Chương 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dị Lập sau cuộc cãi vã hôm nay ở quán café cũng không thể đến nhà Mạc Quan Sơn dùng bữa. Căn bản vì Mạc Quan Sơn cậu không còn tâm trạng để nấu cơm hay mời ai đến nhà mình chơi trong một vài ngày tới. Hình ảnh Hạ Thiên vấp ngã dưới sàn nhà làm trái tim của con người nào kia thắt chặt đau đớn. Cậu đem tay lặng lẽ lau đi một giọt nước mắt đang rơi trên gò má của mình. Hạ Thiên, tại sao tôi vẫn cứ mãi phải rơi nước mắt vì anh? Vẫn cứ mãi phải đau đớn vì anh như vậy? Mạc Quan Sơn cứ thế rưng rưng đẫm lễ trắng, cậu chậm rãi cúi đầu chào Dị Lập, xuống xe trở về nhà.

Dị Lập đứng ở đầu xe nhìn theo bước chân của người con trai Omega kiến trúc sư, tâm trạng cũng không thể vui vẻ. Mẹ kiếp! Kế hoạch muốn ngỏ lời theo đuổi cậu anh dầy công chuẩn bị hơn một tuần nay sắp được bày tỏ, lại bị con người độc tài của gia tộc họ Hạ phá hỏng. Không được, Dị Lập anh nhất định sẽ không thể dễ dàng để cho con thỏ trắng nào kia chạy mất.

.

Bây giờ Thẩm An là 9 giờ tối.

Dị Lập đã dừng xe đợi trước cổng Mimi gần một tiếng đồng hồ, hai chân do dự không biết có nên lên hẳn nhà cậu để nói trực tiếp hay không?

Ngay lúc chiếc chìa khóa trong ô tô vừa được rút ra, Dị Lập chuẩn bị tiến lên nhà cậu ngỏ lời, một chiếc Lamborghini đen bóng từ đằng sau đã lao mạnh vào đuôi xe anh. Tiếng kêu phát ra cái rầm, không hề nhỏ làm tất cả mọi người xung quanh đều trợn mắt kinh hãi. Đầu xe xước xát cong vênh cũng chẳng đáng quan tâm, trong ô tô một người đàn ông cao lớn, đầu đội mũ lưỡi trai đen đã ngay lập tức lao ra, dùng chân đá mạnh vào cánh cửa xe của Dị Lập rống lên.

"Ra ngoài!" Giọng nói Alpha trị số cao áp bức, ép buộc bất kể con người nào cũng phải nghe lời.

Dị Lập tinh thần vừa bị hoảng loạn vì bị đụng xe, đột nhiên lại bắt gặp một kẻ Alpha to lớn này liền rùng mình kinh hãi, nhưng ngay lập tức khôi phục lại bộ dạng điềm tĩnh bước ra.

"Đây chẳng phải là chủ tịch Hạ cao cao tại thượng hay được báo chí đưa tin hay sao?" Anh cười đểu bình tĩnh nhìn hắn.

"Ngài lái xe lại tông vào đuôi ô tô của tôi như thế này, có phải chúng ta nên gọi cảnh sát 911 đến làm việc hay không?" Dị Lập mỉm cười khiêu khích, không muốn gặp chó ngày hôm nay mà chó lại vẫn cứ vẫy đuôi mừng đến. Vậy được, anh cũng chẳng phải sợ ai, giữa thanh thiên bạch nhật như thế này, anh không tin vị chủ tịch của tập đoàn Ocean lại bất chấp hình tượng tấn công anh.

"Thằng khốn!"

"Bốp!!!"

Ngay lúc Dị Lập hai chân muốn tiến lại nói đểu Hạ Thiên thêm vài câu nữa, một nắm đấm như trời giáng đã ngay lập tức nện vào má trái của anh. Cú đấm đi với lực mạnh làm Dị Lập bổ nhào, ngã vật xuống mặt đường ôm mặt đau đớn.

Xung quanh tất cả mọi người đã chạy ra xem, sợ hãi che mặt kinh hãi. Không biết vì sao hai người Alpha cao lớn này lại lao vào đánh nhau. Vài tiếng hô hoán đã hét to, làm Hạ Thiên hai tai càng điên lên rống rít.

"Thằng chó này! Mày dám quấy rối người của Hạ Thiên tao sao?"

"Bốp!!!" Một cú đấm nữa ngay lập tức giáng xuống.

"A... a... a!"

"Ai cho mày dám động vào Mạc Quan Sơn của tao hả? Thằng khốn!" Hạ Thiên đùng đùng rống lên, đem tay đấm lia lịa vào bụng Dị Lập giận dữ. Anh nằm quằn quại trên mặt đường, liên tục đem tay ôm lấy mặt che chắn. Vài người bảo vệ đã xông ra cũng hét lên toán loạn.

"Không được đánh nhau! Tất cả không được đánh nhau!"

"Gọi cảnh sát, gọi cảnh sát đi!" Tiếng la hét nhốn nháo.

"Ha ha ha ha!" Dị Lập bất ngờ hai tay vung lên nắm chặt lấy hai cổ tay Hạ Thiên giữ lại, giằng co quật Hạ Thiên ngã uỵch xuống mặt đường. Cú va đập mạnh vào thành ô tô trượt xuống, bụng hắn lại rỉ ra đau đớn. Hai bên rống rít lao vào đánh nhau.

"Hạ Thiên! Một kẻ đáng thương thất bại! Mày nghĩ mày đánh tao như thế này, Mạc Quan Sơn sẽ yêu mày sao? Nhất định tao sẽ khiến cho Quan Sơn trở thành Omega của tao!"

"Thằng khốn mày đừng có mơ! Tao sẽ giết cả nhà mày!" Hạ Thiên nghiến chặt hai hàm răng rống lên, lại vung tay đấm liên tục Dị Lập.

"Ha ha, Hạ Thiên vậy mày hãy chờ xem, chờ xem Mạc Quan Sơn em ấy sẽ yêu ai. Nếu hôm nay Mạc Quan Sơn nhìn thấy mày đánh tao như thế này, mày nghĩ em ấy sẽ còn quay về với mày sao?"

"Ha ha ha ha! Một kẻ ngu dốt thảm hại!" Dị Lập cố tình cười thật to, khiêu khích hắn đến muốn chém giết.

"Dị Lập! Thằng khốn!"

"Bốp bộp!!!" Hạ Thiên vung tay đấm lia lịa vào bụng anh, hai mắt như điên lên gào hét. Hai luồng tin tức tố của Alpha trị số cao cũng ngay lập tức trào ra, điên cuồng lao vào cắn xé đối phương.

"A... a... a!" Tin tức tố Radium của Alpha trị số cao ngay lập tức phun ra mãnh liệt, bóp chết tất cả những ai đang muốn xông vào bảo vệ Dị Lập. Dị Lập hai chân đau đớn liên tục giãy dụa, la hét cào cấu da cổ thống thiết.

Hạ Thiên hắn là Alpha trị số cao cấp độ 6!

"KHÔNG! HẠ THIÊN!"

"Dừng lại, tất cả dừng lại cho tôi!!!"

Mạc Quan Sơn vừa xuống nhà nhận đồ ăn, nghe cậu trai Beta shipper nói bên kia có hai người Alpha trị số cao đánh nhau thì không khỏi khó hiểu chạy ra xem. Ngay lúc hai chân vừa nhìn được vào hai chiếc xe tông nhau, hình ảnh Hạ Thiên đem tay bóp chặt cổ Dị Lập đã làm cậu sững sờ kinh hãi.

Mạc Quan Sơn ngay lập tức chạy lại, vung tay tát mạnh vào mặt Hạ Thiên hét lên.

CHÁT!

"Hạ Thiên! Tên khốn! Anh dừng tay lại cho tôi!"

Vết thương ở bụng cùng căn bệnh xuất huyết dạ dày tái phát hơn một tháng qua, nay lại thêm cái tát mạnh của Mạc Quan Sơn làm Hạ Thiên loạng choạng, bất ngờ ngã vật xuống mặt đường ôm bụng đau đớn. Cậu đem tay đấm mạnh vào người hắn thêm một cái nữa, tiếng bốp vang lên đập thẳng vào bụng làm Hạ Thiên ứa ra một ngụm máu tươi. Rống rít hô hấp.

"Hạ Thiên anh điên rồi! Tên khốn!!! Ai cho anh dám đánh Dị Lập, ai cho anh dám đánh Dị Lập như vậy?" Những tưởng sau bằng ấy thời gian bản tính độc tài bức người của Hạ Thiên đã vơi đi, cậu thật không ngờ người cậu yêu bằng đấy năm lại mất nhân tính, lại tùy tiện muốn giết người như vậy. Dị Lập một bên mắt đã thâm tím, đau đớn ôm lấy cậu dựa dẫm.

Mạc Quan Sơn cũng đem người Dị Lập ôm lên, tức giận chửi mắng hắn.

"Quan Sơn! Khụ khụ!" Hạ Thiên đem tay lau ngang vệt máu tươi trên miệng mình, cay đắng nhìn cậu không chớp mắt.

Một giọt nước mắt nóng rát cũng đang lăn dài trên hai gò má của người con trai Omega nào kia.

Cả hai trái tim cùng quặn thắt đau đớn!

"Mạc Quan Sơn! Tại sao vậy? Tại sao lại không thể một lần tin tưởng anh vậy? Tại sao lại có thể đối xử với anh như vậy?" Hạ Thiên rống lên cay đắng, nước mắt này chua chát lăn xuống. Cả cơ thể phút chốc lại muốn lao vào cầu xin cậu hãy tin tưởng hắn nhưng vết thương chiều nay đã bung ra, hắn nghiến chặt hai hàm răng đau đớn nghẹn thắt..

"Ha ha! Hạ Thiên! Tin tưởng anh, thanh xuân 6 năm tin tưởng anh đổi lại tôi nhận được là gì? Bằng đấy thời gian mà con người anh vẫn không hề thay đổi. Anh tưởng rằng mình có tiền có quyền thì thích làm gì thì làm sao? Loại người chỉ biết dùng vũ lực áp bức người khác như anh! Mạc Quan Sơn tôi khinh!" Một giọt nước mắt cũng lặng lẽ được giấu đi, Mạc Quan Sơn siết chặt hai lòng bàn tay, chua chát không muốn nhìn thấy mặt hắn.

"Ha ha ha ha? Thì ra là vậy! Thì ra con người anh đáng ghét đến mức khiến em muốn rống giận như vậy! Mạc Quan Sơn, có bao giờ một lần, có bao giờ một lần em thực sự nghĩ cho anh chưa?" Hạ Thiên khụy lụy đứng lên, một dòng máu đỏ vẫn đang túa trào không ngừng đằng sau vạt áo đen kia. Hắn mỉm cười nhìn cậu.

"Mạc Quan Sơn! Em có còn một chút, dù chỉ là một chút tình cảm dành cho anh không?" Câu nói chất chứa, ẩn giấu tất cả những vết thương đau đáu suốt 4 năm qua, hắn run rẩy hỏi cậu.

Đem vạt áo lau ngang qua gương mặt mình, Mạc Quan Sơn hai mắt mở thật to, cay đắng nhìn thẳng vào hai mắt của hắn, cậu chậm rãi cất tiếng.

"Hạ Thiên! Chuyện của chúng ta bốn năm trước đã kết thúc rồi! Tất cả... hãy để dừng lại tại đây đi!"

Hạ Thiên nghe được câu trả lời từ chính con người mà hắn yêu thương, hai giọt nước mắt ẩn giấu bấy lâu nay cũng đã rơi xuống rồi, hắn lặng lẽ gật đầu nhìn cậu.

"Anh hiểu rồi! Được!" Trái tim nghẹn thắt cay đắng, hắn mỉm cười rơi nước mắt.

"Vậy hai chúng ta...!"

"Hãy kết thúc ở đây đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro