Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khóa học quân sự được bắt đầu bằng toàn bộ học sinh khối 11 của Trường Trung học Đại Nhân tập trung lúc 6 giờ sáng. Tất cả lớp trưởng của mười lăm lớp sẽ điểm danh thành viên của lớp mình rồi báo cáo lại với thầy phụ trách trưởng. Học sinh chỉ được phép mang theo đồ dùng sinh hoạt cá nhân. Chăn gối, giầy luyện tập và quần áo sẽ do khu quân sự cấp phát.

"Kiến Nhất ông có mang theo @@@ của chúng ta không?" Mạc Quan Sơn cùng Kiến Nhất đứng ở cuối hàng thì che tay nói thật nhỏ. Thì ra hai con người này đã hẹn với Triển Chính Hy cùng nhau mang theo đồ ăn vặt và chân gà muối.

"Tôi mang rồi, lát nữa lên xe tôi lấy cho. Tôi là Kiến Nhất đó, quên thế nào được!"

"Khì khì! Đúng là người anh em tốt của tôi!"

Sau khi Vương Hạo điểm danh xong, toàn bộ lớp 3 có mặt đầy đủ thì lập tức nhận được hiệu lệnh lên xe. Lớp 3 có bốn mươi hai học sinh nên được bố trí một xe bốn mươi lăm chỗ ngồi, xe rộng đi lại vô cùng thoải mái.

"Triển Chính Hy!" Kiến Nhất nhìn Chính Hy đang khoác balo trên vai đứng trong hàng thì vẫy tay gọi y.

"Lớp các ông đã lên xe rồi à? Sao điểm danh nhanh vậy?"

"Ờ, điểm danh có tí à. Tại lớp các ông điểm danh lề mề thôi!"

"Này cậu bạn Kiến Nhất lớp 3 kia!" Lớp trưởng lớp 2 bị thành viên lớp khác chê điểm danh lề mề thì nhảy lên, nhăn nhó nhìn Kiến Nhất. Còn không mau cuốn xéo về lớp 3 của các cậu đi.

"Tôi lên xe trước nhé! Tẹo nữa đến nơi gặp nhau."

"Ờ... các ông lên xe đi!"

Cả đoàn cả lũ cứ thế rồng rắn nhau lên xe.

.

Mạc Quan Sơn lên xe nhìn mọi người cười đùa vui vẻ thì không khỏi xúc động, cảm giác như trở về những năm 2xxx, cậu lúc đó cũng là một thiếu niên 17 tuổi, khoác balo theo các bạn trong lớp tham gia khóa huấn luyện quân sự. Mà hồi đó Đại học Bắc Kinh bắt hành quân đường rừng những mười cây số, mệt muốn rã rời.

Mạc Quan Sơn đeo balo nhỏ trên vai nhìn ngó xung quanh, vừa tia được vị trí của Kiến Nhất ngồi ở cuối xe đã bị Hạ Thiên kéo lại.

"Ngồi ở cuối xe rất dễ bị say, cậu ngồi cùng tôi ở đây đi!"

"Ơ nhưng mà..."

"Ngồi ở giữa xe là tốt nhất!"

Mạc Quan Sơn cứ thế bị Hạ Thiên nắm lại, bắt buộc phải ngồi bên cạnh tên học thần nào kia.

Ở phía cuối xe, Vương Hạo, Kiến Nhất, Ninh Dương cùng Tống Phong đã rở đồ ăn vặt ra, thơm nức. Lúc ngước lên lại bắt gặp Hạ Thiên ngồi cùng Mạc Quan Sơn thì không khỏi tròn hai con mắt, gật đầu tủm tỉm nhìn nhau.

Hạ Thiên, hắn ra tay cũng ghê gớm đó chứ!

"Mọi người ăn hoa quả sấy không?" Kiến Nhất mang mấy gói hoa quả sấy của Vương Hạo đem chia cho tất cả mọi người.

Lúc mời đến Hạ Thiên thì hắn từ chối thưởng thức. Mà Mạc Quan Sơn chỉ muốn ăn thịt bò cay. Hạ Thiên hắn nhất quyết không cho cậu ăn. Ăn cái đấy thì có gì tốt. Tập chung ăn bánh donut với sữa chua nha đam này của cậu đi.

Mạc Quan Sơn bĩu môi lôi kẹo bò sữa trong túi ra ăn mấy cái.

Mọi người trong xe cũng bắt đầu ca hát, mấy tên Alpha giọng như vịt đực gân cổ lên pha trò. Ba hàng ghế đầu được ưu tiên dành cho học sinh Omega, loáng loáng nghe thấy mấy người bàn nhau về mặt nạ dưỡng ẩm, son môi. Có ghế thì đi học quân sự mà vẫn không quên giải bài tập trên lớp.

Mạc Quan Sơn nghe xong thì bật cười.

Học sinh bây giờ chăm chỉ quá ha!

.

Đi xe được một lúc thì bắt đầu gật gù, Mạc Quan Sơn buồn ngủ. Đi lên khu quân sự còn cách những năm mươi cây số, hai mắt cậu đã ríu cả vào, lắc lư trên xe.

"Cậu buồn ngủ à?" Hạ Thiên nhìn Mạc Quan Sơn dụi mắt thì không khỏi mỉm cười, trực tiếp đem cánh tay của mình quàng qua vai Mạc Quan Sơn, kéo đầu cậu tựa lên vai hắn.

"Ơ... ơ!"

"Suỵt! Cậu ngủ đi, đường đi còn dài!"

Bờ vai của Alpha cứng cáp, rất tốt để làm điểm tựa gối đầu. Mạc Quan Sơn vùng vẫy không ra được liền tự nhiên dựa người lên vai của Hạ Thiên, áp mặt vào lồng ngực ai kia ngủ mất.

Hôm nay phải dậy từ 5 giờ sáng, Mạc Quan Sơn thực sự rất buồn ngủ.

Hạ Thiên đem tay chỉnh lại chiếc mũ len trên đầu cậu, chiếc áo khoác Trung học Đại Nhân của hắn cũng được rũ ra đắp lên người Mạc Quan Sơn. Cả thân thể của cậu thiếu niên Beta được vây hãm trong mùi hương nam tính của hắn.

Mùi hương chỉ thuộc về một mình Hạ Thiên!

.

Mạc Quan Sơn có lồng ngực của Alpha trị số cao tựa vào liền ngủ một mạch đến khu quân sự.

Lúc xuống xe có tên còn ngáp dài, vươn vai mấy cái xoay mình. Mạc Quan Sơn từ trong lồng ngực của Hạ Thiên chiu ra, ngượng ngùng cảm ơn hắn.

Triển Chính Hy vừa xuống xe đã đi tìm Kiến Nhất cùng Mạc Quan Sơn. Khóa học quân sự ngày hôm nay, trường Trung học Đại Nhân còn học chung với khối 11 của trường Trung học Hồng Hải. Nếu như Trung học Đại Nhân là trường Trung học top 1 của thành phố, thì trường Trung học Hồng Hải chỉ là một trường trung học bình thường. Học sinh suốt ngày chỉ thích đánh nhau, đại ca hổ báo xưng vương, gây chuyện với tất cả học sinh trường khác.

"Chào mừng tất cả các em đến với Khóa huấn luyện Quân sự kỳ 38 tại Tân An!" Trên chiếc bục to đặt giữa sân vận động, thầy chỉ huy trưởng tay cầm chiếc loa, dõng dạc thông báo lịch trình huấn luyện trong mười hai ngày tới.

Khóa huấn luyện quân sự tại Tân An lần này có tổng cổng hai mươi sáu lớp. Tất cả đều là học sinh trung học khối 11. Khóa huấn luyện sẽ bắt đầu bằng chuyến đi rừng năm cây số trong một ngày, tiếp theo là chạy bền mười nghìn mét tiếp sức, thăm quan khu nuôi trồng sinh vật và cuối cùng là giao lưu văn nghệ, chia tay các em về trường.

Mạc Quan Sơn nghe thầy chỉ huy trưởng thông báo đi đường rừng chỉ có năm cây số thì nhăn nhó không thể tin được. Khóa học quân sự ở thế giới này sao lại nhàn nhã quá vậy?

"Mỗi lớp sẽ có một thầy phụ trách. Học sinh phải tuyệt đối tuân theo sự chỉ dẫn của thầy phụ trách, cùng với lớp trưởng và lớp phó của lớp mình."

"Và bây giờ sẽ là phân chia phòng ngủ."

"Trường Trung học Đại Nhân sẽ ở khu A, Trường Trung học Hồng Hải ở khu B. Các bạn Omega sẽ được ưu tiên ở phòng chất lượng. Lớp trưởng của từng lớp trực tiếp xem danh sách, chịu trách nhiệm phân chia phòng!"

"Bây giờ là 9 giờ 15 phút. Các em có hai giờ để sắp xếp đồ dùng cá nhân. Đúng 12 giờ sẽ tập trung tại sân vận động."

"Buổi chiều hôm nay chính thức hành quân đường rừng!"

Đám Omega vừa đến Tân An say xe, nghe thầy chỉ huy trưởng thông báo chiều nay bắt đầu hành quân đường rừng thì khóc không ra nước mắt. Đám học sinh của Trung học Hồng Hải đã la hét oai oái, không để cho chúng em được nghỉ ngơi một ngày sao ạ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro