Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Thiên được các bác sĩ xử lý vết thương, ngồi trong phòng y tế của doanh trại số 2 thì không khỏi bật cười. Mạc Quan Sơn đã mếu máo ngồi ở ghế đợi hắn, lo lắng nhìn vị bác sĩ đang thay băng gạc.

"Ổn rồi, bạn của cháu không làm sao cả. Nọc độc trên cổ tay có một chút nhưng không đáng là bao." Vị bác sĩ trung tuổi nhìn gương mặt hai hốc mắt đỏ của cậu thiếu niên Beta ngồi ở chiếc ghế chờ thì không khỏi buồn cười. Vết thương xử lý một chút là đã xong. Ông cũng hơi bất ngờ khi cậu thiếu niên Alpha này có thể kìm hãm được chất độc, ép độc tố chỉ có thể xâm lấn xoay quanh cổ tay của hắn, tuyệt đối không thể di chuyển phát tác đi xa. Chất độc dùng kỹ thuật ép lọc hai lần là hết.

Nếu ông nhớ không nhầm, cậu thiếu niên đây... chính là cậu chủ của gia tộc họ Hạ.

Một Alpha trị số cao vô cùng nổi bật!

Quả nhiên là Alpha trị số cao được nhà nước "đặc biệt" quản lý, cơ thể cũng đặc biệt hơn hẳn những con người bình thường!

"Lại đây!" Hạ Thiên được bác sĩ xử lý một chút là xong, thậm chí cổ tay đã có thể cử động như bình thường. Hắn đem tay với gọi cậu lại, bác sĩ trong phòng đã rời đi hết, để lại không gian riêng cho hai cậu học sinh nói chuyện.

"Cậu... cậu thật sự không làm sao chứ?" Mạc Quan Sơn hai hốc mắt đỏ nhìn hắn, nếu không phải do cậu không chú ý, chắc chắn con rắn kia đã không có cơ hội lao ra rồi.

Hạ Thiên nhìn hai hốc mắt của Mạc Quan Sơn ửng lên như sắp khóc thì vừa đau lòng vừa buồn cười, trực tiếp kéo con người nào kia ôm vào trong lồng ngực vỗ nhẹ dỗ dành.

"Ai biết được con rắn kia thế nào mà lại xuất hiện ở đó chứ. Thật may là cậu không bị làm sao." Hắn vuốt nhẹ lên má của Mạc Quan Sơn, lại nhẹ nhàng hôn lên trán cậu một cái. Gương mặt ai kia đỏ bừng lập tức xấu hổ muốn chạy trốn hắn.

"Vết thương trên tay của cậu thế nào rồi, Quan Sơn?"

Hắn đem bàn tay phải của cậu nhẹ nhàng nâng lên trước mặt mình. Vết thương đã được băng lại cẩn thận.

"Bác sĩ bảo không sao. Ba ngày nữa sẽ đóng vẩy, chắc một tuần sau là sẽ ổn lại thôi."

Hạ Thiên nghe đến đây thì thở phào nhẹ nhõm, hắn nâng gương mặt của ai kia áp vào mặt mình, cụng vào trán cậu một cái dịu dàng nhắc nhở.

"Lần sau không được để cho người khác tùy tiện bắt nạt mình. Có nghe không?"

"Tôi biết rồi!" Mạc Quan Sơn hai tai lại càng đỏ, đem tay đẩy người hắn ra xa.

"Tại sao hốc mắt lại đỏ? Cậu khóc đấy à?"

"Ơ... tôi... tôi!" Sắp bị Hạ Thiên nắm lấy trái tim, Mạc Quan Sơn trốn tránh định chạy đi thì ngay lập tức bị Hạ Thiên giữ lại, ôm chặt vào trong lồng ngực thích thú.

"Có phải em đã lo lắng cho tôi không, Nhóc Mạc?"

Hai cánh môi đỏ bất ngờ bị ngậm chặt. Mạc Quan Sơn hai tay nắm chặt vào vạt ngực áo của Hạ Thiên vùng vẫy. Hắn hôn con mèo nhỏ còn quyến luyến không muốn dứt ra, trực tiếp cắn nhẹ vào môi cậu một cái đánh dấu.

"Em có phải là... đã rung động với tôi rồi không, Quan Sơn?" Con người trong lồng ngực của ai kia vẫn bị ôm thật chặt, dứt khoát phải đối mặt với Hạ Thiên trả lời. Mạc Quan Sơn hai má đỏ ửng, lắc đầu rồi lại gần đầu nhìn hắn lưng lưng nước mắt.

"Tôi...!"

"Em đã rung động vì tôi rồi, có đúng không?" Giọng nói trầm ấm, dịu dàng ghé sát vào hai lỗ tai của Mạc Quan Sơn. Con mèo nhỏ chỉ biết cúi đầu, nói lí nhí.

"Um!"

"Ha ha ha ha!"

Hạ Thiên nghe được câu trả lời ưng ý của ai kia thì lập tức cong môi mỉm cười, hắn đem tay xoa vào đầu con mèo nhỏ một cái, trực tiếp hôn vào cánh môi đỏ lần thứ hai. Mạc Quan Sơn trong lồng ngực của Alpha giẫy dụa, chỉ sợ Kiến Nhất cùng Triển Chính Hy bất ngờ xuất hiện.

"Hạ... Hạ Thiên!"

Mạc Quan Sơn bị tên học thần đáng ghét nào kia hôn đến thỏa mãn mới được buông tha, cậu đánh vào ngực hắn mấy cái. Hạ Thiên lại cầm lấy bàn tay nhỏ, thơm lên mu bàn tay của người ta.

"Vậy hãy để tôi trở thành người yêu của em, trở thành Alpha của em. Tôi sẽ bảo vệ, tôi sẽ che chở cho em. Có được không nhóc Mạc?"

"Là... là người yêu sao? Chưa được... chưa được đâu... chúng ta vẫn còn đang đi học mà?" Mạc Quan Sơn khua tay khua chân sợ hãi.

"Chúng ta yêu nhau thì làm sao có thể ảnh hưởng đến việc học được?" Hạ Thiên không biết xấu hổ, thản nhiên nói chuyện như không.

Bên ngoài tiếng bước chân của Vương Hạo cùng hai tên bạn thân nào kia cũng đã nhanh dần. Hạ Thiên nhìn con người trước mặt dụi dụi hai mắt, biết là câu tỏ tình của hắn có hơi đường đột liền đem tay dỗ dành cậu. Hắn sẽ để cho Mạc Quan Sơn có thêm một chút thời gian suy nghĩ, cho cậu có thêm một chút thời gian để nhìn thấy tấm chân tình của hắn.

Đến lúc đó, Mạc Quan Sơn trả lời hắn vẫn chưa muộn.

Vì dù sao thì con người nào kia...

Cũng tuyệt đối không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn!

.

Vương Hạo nhìn bốn tên bạn của mình ngồi trong phòng y tế của khu doanh trại số 2 thì không khỏi thở dài. Cũng may là không ai bị thương nặng, không thì khóa huấn luyện quân sự lần này sẽ được lưu thành lịch sử đen tối của trường Trung học Đại Nhân mất. Hơn nữa người bị thương lại còn là cậu chủ của nhà họ Hạ, chủ tịch Hạ Đình Phong đã trực tiếp gọi điện hỏi thăm tình hình, xem ra chuyến huấn luyện quân sự này còn nhiều cái đau đầu đây.

"Đêm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi và ăn uống tại đây. Ngày mai xe quân đội sẽ đưa học sinh trở về doanh trại chính, bắt đầu khóa huấn luyện chạy bền."

Vương Hạo cùng Triển Chính Hy giúp Hạ Thiên mang balo về ký túc xá. Học sinh sáng nay được phân chia chỗ ở như thế nào thì tối nay vẫn cứ theo đó mà trở về phòng. Khu doanh trại số 2 giống y hệt khu doanh trại số 1. Rất nhiều học sinh còn lầm tưởng hai khu huấn huyện quân sự này chính là một.

Hạ Thiên cùng Mạc Quan Sơn được các thầy phụ trách trong doanh trại mang cơm cho, vừa ngồi ăn vừa nói chuyện với ba tên bạn thân. Ba tên kia chạy qua đây chính là đi trải giường giúp cho hai tên bị thương. Nằm có một đêm thôi mà cũng phiền phức quá thể.

Trải xong giường thì cả ba cũng phải rời đi. Kiến Nhất là Omega nên phải về phòng trước 9 giờ tối.

"Trong nhà tắm có nước nóng. Cậu dùng trước đi."

Hạ Thiên đứng trong nhà tắm kiểm tra, có bình nước nóng đã bật đun từ trước, xem ra khu doanh trại huấn luyện lần này cũng rất biết quan tâm đến chỗ ở của học sinh đó chứ.

"Cậu muốn dùng trước không?" Mạc Quan Sơn ôm quần áo trong lòng, chậm rãi bước vào nhà tắm.

"Cậu cứ dùng trước đi, Alpha bọn tôi tắm nhanh lắm!" Thế chắc Beta bọn tôi là tắm lâu.

Mạc Quan Sơn bĩu môi một cái chạy vào trong nhà tắm đóng cửa.

Vòi nước được xả ra chậu tắm, tiếng loạt soạt cởi quần áo của con người nào kia cũng theo đó mà vang lên, không khỏi làm Hạ Thiên cong môi mỉm cười. Hắn ngồi gác chéo chân trên chiếc ghế đơn, lặng lẽ đánh giá bóng người hắt ra từ trong phòng tắm trước mặt. 

Tưởng tượng 12 ngày tới, được sống cùng nhau trong một căn phòng, cái eo nhỏ kia bị hắn "giày vò"...

Đen tối! Suy nghĩ của hắn đen tối thật rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro