Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Anh 10 giờ tối.

Hạ Thiên hai chân chạy như bay lao lên căn nhà của Mạc Quan Sơn ở tầng hai.

Cạch!

Cánh cửa gấp gáp được mở ra và Mạc Tuấn Kiệt đang gào khóc nức nở trong nhà.

"A... oa... oa... oa!"

"Củ Cải... Củ Cải ba của cháu đâu? Ba Mạc đâu rồi?"

"Papa đang ở trong phòng ngủ. Papa đau lắm. Cháu sợ, chú Hạ Thiên cháu sợ!" Thằng bé hai tay bá chặt vào cổ Hạ Thiên gào khóc. Bé sợ ba Mạc sẽ rời xa bé.

"Ngoan! Củ Cải ngoan, cháu ở đây chờ chú. Chú vào xem ba Mạc trước đã!"

Hạ Thiên đem Củ Cải giao cho người tài xế. Ông bế thằng bé ngồi trong lòng lau nước mắt dỗ dành. Nhà ở chỉ có hai ba con như thế này cũng vô cùng nguy hiểm.

Hạ Thiên theo hướng tay chỉ của Củ Cải thì ngay lập tức xông vào phòng ngủ của Mạc Quan Sơn. Cánh cửa phòng vừa được mở ra,

Hai chân Hạ Thiên đã sững sờ dừng lại...

Một luồng tin tức tố hỗn loạn, ngọt ngào của sữa thơm phút chốc sộc vào hai cánh mũi của hắn.

Trên giường, một người con trai đang nằm vật vã, cả thân thể đã đổ mồ hôi lạnh toát. Mạc Quan Sơn đầu đau như búa bổ, hai mắt nhòa đi không còn nhìn thấy gì nữa, chỉ biết mê man gọi tên ai kia.

"Quan Sơn... Mạc Quan Sơn! Em làm sao thế này???" Hắn lắc đầu run rẩy, hai con mắt đã mở to trợn tròn tiến lại ôm chặt lấy Mạc Quan Sơn vào trong lòng kinh hãi.

Mùi hương sữa thơm ngọt lại càng bung tỏa mãnh liệt hơn!

Mạc Quan Sơn ngồi trong lòng ai kia đau đớn, dùng hết sức bình sinh để đẩy hắn ra, lắp bắp sợ hãi.

"Hạ... Hạ Thiên! Sao anh lại đến đây? Không... không anh đi ra! Mau đi ra!"

"Mạc Quan Sơn!!!" Hắn nghiến chặt hai hàm răng rống lên nhìn cậu.

"Em... em là Omega có phải không?"

"Tôi... Tôi!" Mạc Quan Sơn nghe Hạ Thiên hỏi vậy liền giật mình sợ hãi, hai tay vùng vẫy muốn trốn ra khỏi người Hạ Thiên liền bị hắn giữ chặt, ôm trọn áp vào lồng ngực. Cả cơ thể Omega nhỏ bé ngửi thấy mùi hương tin tức tố bấy lâu của người Alpha định mệnh vẫn luôn đi tìm thì liền yếu đuối, trực tiếp áp sát vào người Hạ Thiên dụi dụi.

Hai luồng tin tức tố ngay lập tức quấn chặt lấy nhau!

Hạ Thiên hai mắt mở to trợn tròn...

Tuyến thể xinh đẹp của Mạc Quan Sơn phút chốc lại lộ ra một bông hoa Xuyên Tuyết trắng ngần, rũ cánh dưới làn da ửng hồng trong thời kỳ phát tình của Omega.

"Mạc Quan Sơn... em! Không thể nào!" Hạ Thiên lắc đầu kinh hãi. Ấn ký xinh đẹp trên tuyến thể của ai kia chỉ được lưu lại khi cả hai tiến vào đánh dấu trọn đời. Mạc Quan Sơn và hắn... không thể nào?

Những lời giải thích ngây ngô của Mạc Tuấn Kiệt về cái tên Củ Cải của bé ngay lập tức hiện về trong trí não của Hạ Thiên. Buổi tối định mệnh ngày hôm đó, hắn chỉ nhớ mình uống rất nhiều rượu và vô tình đã làm tổn thương Mạc Quan Sơn. Lúc đó cơ thể của cậu hình như còn đang phát sốt. Củ Cải năm nay đã hơn ba tuổi, từ hình dáng đến màu mắt, trí thông minh... tất cả đều giống y hệt con người của hắn.

Có khi nào... điều hắn đang sợ hãi lại trở thành sự thật không?

Mạc Quan Sơn ngồi trong lòng Hạ Thiên ngửi được mùi hương của loài hoa Xuyên Tuyết thì không khỏi cảm thấy khó chịu, cả cơ thể như phát ngứa, dụi dụi vào cổ hắn liên tục hít lấy luồng tin tức tố vẫn khao khát bấy lâu nay.

"Mạc Quan Sơn! Sáng mai tỉnh dậy anh sẽ nói chuyện với em."

Hạ Thiên nhìn Mạc Quan Sơn lặng lẽ mỉm cười, tuyến thể xinh đẹp đằng sau gáy ngay lập tức được vạch ra, một hàm trắng đều mạnh mẽ hạ xuống.

"Phập!"

"A... a... a!"

Hai chiếc răng nanh cắn mạnh vào tuyến thể của Mạc Quan Sơn, mạnh mẽ áp bức con người Omega trong lòng đến ứa nước mắt. Mạc Quan Sơn bị Hạ Thiên ôm thật chặt, dòng tin tức tố của Alpha trị số cao điên cuồng được rót vào cơ thể của người con trai Omega nhỏ bé. Cả người căng cứng, xè xè buôn buốt như có hàng ngàn con kiến đang chạy qua. Mạc Quan Sơn cứ thế bị Hạ Thiên rót tin tức tố đánh dấu tạm thời. Chỉ đến khi hai chiếc răng nanh cạ cạ, một giọt máu tươi dính vào khóe môi cũng là lúc một bông hoa Xuyên Tuyết được tạo ra, lưu lại thật sâu bung nở dưới làn da xinh đẹp.

Hắn đưa lưỡi liếm qua một lượt, mùi máu cùng mùi thơm của sữa ngọt làm đầu óc hắn ngây ngất.

Không nghĩ tin tức tố của em lại có mùi của sữa thơm thật!

Hạ Thiên phút chốc bật cười thỏa mãn, đem môi hôn thật sâu cắn mút vào hai cánh môi vẫn còn đang hé mở của con người nào kia. Omega vì vị đánh dấu tạm thời liền ngất đi, yếu đuối để cho Alpha trị số cao tùy ý xử lý.

Hắn đem tay cởi bỏ chiếc áo phông trên người Mạc Quan Sơn, làn da trắng ngần nhưng cơ thể lại quá gầy yếu. Nghĩ đến đây trái tim của ai kia lại quặn thắt, hắn không thể tưởng tượng được lúc Mạc Quan Sơn mang thai Củ Cải đã phải chịu đựng những đau đớn gì. Trên da thịt chỗ bụng dưới, một vết sẹo mờ vì sinh con đã lộ da, hắn thơm lên vết sẹo một cái, lặng lẽ mặc chiếc áo phông trên người của hắn vào người của cậu.

Tin tức tố của hoa Xuyên Tuyết ngay lập tức được phóng ra, bao trùm toàn bộ căn nhà nhỏ bé. Dòng tin tức tố màu hồng nhạt, say đắm quấn lên cơ thể của Mạc Quan Sơn.

Hạ Thiên đắp chăn cho cậu, lặng lẽ rời khỏi phòng.

.

Củ Cải đang ngồi trong lòng của người tài xế, nhìn thấy Hạ Thiên bước ra liền vội vã chạy lại, bé ôm chầm vào người hắn mếu máo. Hạ Thiên cũng ngay lập tức bế con lên.

"Chú Hạ Thiên, ba cháu thế nào rồi ạ?" Cái áo mà chú đẹp trai đang mặc hơi kỳ lạ, hình như đó là chiếc áo của ba bé thì phải.

"Ba con ổn rồi! Con đừng lo, có chú ở đây ba con sẽ không làm sao nữa!" Hạ Thiên thơm vào đầu bé một cái yêu thương. Thằng bé còn có mùi hương của Mạc Quan Sơn nữa.

"Có thật không ạ?" Hai cái mỏ vẫn chu lên, hai mắt vì khóc nhiều mà đỏ hoe, Hạ Thiên nhìn thấy thì đau lòng muốn chết. Nhẹ nhàng gật đầu cho tài xế rời đi. Đêm nay và ngày mai hắn sẽ ở lại đây.

"Thật! Tất nhiên là thật rồi. Chú Hạ Thiên sẽ tuyệt đối không nói dối con!"

Vừa nói Hạ Thiên vừa bế Củ Cải vào xem ba Mạc đang nằm ngủ. Vì cả căn nhà đang được bao trùm bởi hương hoa Xuyên Tuyết, đặc biệt là phòng ngủ của Mạc Quan Sơn nên Củ Cải cũng chỉ mở he hé, yên tâm nhìn ba rồi mới chịu rời đi.

Đêm nay hai chú cháu sẽ ngủ ở phòng khách.

.

Lần đầu tiên đến nhà của Mạc Quan Sơn, Hạ Thiên hắn không nghĩ sẽ lại đến trong hoàn cảnh như thế này. Cả căn nhà diện tích rất bình thường nhưng lại vô cùng ngăn nắp. Phòng khách cũng chính là nơi làm việc và học bài của hai ba con Mạc Quan Sơn. Bên cạnh còn có một tủ sách rất to, tất cả đều là sách kiến trúc và bản vẽ thiết kế của người con trai nào kia. Trên tường cũng chỉ là vài bức ảnh của hai ba con cậu, có tấm là Củ Cải mới được 3 tháng tuổi, có tấm là Củ Cải đang tập đi, có tấm là Củ Cải đã đi học vườn trẻ.

Hạ Thiên... hắn đã bỏ lỡ những điều quan trọng gì thế này?

Hạ Thiên nằm ôm con vào lòng trên chiếc đệm trong phòng khách, đau xót vuốt nhẹ vào đầu thằng bé. Hai hàm răng nghiến vào thật chặt, hắn thơm vào trán con hôn lấy hôn để. Tội lỗi không thể nào tha thứ được hết.

"Ba cháu ngày mai sẽ khỏe lại ạ, chú Hạ Thiên?"

Đôi mắt màu hổ phách long lanh, bé mở to trợn tròn nhìn hắn.

"Ngày mai ba con sẽ khỏe lại thôi! Bây giờ con phải đi ngủ đã Củ Cải, đã 1 giờ sáng rồi đó!" Hạ Thiên nhẹ nhàng dỗ dành cậu con trai.

"Nhưng cháu sợ!" Củ Cải lại bắt đầu mếu máo, dụi thật sâu vào cổ hắn sắp khóc.

"Không sao đâu, có chú Hạ Thiên ở đây mà. Không phải ba con đã đi ngủ rồi sao, bây giờ con cũng phải ngoan đi ngủ chứ?"

"Vâng ạ!"

Thằng bé nghe lời dỗ dành của Hạ Thiên liền cuộn tròn vào trong lòng hắn. Một to một nhỏ cũng ôm chặt lấy nhau. Hắn đem chăn đắp lên thật cao, hai con người cứ thế chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro