Chương 104

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm An một buổi chiều thứ 7, bây giờ là tháng 12, bên ngoài tuyết vẫn đang lác đác rơi xuống, nhưng cũng không làm ảnh hưởng nhiều đến giao thông đi lại. Hôm nay lớp 3 mọi người tập trung rất đông ở nhà Vương Hạo. Đã hẹn cùng nhau ăn uống một bữa mà nhìn đi, hẹn nhau từ mùa thu bây giờ đã sang tận mùa đông, sắp hết năm đến nơi rồi mới tập trung được một ngày.

Bạn bè ơi, chúng ta sắp 30 tuổi hết rồi đó, còn không mau "quậy phá" cùng nhau một chầu cho thanh xuân tươi đẹp đi!

"Hey yoh! Lâu lắm rồi tôi mới gặp lại ông đó Tống Phong!" Triển Chính Hy từ trong nhà của Vương Hạo đem tay đập bốp vào vai của Tống Phong một cái, lớp phó học tập của lớp 3 năm nào bây giờ đã trở thành Giám đốc của Công ty xây dựng Phú Xuyên rồi. Bao giờ y xây quán café mới, nhất định phải nhờ Tống Phong tư vấn thiết kế mới được.

Đúng là lớp 3 có khác, toàn những nhân vật máu mặt, đứa nào cũng thành công hết cả rồi!

"Là Triển Hy Hy của lớp 2 đúng không? Ngày đó lúc nào tôi cũng thấy ông chạy sang lớp 3 của chúng tôi. Cua Kiến Nhất từ hồi đó rồi phải phỏng?"

"Hề hề hề hề!"

"Không phải là hồi đó mới cua đâu. Mà cua người ta từ hồi còn đi học mẫu giáo được phát phiếu bé ngoan cơ." Vương Hạo từ trong nhà bếp đang chuẩn bị đồ ăn cùng Mạc Quan Sơn, nghe mấy tên Alpha bên ngoài nhà mình buôn chuyện rôm rả thì không khỏi bật cười, nhất định phải góp thêm vào mấy câu trêu cho Triển Chính Hy tức chết. Ai bảo dám nói y dạo này tăng lên mấy cân, không còn vẻ đẹp trai như hồi đi học đại học nữa.

Nhưng đúng thật là yêu người ta từ hồi đi học mẫu giáo rồi còn gì?

Hai nhà lại cách nhau có một con đường, đối diện bên kia là nhìn sang. Như vậy thì có được gọi là thanh mai trúc mã không nhỉ?

Mạc Quan Sơn hai tay cầm đĩa tôm hấp bia từ Hạ Thiên đưa cho, tai nghe câu chuyện của mấy tên bạn thân đang gọt hoa quả ngoài nhà thì cong môi mỉm cười.

Bao lâu rồi mọi người mới được gặp nhau đông vui như thế này?

"Vẫn còn nóng! Em bưng cẩn thận nhé!" Hạ Thiên nhẹ nhàng đặt đĩa tôm vừa mới hấp lên tay của Mạc Quan Sơn. Cậu gật đầu một cái nhìn hắn ý bảo không sao, nhớ lại ngày trước khi còn đi làm thêm ở nhà hàng ăn uống Đing Đông, có lần Mạc Quan Sơn đã phải bưng hai tay ba đĩa thịt dê nướng, nóng phỏng cả tay mà cậu vẫn còn làm được, huống chi bây giờ chỉ là một đĩa tôm hấp bia bình thường này.

Kiến Nhất cùng Ninh Dương ngồi ở ngoài ban công chuẩn bị salad cho bữa tiệc, hai mắt nhìn Mạc Quan Sơn rồi lại nhìn Hạ Thiên thì tủm tỉm cùng nhau.

Thực ra bốn năm trước khi Mạc Quan Sơn một mình phải chịu đựng tất cả những đau thương mất mát ấy, Kiến Nhất đã từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ tha thứ, sẽ không bao giờ chấp nhận làm bạn với Hạ Thiên thêm một lần nào nữa. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt nặng trĩu của con người Omega nào kia, lại nhìn vào bé con đáng yêu vô tội là Củ Cải, Kiến Nhất và Triển Chính Hy đều hiểu rằng, Mạc Quan Sơn, cậu khao có một gia đình nhỏ hạnh phúc như thế nào.

Mạc Quan Sơn và Hạ Thiên, hai con người đó vẫn còn yêu nhau rất nhiều!

Hơn nữa bây giờ Hạ Thiên đã trở thành chủ nhân của gia tộc họ Hạ, mọi quyền sinh quyền sát đều nằm trong tay của hắn, chắc chắn nếu đã muốn quay về bên nhau, gia tộc đó tuyệt đối sẽ không thể làm tổn thương Mạc Quan Sơn thêm một lần nào nữa. Hai con người ấy ngay từ đầu khi sinh ra, đã giống như một định mệnh của tạo hóa, vốn dĩ sẽ chẳng bao giờ có thể chia cắt được.

Không hiểu sao ngay lúc này,

Kiến Nhất... y lại hy vọng Hạ Thiên và Mạc Quan Sơn sẽ về chung một một nhà!

...

7 giờ tối khi những món ăn cuối cùng được mang lên, một bữa tiệc buffet với hơn hai mươi loại đồ ăn hương vị từ Châu Âu đến Châu Á cũng chính thức được bắt đầu. Hơn mười tên học sinh lớp 3 và sáu tên học sinh lớp 2 năm nào đứng quây tròn vào nhau,

"Một... hai... ba!"

"Cạn ly!!!"

Không khí buổi gặp mặt vô cùng vui vẻ!

Hạ Thiên ngồi bên cạnh Mạc Quan Sơn đem tay cắt thịt bò bít tết đặt vào trong bát cho cậu, lại nhẹ nhàng nhắc nhở con mèo nào kia không được uống nhiều rượu bia. Sức khỏe của Mạc Quan Sơn không tốt, uống nước trái cây như Kiến Nhất là được rồi.

Mạc Quan Sơn nhìn Hạ Thiên không cho mình uống ly rượu vang đỏ trước mặt thì bĩu môi, chỉ muốn đấm vào vai Hạ Thiên một cái tức chết. Cậu muốn uống rượu thì đã làm sao, cậu đã hai mươi bảy tuổi rồi đó, hắn là ai mà đòi quản cậu chứ? Nhưng nhìn Hạ Thiên chỉ được uống nước lọc vì đang uống thuốc dạ dày, cậu lại tủm tỉm mỉm cười. Thôi được rồi, lần này cậu sẽ tạm tha cho hắn!

Triển Chính Hy ngồi đối diện múc soup bào ngư cho vợ mang thai, bắt gặp một màn chim chuột này thì không nhịn được bật cười, huých huých vào tay của Kiến Nhất một cái thích thú.

Hai con người phút chốc lại nháy mắt nhìn nhau.

Ayooo! Ngoài đống đồ ăn trên bàn tiệc của ngày hôm nay ra, có lẽ hai vợ chồng y lại phải ăn thêm chỗ cơm chó nào kia nữa rồi!

"Nhân tiện buổi gặp mặt của chúng ta hôm nay, Tống Phong tôi cũng không giấu mọi người thêm nữa. Mùa xuân năm sau, tôi sẽ chính thức lập gia đình." Tống Phong cầm ly rượu vang đỏ đứng trước mặt mọi người, hai tai hơi đỏ ngại ngùng thông báo chuyện vui trăm năm của cuộc đời mình.

Đám "học sinh" lớp 2, lớp 3 đang ngồi nói chuyện rôm rả, nghe tin Tống Phong sắp kết hôn thì liền nhao nhao, vô cùng hồ hởi vây vào tên lớp phó học tập nào kia. Không biết vị Omega nào lại có thể lọt được vào đôi mắt kén chọn của Tống Phong vậy?

"Má nó... ông... Tống Phong! Năm sau đã kết hôn mà đến bây giờ bọn tôi vẫn còn chưa được gặp mặt cô dâu nữa. Ai? Là ai hả, sao ông giấu kỹ thế, còn không khai ra mau?" Vương Hạo đang ngồi thì liền nhảy lên, hai cánh tay bá vào cổ Tống Phong ghì ghì, muốn đấm cho tên này mấy phát ghê. Anh em cây khế mà chẳng nói cho nhau biết gì cả.

"Cô ấy mọi người cũng biết hết rồi mà!" Tống Phong rót cho Vương Hạo một ly rượu vang, cười cười xấu hổ chuộc tội với tên lớp trưởng "khó tính" nào kia.

Mọi người nghe câu nói mờ ám của Tống Phong thì liền nhao nhao, nhiệt tình đoán già đoán non hết người này đến người khác. Mạc Quan Sơn ngồi bên cạnh Hạ Thiên hai hàng lông mày cũng nhíu vào suy nghĩ. Mẫu người mà Tống Phong thích là các cô gái trưởng thành và mạnh mẽ. Mặc dù là con gái nhưng không hề yếu đuối, trầm ổn vừa có thể lo công việc của gia đình, lại vừa có thể tự chủ về vấn đề kinh tế.

Hạ Thiên nhìn Mạc Quan Sơn vẫn đang "đăm chiêu" suy nghĩ về vị hôn phu tương lai của Tống Phong thì không nhịn được bật cười, hắn đem tay nhéo vào má của cậu một cái.

"Vị hôn phu tương lai của Tống Phong là Ngô Liễu Phương, là Phó Bí thư Đoàn trường năm xưa của chúng ta đó."

Hạ Thiên nói xong câu này Tống Phong cũng chỉ biết gật đầu mỉm cười. Toàn bộ mười tám tên "học sinh" đang có mặt ở nhà Vương Hạo hai mắt mở to trợn tròn, đùng đùng đứng lên,

"Ấy-nha! Thì ra gu của ông là thích các anh chị tiền bối hả? Thảo nào hai năm trước tôi bảo mai mối cho một cô em gái Omega trong công ty của tôi mà ông nhất quyết không chịu." Vương Hạo đập bốp vào vai của Tống Phong một cái thích thú. Kiểu người con gái mạnh mẽ như Ngô Liễu Phương, Vương Hạo có ba đầu sáu tay cũng không thể tán đổ được.

Mạc Quan Sơn trong đầu còn chưa định hình được mẫu người lý tưởng của tên lớp phó học tập lớp cậu, vừa nghe câu nói của Hạ Thiên đã giật mình mở to mắt, đem hai tay che lên miệng không thể tin được. Chị Liễu Phương là một cô gái Alpha vô cùng trưởng thành. Năm đó cũng chính nhờ có chị giúp đỡ phân tích mấy bài ca dao cổ mà đi thi Mạc Quan Sơn mới có thể vớt vát lại được một chút điểm Văn.

Cậu ghé sát vào người Hạ Thiên nói thật nhỏ.

"Làm sao mà anh lại biết được thế?" Tống Phong vẫn đang bị cả nhóm vây quanh tra khảo, xem ra tối nay thể nào cũng bị phạt thêm mấy ly rượu vang nữa rồi.

"Ngô Liễu Phương làm thư ký ở tập đoàn thời trang GK – một chi nhánh thời trang của Ocean. Một tháng trước anh vô tình gặp lại chị ấy, đi sang GK chơi thôi ấy mà. Chị ấy còn đưa cả thiệp hồng mời cưới trước cho anh."

"Hả! Đến tận mùa Xuân năm sau mới cưới, còn những ba tháng nữa mà đã có cả thiệp hồng rồi hả?"

"Ừa, vì chị Liễu Phương quê ở Lảnh Giang mà, chị ấy bảo phong tục ở đấy còn chuẩn bị thiệp hồng trước cả nửa năm cơ."

Mạc Quan Sơn nghe đến phong tục cưới hỏi lạ lùng, có một không hai ở một số nơi trên đất nước ABO thì không khỏi cảm thấy thú vị, vô cùng vui vẻ chúc phúc cho con người đang bị phạt rượu đứng giữa gian nhà nào kia.

"À... suýt quên một chuyện! Mạc Quan Sơn và Hạ Thiên! Hai cái tên kia!" Vương Hạo lúc này đã phạt xong Tống Phong thì liền buông tha, quay sang nhìn đôi chim chuột nào đó vẫn còn đang thì thầm ríu rít.

Mạc Quan Sơn đang ghé sát vào tai của Hạ Thiên hỏi nhỏ, làm sao mà Tống Phong lại có thể tán đổ được chị Liễu Phương vậy, nghe Vương Hạo nhắc đến tên mình cùng Hạ Thiên thì liền giật mình mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn Hạ Thiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hạ Thiên chỉ khẽ mỉm cười nhìn cậu, xoa vào đầu của con mèo nhỏ một cái.

"Tôi... tôi thì làm sao chứ?"

"Hai ông còn trăng sao cái gì nữa? Mọi người cũng biết hết cả rồi." Mười tám con người đang có mặt trong nhà của Vương Hạo phút chốc lại trầm hẳn đi. Câu chuyện năm xưa của Hạ Thiên và Mạc Quan Sơn xảy ra đã đành, vậy mà hai người lại còn có cả một cậu nhóc con vô cùng kháu khỉnh nữa. Giá mà hôm nay Mạc Quan Sơn cho Củ Cải đến đây chơi thì tốt biết mấy.

"Ừm... thì tôi!" Mạc Quan Sơn hai tai hai má lại đỏ bừng ái ngại, ánh mắt nhăn nhó quay sang nhìn Hạ Thiên cầu cứu.

Hạ Thiên nhìn biểu cảm thú vị của phu nhân nhà họ Hạ tương lai thì không nhịn được bật cười, trực tiếp ôm trọn "vợ mình" vào trong lồng ngực cất tiếng.

"Mọi người đừng làm khó bà xã của tôi nữa. Cậu ấy còn đang giận dỗi tôi đây này!"

Một... hai... ba!

Bà xã của tôi?

Đoàng!!!

Mạc Quan Sơn hai mắt mở to trợn tròn, đem tay bịt chặt lấy hai cái mỏ hư hỏng của Hạ Thiên không có nói nữa.

Bà xã, ai là bà xã của tên đáng ghét này chứ?

"Ha ha ha ha!"

Tất cả mười tám tên "học sinh" lớp 2, lớp 3 ôm bụng bật cười ngặt nghẹo, xem ra thông tin Hạ Thiên và Mạc Quan Sơn đã quay về bên nhau mà Vương Hạo cung cấp là đúng sự thật rồi. Chắc hẳn con mèo nào kia vẫn còn đang giận dỗi một tí thôi. Hạ Thiên, hắn thu phục được người ta cũng nhanh đấy chứ!

"Bà xã, em ngại cái gì chứ? Không phải mọi người ở đây đều biết hết rồi hay sao?"

"Um... Moa ~!"

Hạ Thiên đem môi hôn chụt vào môi cậu.

"A... a... a!"

Nhà Vương Hạo phút chốc ầm ĩ nhất Khu Chung Cư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro