánh dấu là Nhân Tuấn, nên Tại Dân vì tình cảm mà 'đánh dấu (sớm)' cho cậu thì chuyện này phải là chuyện vui, tại sao Tại Dân lại khóc. Khóc thì giống như kiểu vì Nhân Tuấn lợi dụng tình cảm của Tại Dân mà đòi hỏi anh phải 'đánh dấu (sớm)' cho cậu í.

(*) Mình muốn nhấn mạnh về tình yêu của Tại Dân và cách Tại Dân trân trọng Nhân Tuấn theo một cách rất quy củ và lý trí. Mình xin phép nói một chút về thế giới ABO nguyên bản nhất, có một sự thật rất đau lòng là Omega là tầng lớp thấp kém nhất, bị xã hội coi thường, bị coi như 1 cái máy đẻ và rất thường xuyên bị lạm dụng. Nhưng hầu hết thế giới ABO mà chúng mình được tiếp cận trong fiction đều có 1 cuộc sống gần như là bình đẳng giới giữa A-B-O với nhau, đây hoàn toàn là quyền của các tác giả họ thiết lập lên các nhân vật (kể cả cách nhận dạng giữa A-O thông qua bộ phận sinh dục). Tác giả Yeliliang từ đầu bạn ấy có viết ở mục mô tả fic là có một chút yếu tố phong kiến cổ hủ, trong fic không chỉ nói về vấn đề bố mẹ đặt đâu con ngồi đó, mà còn thông qua sự lo lắng của Omega Khải Xán, bạn ấy rất sợ Omega Nhân Tuấn bị lạm dụng (có lẽ ở thế giới hiện tại của họ, vẫn còn không ít Omega bị như vậy, bạn có thể đọc lại các chương đầu tiên nha), vì vậy, dựa trên cơ sở đó mà lúc đầu bạn soulmate mới phản đối kịch liệu như vậy với chuyện hôn nhân sắp đặt của Nhân Tuấn, lập tức bỏ công việc mơ ước của mình mà trở về tìm Nhân Tuấn, liên tục hỏi thăm bạn có bị xâm hại không, có uất ức, khổ cực gì không.

Đây hoàn toàn là những hiểu biết và cảm nhận cá nhân của mình từ fic nha, các bạn có thể đồng cảm nhận hoặc không.

(**) "Cáo mượn oai hùm" là thành ngữ để chỉ những người có thủ đoạn mượn thế kẻ mạnh làm lá chắn, đi hù dọa, lòe bịp người khác nhằm phục vụ mục đích riêng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro