Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Quan Sơn nhìn Tống Vũ đứng trước mặt thì khẽ miệng mỉm cười, gật đầu nói hai tiếng cảm ơn.

"Thật làm phiền thời gian của các cậu. Mạc Quan Sơn tôi vẫn khỏe."

Tống Vũ hai tay khoanh vào trước ngực, đứng bác chân lên ghế của Kiến Nhất gật gù, tỏ vẻ đã hiểu.

"Thế à, vậy mà tao cứ nghĩ mày sẽ trở thành người thực vật cơ."

"Tống Vũ!!!"

"Mời cậu trở về lớp cho!" Vương Hạo dẫn theo lớp phó lao động chạy đến chỗ Tống Vũ định lôi người đi. Ăn nói như vậy là quá đáng rồi!

"Từ từ đã nào! Tôi chỉ muốn xem chiếc mũ len của bạn Quan Sơn tí thôi. Đã mùa đông đâu mà đội mũ len làm cái mẹ gì?"

"Nhỉ...?" Hắn cười nhếch miệng, hất cằm cho ba tên đàn em của hắn chạy đến.

Mạc Quan Sơn ngồi trên ghế đem tay cầm chặt vào hai vành mũ len kéo xuống.

"Tống Vũ, trước khi tôi còn nói tử tế. Về lớp của cậu ngay!" Vương Hạo đem tay lôi Tống Vũ tránh xa Mạc Quan Sơn. Tống Vũ là đại ca ở trường Trung học Đại Nhân của y, dây dưa với bọn trường ngoài không ít. Không chỉ vậy, bố hắn cũng là một công ty buôn bán đồ nội thất có tiếng trong thành phố Z, toàn bộ bàn ghế tiếp khách của nhà Hiệu Bộ cũng là do bố hắn tài trợ. Mỗi năm lại rót một khoản tiền không nhỏ cho quỹ học bổng của nhà trường, tiếng tăm không ít. Vương Hạo nhìn hắn thì kiêng kị hai phần, dù sao nhà y cũng không thể bằng nhà hắn.

"Các cậu muốn làm gì?" Mạc Quan Sơn trợn mắt nhìn lên, bắt nạt kẻ yếu thế vẫn luôn là thú vui của bọn không có đạo đức này. Ở thế giới kia chưa ai từng dám bắt nạt cậu như vậy. Căn bản thì cậu chính là một trong ba học thần của trường trung học A ở thế giới hiện tại. Điểm thi tất cả các kỳ chưa bao giờ dưới 600. Là người có đầu óc, giảng viên còn yêu quý, những đám hổ báo như thế này chưa từng động tới cậu bởi vì chúng biết rằng, ngoài có một cái đầu thông minh, Mạc Quan Sơn chính là đương kim vô địch Taekwondo của thành phố. Nhìn thấy cậu còn phải chào hỏi đàng hoàng chứ đừng nói là động thủ đánh nhau.

Vậy mà bây giờ, cậu ở đây, lại phải sợ hãi với mấy tên vắt mũi chưa sạch này.

Căn bản là thân thể của Mạc nguyên chủ còn quá yếu, Mạc Quan Sơn không thể làm cho phần xác thịt này tàn tã thêm được nữa.

"Muốn làm gì?" Tống Vũ nhếch miệng cười khẩy.

"Muốn xem mũ của mày tí thôi!"

"Chúng mày... A...!"

ROẠT!!!

Hai tay bất lực chống đỡ, chiếc mũ len theo cái giật mạnh của tên đàn em Tống Vũ phút chốc rũ len, xé roạt một cái rơi xuống nền đất.

Một chiếc đầu trọc cứ thế lộ ra ngay trước mặt các bạn học!

Đằng sau một vết sẹo dài 12 cm bấm sâu vào da thịt, lồi lõm lên xuống rộng đến nửa phân tay người sừng sững bám trên đầu cậu.

"Thằng chó Tống Vũ!" Kiến Nhất lao vào định đấm hắn một cái, một cú đấm như trời giáng đã đấm mạnh vào bụng Kiến Nhất.

"Mạc Mạc à...!" Kiến Nhất xót xa nhìn Mạc Quan Sơn trước mặt hét lên.

Một lớp hơn 40 con người cũng đang trợn tròn mắt kinh hãi nhìn cậu.

Mạc Quan Sơn vô định, hai mắt cứ thế mở to tròn nhìn vào khoảng không trước mặt, một dòng nước mắt trong vắt cũng đang chậm rãi lăn xuống bên gò má phải.

Đôi môi trắng bệch, lặng im trong tiếng xì xào của những con người vô nhân tính trước mặt.

Từ bao giờ, từ bao giờ sự sinh tử của một con người lại có thể lôi ra làm trò cười, làm thứ tiêu khiển để mua vui?

Hai thái dương đau nhức kinh khủng, vết sẹo dài đỏ hồng phía sau cũng giật giật lên, mang theo sự kinh hãi của tất cả người nhìn.

Đàn em Tống Vũ, kẻ giật mũ len của Mạc Quan Sơn lùi lại mấy bước, trợn mắt nhìn đại ca của hắn. Tống Vũ lúc này cũng đã gườm lại, cái chân đang gác trên ghế của Kiến Nhất ngay lập tức rụt xuống.

Cả lớp học đã sững sờ nhìn cậu!

Kiến Nhất lao đến đẩy tất cả bọn chó khốn kiếp ra khỏi bàn học của y. Đem tay đấm mạnh vào mặt tên giật mũ len của Mạc Quan Sơn một cái, rống lên.

"Thỏa mãn, con mẹ chúng mày đã thỏa mãn chưa? Ép người ta đến mức đường này đã thỏa mãn chưa hả?"

"Cút mẹ chúng mày hết đi!"

Hạ Thiên nhìn Mạc Quan Sơn, bàn tay đang để trên mặt bàn cũng đã nắm chặt lại từ bao giờ. Hai hàng lông mày chốc chốc lại giật giật lạnh lẽo. Hắn trừng trừng mắt nhìn thẳng về phía cậu.

Vương Hạo hít thở sợ hãi nhìn Mạc Quan Sơn. Đôi mắt vô định ấy vẫn cứ nhìn thẳng về phía trước, cũng chẳng biết là đang nghĩ gì nữa. Tại sao nước mắt lại rơi, trái tim này tại sao lại đau đớn đến vậy. Giọt nước mắt trong trẻo ấy như nỗi phẫn uất bây lâu nay, một mình gánh chịu nhiều đau đớn.

Bắt nạt học đường... chưa bao giờ hết làm lòng người thôi tổn thương!

"Về lớp hết đi!"

Giọng nói trầm thấp cự độ cuốn theo cái lạnh lẽo băng giá lặng lẽ cất lên ngay giữa căn phòng. Giọng nói rất nhẹ, vừa đủ để nghe lại có thể làm cho tất cả Alpha trong lớp sởn da gáy, run rẩy hai chân đứng ngồi trên sàn nhà.

Hạ Thiên hai tay xỏ túi quần, đứng giữa lớp học không mặn không nhạt nghiêng đầu nhìn Tống Vũ.

Áp lực của một Alpha trị số cao là kinh khủng như thế nào!

Hắn đem mắt vẫn mở trợn tròn, hất tay cho đàn em chạy ào ra khỏi lớp của Hạ Thiên.

Cả lớp học không ai dám hô hấp mạnh.

"Quan Sơn!" Kiến Nhất đem chiếc mũ len bị xé toạc dưới nền đất nhặt lên, lặng lẽ xót xa nhìn cậu.

Mạc Quan Sơn ngồi bất động, phải đến khi Kiến Nhất đem chiếc mũ len giương lên trước mặt, ai kia mới chớp mắt gật đầu.

"Quan Sơn... tôi xin lỗi!" Vương Hạo cúi đầu, thân làm lớp trưởng mà chẳng thể giúp gì cho thành viên của lớp mình.

Mạc Quan Sơn chỉ mỉm cười đáp lại y, nếu có ra tay thì sẽ làm gì cho cậu đây. Mạc Quan Sơn biết rằng Vương Hạo không có thù oán gì với cậu, nhưng một kẻ điên loạn bị người ta vũ nhục như Mạc Quan Sơn*, bao năm nay Mạc Quan Sơn ở trong lớp, y cũng chán ghét không muốn ra mặt.

Cậu đưa tay đón lấy chiếc mũ len của Kiến Nhất, lặng lẽ cúi đầu, vết sẹo đằng sau đã ửng đỏ, có lẽ vì kích động quá nhiều, cậu mím môi nhìn Kiến Nhất, ý muốn bảo y giúp cậu đội chiếc mũ lại.

Kiến Nhất đem hai chiếc bút chì 3B, đan vội đan vàng để chập hai phần bị xé rách lại.

Cậu đem chiếc mũ đội lên đầu, đằng trước vết xé vẫn còn bị hở rất nhiều. Không sao, có cái đội lại là tốt rồi, cậu không muốn dọa tất cả mọi người. Ninh Dương cùng Đường Yên quay xuống nhìn cậu mếu máo, ai có thể ngờ Mạc Quan Sơn lại phải cạo trọc đầu như vậy. 

.

Mạc Quan Sơn cả buổi học đều cúi gằm xuống mặt bàn, tập trung không nhìn tất cả mọi người. Ngọc Thùy là giáo viên dạy ngữ văn của lớp 3, nhìn chiếc mũ len Mạc Quan Sơn đang đội trên đầu, những mảng da thịt trắng nõn phía trong cũng đủ làm cho cô hiểu.

Mạc Quan Sơn đã phải cạo đầu thực hiện phẫu thuật!

Cô đem quyển sách ngữ văn vừa giảng bài, vừa đi xuống bàn học của Quan Sơn. Cậu bé đó vẫn đang cúi gằm mặt ghi chép. Vương Hạo đã quay xuống nhìn theo bóng dáng của cô.

"Cho em này! Quan Sơn! Nghe nói em rất thích ăn kẹo sữa đường!"

Bằng tấm lòng của một người thầy giáo, một con người mang trong mình chất thơ đa sầu đa cảm, cô cảm nhận rằng đứa trẻ này chắc chắn đã phải trải qua nỗi đau gì đó. Trong mắt cô Mạc Quan Sơn vẫn còn là một đứa trẻ có thể quay đầu. Nay con người ấy đã dũng cảm vượt qua sinh tử mà trở lại lớp.

Thập phần cô lại yêu quý cậu bé này hơn!

"Dạ? Em cảm ơn cô ạ!" Mạc Quan Sơn ngẩng mặt, đem hai tay run run đỡ lấy năm – sáu chiếc kẹo của cô Ngọc Thùy, cảm nhận một sự yêu thương cũng đang tràn ngập trong hai con mắt của cô.

"Phấn đấu thi được 250 điểm cuối tháng này nhé! Cố lên cố lên!" Ngọc Thùy mỉm cười nhìn cậu, Mạc Quan Sơn hai khóe môi cũng vì thế mà giương lên theo, cúi đầu cảm ơn cô giáo.

Ở bàn đầu, một ánh mắt xanh lét đã thu vào tất cả, chậm rãi nhấn mạnh ngòi bút chì xuống nền giấy cái khậc.

Một ngòi bút gãy tung tóe đột ngột bắn về phía trước!

"Hạ Thiên ông làm sao vậy?" Vương Hạo quay sang nhìn Hạ Thiên, trợn mắt nhìn tờ giấy đã bị đâm rách một lỗ.

"Không sao, bút chì đểu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro