Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quan Sơn, em đừng khóc! Xin lỗi... xin lỗi vì đã làm em sợ!"

Trong khu nhà kho bỏ không, Hạ Thiên đem tay nhẹ nhàng nâng lấy hai gò má của cậu, cụm đầu vào trán ai kia dịu dàng xin lỗi. Mạc Quan Sơn ngồi trong lòng Hạ Thiên hai tay cũng ôm chặt vào người hắn, lặng lẽ mỉm cười.

"Không! Là lỗi của tôi, là vì tôi mà cậu mới thành ra như thế này!" Mạc Quan Sơn ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói nghẹt mũi vì khóc ban nãy nhẹ nhẹ, gãi vào lòng ai kia một cái ấm áp. Cậu đem tay áp vào mặt hắn, lặng lẽ ngắm nhìn con người trước mặt, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy hạnh phúc. Hạ Thiên chính là vì lo lắng cho cậu, chính là vì muốn bảo vệ cho cậu mới dẫn đến mất kiểm soát, mới dẫn đến đau đớn như vậy.

Hạ Thiên, tôi phải làm gì, phải làm gì để mới có thể bù đắp cho cậu bây giờ?

"Tôi không thể để cho một kẻ nào có thể làm tổn thương em. Những cái miệng bẩn thỉu đấy, không bao giờ, tuyệt đối không bao giờ được phép nhắc đến tên em, càng không bao giờ được phép chạm vào da thịt em. Bẩn thỉu, chúng vô cùng bẩn thỉu!"

Mạc Quan Sơn nghe câu nói của Hạ Thiên mỉm cười rơi nước mắt, như một bất ngờ cậu rướn người hôn nhẹ vào môi hắn. Hai cánh môi chạm qua nhau phút chốc lại trở thành mãnh liệt, mút mát lấy hương vị của đối phương không rời.

Hạ Thiên có lẽ... có lẽ Mạc Quan Sơn tôi...

Tôi đã yêu cậu mất rồi!

.

Hạ Thiên ngồi tựa người lên chiếc thùng tôn bỏ không trong khu nhà kho, tin tức tố nồng đậm lại bắt đầu bung tỏa, hắn ôm bụng đau đớn. Có lẽ sắp đến kỳ dịch cảm lại thêm vừa nãy điên cuồng đấm đánh, lần đầu tiên trong đời hắn lại mất kiểm soát tin tức tố như vậy, chỉ cần nhắc đến Mạc Quan Sơn, trái tim hắn lại điên cuồng muốn giết chết đám người định làm nhục cậu.

Mạc Quan Sơn nhìn Hạ Thiên đau đớn trong lòng cũng đau đớn theo. Trên mặt hắn đã rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng, nghiến răng áp chặt dòng tin tức tố vẫn đang hỗn loạn cuộn trào trong lồng ngực.

"A!" Hạ Thiên khẽ chửi thề trong cổ họng, đau đớn kêu lên một tiếng. Những dòng chất lỏng nghiên cứu trong phòng thí nghiệm kia đã làm tin tức tố của hắn biến dị, trở nên kinh hãi chia làm hai luồng pheromone độc hại như thế này.

"Hạ Thiên! Cậu có ổn không đó?" Hạ Thiên ôm bụng nghiến chặt hai hàm răng càng làm cậu lo lắng hơn, luống cuống tay chân lau mồ hôi cho hắn.

"Phải... phải làm thế nào để cậu hết đau bây giờ? Hay... hay là tôi chạy đi tìm người giúp đỡ cậu nhé!" Mạc Quan Sơn càng lúc càng lo lắng, sợ hãi đứng lên định chạy đi tìm thầy Hạnh cùng Vương Hạo đã ngay lập tức bị Hạ Thiên giữ lại. Hai mắt hắn tối sầm, tha thiết cầu xin cậu.

"Không, không Quan Sơn! Em đừng đi!

"Tôi không cần ai cả, tôi không cần ai hết, tôi chỉ cần một mình em thôi, Quan Sơn ơi!"

"Em là ai cũng được, em là Beta cũng được. Quan Sơn em đừng đi, đừng đi đâu cả, xin đừng rời xa tôi!"

"Tôi cầu xin em!"

Hạ Thiên càng nói càng hỗn loạn, tất cả những người mà hắn thương yêu đều lặng lẽ rời xa hắn. Diệp Á Hiên rời bỏ hắn, bà nội hiền hậu rời bỏ hắn, đến người bạn thân thiết nhất khi biết được hắn là Alpha trị số cao cũng lập tức bỏ sang nước ngoài sinh sống. Ngay cả Hạ Vũ yêu thương hắn là vậy cũng chỉ vì sau này muốn có người kế thừa gia tộc.

Hắn đau đớn, hắn mệt mỏi. Nhưng có ai thực sự nghe thấy tiếng lòng của hắn?

Hạ Thiên sau bằng đấy năm băng giá, lần đầu tiên hắn lại rơi nước mắt trước mặt cậu. Hắn khóc, hắn ôm chặt vào người Mạc Quan Sơn khóc rống lên như một đứa trẻ.

Mạc Quan Sơn nhìn thấy con người nào kia khóc rống lên cũng bật khóc nức nở. Cậu vỗ nhẹ vào lưng hắn dỗ dành đau đớn.

"Không, không Hạ Thiên! Tôi không đi đâu cả. Tôi ở đây, tôi sẽ mãi ở đây, ở bên cạnh cậu, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả mọi khó khăn của cuộc sống!" Như một lời tuyên thệ của những cặp đôi đứng trong lễ đường, cậu mạnh mẽ hôn vào môi hắn, ép con người nào kia cảm nhận được sự chân thành, cảm nhận được tình yêu mà cậu dành cho hắn.

"Em yêu anh, Hạ Thiên!"

Hạ Thiên nghe câu tỏ tình bất ngờ của Mạc Quan Sơn hai mắt đột nhiên trợn tròn, hắn rưng rưng sợ hãi nhìn con người nhỏ bé trước mặt. Cậu đang lau nước mắt mỉm cười nhìn hắn.

"Quan Sơn... em... em vừa nói cái gì?"

"Em yêu anh... Hạ Thiên! Em chấp nhận làm người yêu của anh!" Cậu hôn lên môi hắn một cái nữa, chứng minh lời nói của bản thân là sự thật. Hắn tuyệt đối không phải là đang nghe nhầm!

"Hạ Thiên, trước kia em có đọc một cuốn sách sinh lý ABO. Sách nói rằng nếu như tin tức tố của Alpha quá nồng đậm, không thể giải thoát. Alpha đó có thể cắn vào cổ một Beta để giảm bớt áp lực. Anh... anh có muốn cắn vào cổ của em không?" Mạc Quan Sơn vừa lo lắng cho Hạ Thiên vừa xấu hổ không dám nhìn hắn.

Có ai lại tự nhiên gợi ý cho người yêu cắn vào cổ của mình như thế!

Hạ Thiên nhìn Mạc Quan Sơn hai má vì xấu hổ mà đỏ hồng thì không khỏi mỉm cười, hắn đưa tay nhéo vào mặt của con mèo nhỏ một cái, chậm rãi ôm cậu vào trong lồng ngực, ghé sát tai thủ thỉ.

"Alpha có thể làm như vậy đối với Beta. Nhưng điều đó sẽ rất đau, sẽ đau đớn hơn rất nhiều so với Omega khi bị cắn. Em nguyện ý để cho anh cắn sao?"

"Em... em có thể. Em đồng ý! Chỉ cần giúp anh giảm bớt đau đớn thôi, Hạ Thiên!"

"Hạ Thiên, anh... anh mau cắn đi!" Mạc Quan Sơn cầm lấy bàn tay hắn, giọng nói như vừa lo lắng vừa mong chờ người yêu đến đánh dấu mình, tin tưởng giao cả thân thể này cho ai kia.

Hạ Thiên nhìn Mạc Quan Sơn thì mỉm cười, giọng nói an ủi người hắn yêu.

"Vậy em cố chịu đau một chút. Anh sẽ làm thật nhanh!"

Mạc Quan Sơn hai tay nắm thật chặt vào ngực áo của Hạ Thiên, cúi đầu ngang xuống tầm cắn của ai kia, nhắm mắt chờ đợi cảm giác bị đánh dấu giả của Alpha trị số cao cấp độ 6.

Hạ Thiên đem tay nhẹ nhàng mở cổ áo của Mạc Quan Sơn ra, phần thịt sau gáy ngay lập tức lộ diện trước hàm răng trắng đều của hắn. Một chiếc cổ trắng ngần sạch sẽ, tuyệt nhiên lần đầu tiên sẽ chỉ thuộc về một mình hắn. Chiếc răng nanh khẽ chạm...

Phập!!!

Hạ Thiên đem răng cắn mạnh vào tuyến thể giả của Mạc Quan Sơn.

"A... a...a!" Mạc Quan Sơn hai bàn tay nắm chặt vào ngực áo của Hạ Thiên hét lên.

Giây phút tin tức tố nồng đậm được truyền vào, cả thân thể của Mạc Quan Sơn cứng đờ. Chiếc răng nanh của Alpha trị số cao bấm thật sâu, chạm mạnh vào một dòng máu đỏ thẫm đang ẩn mình dưới chiếc cổ trắng ngần xinh đẹp của ai kia. Dòng máu đỏ thẫm khẽ cựa mình bừng tỉnh, đánh thức toàn bộ mạch máu trong cơ thể của Mạc Quan Sơn rung lên.

"Ưm... ư!" Mạc Quan Sơn cảm nhận một dòng điện xoèn xoẹt chạy dọc sống lưng mình, cả cơ thể cảm giác kỳ lạ, lơ lửng bay giữa không trung.

Luồng tin tức tố xanh lét chết chóc ban nãy nay lại được thay bằng một luồng tin tức tố màu hồng nhạt, thơm ngọt của loài hoa Xuyên Tuyết, ấm áp bao trọn lấy toàn bộ cơ thể của con người Beta nhỏ bé. Tin tức tố của Hạ Thiên được rót vào, bám chặt lấy dòng máu đỏ thẫm đang chảy trong cơ thể của Mạc Quan Sơn.

Hạ Thiên hai tay ôm chặt lấy con người trong lòng gầm lên thỏa mãn, chiếc răng nanh cũng bắt đầu di chuyển kết thúc quá trình rót tin tức tố, điểm lại trên cổ của ai kia một bông hoa Xuyên Tuyết trắng ngần, lung linh trong ánh tuyết.

Mạc Quan Sơn nằm trong lòng Hạ Thiên mơ màng, yếu đuối rơi xuống hai giọt lệ trắng.

"Quan Sơn, Quan Sơn em có ổn không?" Hạ Thiên ôm lấy Mạc Quan Sơn lo lắng, hương hoa Xuyên Tuyết bay quanh, nhẹ nhàng quấn quyện say đắm.

Mạc Quan Sơn lắc đầu, dụi dụi vào ngực hắn nhắm mắt.

"Em muốn đi ngủ!" Beta sau khi bị Alpha rót tin tức tố vào người sẽ gây ra cảm giác buồn ngủ.

Hạ Thiên nghe giọng nói mè nheo của Mạc Quan Sơn trong lòng thì khẽ cong miệng, mỉm cười trực tiếp bế con người nào kia trên tay rời đi.

Hạ Thiên, thì ra tin tức tố của anh là có mùi của hoa Xuyên Tuyết!


............

p/s: Cuối cùng thì hai đứa đã yêu nhau! 😁😁😁


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro