Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khu tập thể công nhân Đông Anh 10 giờ tối.

Mạc Quan Sơn ngồi trên chiếc giường nhỏ của mình cùng Mạc Tuấn Kiệt gấp gọn lại đống quần áo trong tủ. Thằng bé gấp được một cái lại lăn ra giường, dụi dụi vào lòng cậu nằm phơi bụng gác chân. Đã một tuần rồi kể từ ngày Củ Cải gặp vị chủ tịch đẹp trai kia ở Khu trung tâm mua sắm. Sau ngày hôm đấy ba Mạc cũng không nhắc về chú chủ tịch đấy nữa, chỉ thấy mắt ba rất buồn, thỉnh thoảng mỗi sáng ba lại rơi nước mắt một mình, papa của bé lại đau ở đâu sao?

Mạc Quan Sơn nhìn thằng bé không cùng mình gấp quần áo, chốc chốc hai hàng lông mày lại nhíu vào cau có thì không nhịn được cười, mới có tí tuổi đầu mà đã học đòi suy nghĩ chuyện chính sự quốc gia rồi. Cậu vỗ vào mông con một cái.

"Củ Cải không giúp ba gấp quần áo nữa hả?" Mạc Quan Sơn đem chiếc quần cá sấu của con trai trải phẳng xuống giường, gấp làm đôi cho vào giỏ đồ, cất giọng thật nhẹ gọi con.

Mạc Tuấn Kiệt đang nằm lăn lộn trên giường nghe papa hỏi vậy thì khẽ giật mình, bé cong chân ngồi dậy trèo vào lòng cậu nũng nịu.

Có phải 10 giờ cu cậu đã buồn ngủ rồi không?

"Bệnh của papa lại sắp tái phát rồi ạ?" Củ Cải hai tay bá vào cổ cậu dụi dụi, giọng nói mè nheo chắc là đang buồn ngủ thật rồi.

"Hả? Tại sao con lại hỏi ba như vậy?" Mạc Quan Sơn nghe con trai trong lòng hỏi về sức khỏe của mình thì hơi bất ngờ, đem tay xoa vào đầu bé một cái. Nhưng đúng thật là sắp đến ngày căn bệnh đó tái phát rồi. Ba ngày nay Mạc Quan Sơn đi làm đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Chỗ bụng dưới mang thai Củ Cải lại bắt đầu đau âm ỉ. Có lẽ ngày mai cậu phải đến bệnh viện thành phố xin thuốc trước kỳ hạn thôi.

"Ba không sao đâu, Củ Cải con đừng lo!"

"Ba lại bắt đầu đau bụng rồi. Hôm qua con nhìn thấy. Đau ở đây này!" Hai cái mỏ chu lên. Vừa nói Củ Cải vừa đem bàn tay nhỏ xíu của mình sờ vào bụng cậu, xoa xoa mấy cái cho ba Mạc đỡ đau.

"Ngày mai ba sẽ đến bệnh viện lấy thuốc. Uống thuốc xong là ba của Củ Cải sẽ hết đau ngay."

"Vậy ngày mai con muốn đi cùng với ba."

"Ngày mai con còn phải đi vườn trẻ, làm sao có thể đi bệnh viện cùng ba được?"

"Không đâu! Củ Cải muốn đi, muốn đi cơ!" Thằng bé dụi dụi, uốn éo trong lòng cậu tới lui nhõng nhẽo.

Mạc Quan Sơn nhìn con thì không khỏi bật cười, nhéo vào má cu cậu một cái bất lực.

"Được! Được rồi! Ngày mai ba sẽ xin phép cô giáo cho con nghỉ một buổi, ba con mình cùng nhau đi đến bệnh viện! Aigoo! Tôi khổ quá mà."

"Khì khì!"

.

Bệnh viện Thành phố 8 giờ sáng.

Mạc Quan Sơn cùng Mạc Tuấn Kiệt đang ngồi chờ ở Khoa sinh lý ABO để lấy số. Hôm nay là thứ 4 mà người đến khám bệnh vẫn đông như ngày chủ nhật. Số của Mạc Quan Sơn là 39, vẫn còn phải chờ thêm 3 người nữa mới đến lượt của cậu. Mạc Tuấn Kiệt hai chân trắng nõn ngồi trên ghế chờ của bệnh viện thì lúc la lúc lắc. Hôm nay đi khám bệnh cùng papa, được ba Mạc lên đồ cho đôi giầy tai hổ, nhìn đáng yêu vô cùng. Hai tay cầm vào chiếc bánh donut cắn nuốt, cu cậu cười hì hì với Mạc Quan Sơn.

"Bé nhà cậu được mấy tuổi rồi?" Một người con trai Omega ngồi bên cạnh chồng của mình hôm nay đi khám thai thì khẽ nhéo vào má của Củ Cải một cái.

Bé con trắng trẻo đáng yêu quá đi mất!

"Bé nhà mình được hơn 3 tuổi rồi." Mạc Quan Sơn nhìn cậu trai Omega trước mặt bụng đã to đến vượt tầm nhìn, có lẽ chỉ khoảng một tháng nữa thôi là sinh con. Hôm nay cùng chồng đi siêu âm chắc là kiểm tra lần cuối.

"Hơn 3 tuổi mà nhìn lớn quá, lại còn đáng yêu nữa chứ." Cái mồm nhai chóp chép bánh donut nhìn có ngon không cơ chứ, chàng trai Omega kia thật muốn một tháng nữa mình cũng sinh ra một đứa trẻ đáng yêu như thế này.

"Ui trời, cu cậu nhà mình cũng kén ăn lắm đó. Cũng may là lớn lên vẫn béo tốt như thường."

"Hì hì!" Củ Cải nhìn gia đình hai chú đẹp trai trước mặt lại nhìn papa thì cười nhe răng. Ai bảo papa là con kén ăn chứ. Chỉ là con hơi lựa đồ ăn một xíu thôi à. Ba nói thế làm Củ Cải xí hổ quá đi.

"Hai các cậu chuẩn bị đón em bé đầu lòng sao?" Mạc Quan Sơn nhìn đôi mắt mong chờ, đặc biệt là sự háo hức xen lẫn lo lắng của người chồng Alpha ngồi bên cạnh thì không khỏi mỉm cười, cảm xúc cũng giống hệt với lúc cậu chuẩn bị đón Củ Cải chào đời.

Chỉ tiếc là lúc đấy, ở hàng ghế chờ của bệnh viện...

Lại chỉ có một mình cậu!

Người chồng Alpha ngồi bên cạnh cậu trai Omega thì khẽ xoa vào mái tóc của vợ mình một cái, gật đầu mỉm cười nhìn Mạc Quan Sơn.

"Chúng tôi sắp đón con trai đầu lòng. Lần đầu làm cha mẹ nên cũng hơi lo. Hơn nữa sức khỏe của vợ tôi không tốt, mang tháng những 10 tháng thực sự rất vất vả."

"Không sao đâu, tinh thần thoải mái và suy nghĩ tích cực là điều quan trọng nhất. Hơn nữa có hai vợ chồng ở bên nhau là tốt quá rồi!"

"Cảm ơn cậu đã động viên nhé!"

Cả ba người cứ thế nói chuyện vui vẻ. Mạc Quan Sơn gật đầu mỉm cười nhìn hai vợ chồng trẻ bước vào phòng siêu âm, thật mong những đứa trẻ thiên thần sẽ được trào đời một cách mạnh khỏe và có bố mẹ ở bên.

Lặng nhìn cánh cửa phòng khám bệnh được đóng vào lại nhìn Củ Cải đang nũng nịu ngồi trong lòng mình, đôi mắt của ai kia phút chốc lại trùng xuống.

Mạc Quan Sơn hôn vào đầu con một cái.

Đây đã là lần thứ bao nhiêu cậu phải đến bệnh viện để xin thuốc rồi nhỉ? Một lần, hai lần... hay cả chục lần Mạc Quan Sơn cũng không còn nhớ nữa, chỉ biết rằng suốt bốn năm nay chưa một tháng nào cậu quên đến bệnh viện. Mạc Quan Sơn mang thai Củ Cải ngay trong những ngày cơ thể của một Beta bình thường lại đột ngột phân hóa muộn trở thành một Omega gen lặn. Mười tháng mang thai không có tin tức tố của cha đứa trẻ ở bên, cơ thể bị đánh dấu vĩnh viễn "một nửa" khiến cho người con trai Omega sống không bằng chết. Những đau đớn, rối loạn tin tức tố xuất huyết không kìm được làm cho Mạc Quan Sơn đã từng nghĩ cậu không thể giữ được con.

Cũng chính vì cơ thể đã bị người đàn ông Alpha nào kia đánh dấu trọn đời "một nửa", cả quãng đời về sau Mạc Quan Sơn chỉ có thể tiếp nhận tin tức tố của một mình người đàn ông đó.

Nhưng quá khứ thì đã đi xa, cả hai của hiện tại sẽ chẳng bao giờ có thể gặp lại nhau nữa, mỗi tháng Mạc Quan Sơn đều phải đến bệnh viện siêu âm và lấy thuốc một mình. Suốt 4 năm qua, những cơn đau bụng như sống như chết đã vắt kiệt sức chịu đựng của cậu.

Mạc Quan Sơn hai chân ngồi đối diện nhìn vị bác sĩ. Chỉ số P tin tức tố của cậu lại nhiễu động bất thường. Vị bác sĩ lắc đầu nhìn cậu.

"Dùng quá nhiều thuốc ổn định cùng với viên nén che giấu tin tức tố Omega khiến cơ thể của cậu đã đến mức giới hạn rồi."

"Cậu Mạc, chỉ số của cậu đã vượt mức báo động đỏ. Chúng ta không thể biết được khi nào giới hạn này sẽ vỡ ra. Đến lúc đó cậu có thể phát tình ở mọi lúc mọi nơi và thuốc ức chế sẽ là vô dụng."

"Hơn nữa tuyến sinh dục lại không chấp nhận bất cứ tin tức tố Alpha nào ngoại trừ dòng tin tức tố của vị Alpha trị số cao đó. Và một khi cơ thể đã từ chối tất cả, cậu sẽ chết, Mạc Quan Sơn!"

Vị bác sĩ già đem tờ phiếu xét nghiệm đưa cho Mạc Quan Sơn lắc đầu nhìn cậu chán nản. Mạc Quan Sơn vẫn ngồi lặng lẽ, chậm rãi đón lấy tờ phiếu xét nghiệm trên tay, cũng không nói gì chỉ cúi đầu nhìn xuống chân.

"Thật sự không thể cùng người Alpha trị số cao đó ở bên được sao?" Ông nhíu mày nhìn cậu, tuy nhiên luồng tin tức tố mập mờ của người Alpha kia đánh dấu lên cơ thể của Mạc Quan Sơn rất đặc biệt. Nửa ngọt ngào, nửa độc hại mà có lẽ phòng thí nghiệm của bệnh viện nơi ông làm việc vẫn chưa đủ trình độ để tìm hiểu ra được.

"Thật không thể được thưa bác sĩ!" Mạc Quan Sơn lặng lẽ nhìn ông rồi lại nhìn Mạc Tuấn Kiệt đang ngồi bên ngoài, đôi mắt của con màu hổ phách, long lanh hồn nhiên giữa hành lang bệnh viện người người qua lại.

"Bác sĩ, người đó đã có gia đình rồi ạ! Sai lầm của tuổi trẻ, cháu không thể làm được gì khác."

"Hai người đã có cả con...! Haizz, các cậu...! Vậy nếu một ngày mọi chuyện kết thúc, con của cậu biết phải làm sao?"

Nếu một ngày cậu chết, Mạc Tuấn Kiệt con biết phải làm sao?

Câu hỏi này Mạc Quan Sơn vẫn chưa thể trả lời. Và cậu cũng không thể trả lời được.

Lặng lẽ cất túi thuốc vào trong ba lô của mình, cậu cúi đầu chào ông rồi cũng chậm rãi bước ra khỏi phòng bệnh. Củ Cải nhìn thấy papa thì cười tít cả mắt, cậu ôm chặt con vào lòng bế đi.

"Papa! Bác sĩ bảo thế nào ạ?" Hai bàn tay nhỏ vỗ baba vào mặt cậu nũng nịu.

"Bác sĩ bảo sức khỏe của ba vẫn thế. Uống thuốc vào lại đỡ ngay thôi!"

"Hì hì. Thật không ạ?"

"Thật! Đi, ba dẫn con đi ăn thịt xiên nướng. Hôm qua ba mới được lĩnh lương, ba con mình đi ăn một bữa thật ngon nhé!"

"Yeah! Sir!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro