Chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, chàng trai trẻ! Cậu đừng rơi nước mắt nữa!"

Giọng nói nhẹ nhàng quan tâm đột ngột cất lên, một người phụ nữ trung tuổi phúc hậu cũng đang chậm rãi kéo tà áo ngồi xuống bên cạnh hắn. Hạ Thiên nhận lấy chiếc khăn tay của người phụ nữ trước mặt thì hơi giật mình, cả cơ thể phút chốc lại run lên, hắn mỉm cười cảm ơn bà.

"Con cảm ơn bác!"

"Cậu có tâm sự gì sao? Người thân của cậu...! Hôm nay không có ai ở lại đây sao?" Người phụ nữ trung tuổi này là Liễu Hạnh. Bà năm nay cũng đã ngoài 50 tuổi. Đứa cháu trai 8 tuổi của bà vừa được các y bác sĩ trả về phòng bệnh bình thường. Thằng bé mắc suy thận giai đoạn cuối, gia đình bà làm nông, tiền chạy thận một tháng đã là gồng gánh chứ đừng nói đến việc có thể ghép thận, ghép lại tương lai cuộc đời phía trước cho đứa cháu trai yêu quý của bà. Cả căn nhà chỉ còn hai bà cháu nương tựa vào nhau.

Hành lang bệnh viện trời 1 giờ sáng, hai con người một già một trẻ lại đau đáu những tâm tư, những đau thương không thể nào có thể chia sẻ được hết.

Hạ Thiên hai chân ngồi lặng lẽ. Nghe câu hỏi của Liễu Hạnh ở bên cạnh phút chốc lại mỉm cười nhìn bà. Nhắc đến người thân của mình, Hạ Thiên xòe hai bàn tay ra muốn đếm, những tưởng có thật nhiều nhưng hóa ra lại chẳng có một ai. Người thân thực sự quan tâm đến hắn, người thân thực sự lo lắng cho hắn... cũng chỉ còn lại một mình ông nội mà thôi.

"Con chỉ còn một mình ông nội thôi bác ạ! Ông nội con tuổi đã cao, con không thể để ông biết được con đang phải nằm viện ạ." Hạ Thiên lặng lẽ nhìn bà. Liễu Hạnh cũng mỉm cười phúc hậu, phút chốc lại đem tay xoa vào đầu hắn một cái. Cái vuốt nhẹ ấm áp, cảm tưởng như bàn tay của bà nội hắn đang hiện về. Nước mắt không kìm được, cứ thế lại trực trào rơi xuống.

"Căn bệnh của con nặng lắm sao?" Nỗi lòng nặng nề, lặng nhìn chàng trai trẻ gương mặt đã xanh xao, bờ môi trắng bệch rũ tóc bên hành lang, bà có thể cảm nhận được nỗi đau mà cậu Alpha này đang phải chịu đựng. Hắn cũng giống như đứa cháu trai yêu quý của bà, vật vã sau mỗi lần chạy thận đau đớn.

Hạ Thiên chỉ cúi đầu nhìn xuống chân, hắn biết phải nói cho bà nghe như thế nào đây. Căn bệnh của hắn, một căn bệnh mắc phải trong tim, tội lỗi không thể nào có thể chuộc được hết. Hắn chậm rãi đem tay lau nước mắt, gật đầu dạ một tiếng thật nhỏ.

Liễu Hạnh nghe câu trả lời của Hạ Thiên cũng lặng người hẳn đi. Mắc bệnh nan y ở độ tuổi còn trẻ như vậy, mấy ai có thể dễ dàng chấp nhận, có thể dễ dàng mạnh mẽ để đối mặt chiến đấu với nó cơ chứ? Bà nhìn Hạ Thiên hai mắt thâm trầm, phút chốc động tác miết nhẹ chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của hắn không khỏi làm bà cảm thấy khó hiểu.

Hạ Thiên, không lẽ chàng trai trẻ này lại đã có người đính ước?

"Cậu đã có người thương trong lòng sao? Người ấy có biết cậu đang mắc bệnh không?" Liễu Hạnh hai mắt cũng lặng lẽ nhìn về xa xăm giống như đôi mắt trầm buồn của chàng trai Alpha 27 tuổi đang ngồi bên cạnh. Một độ tuổi còn quá trẻ với những khát khao còn muốn được thực hiện trong cuộc đời này. Hạ Thiên ngón tay cái vẫn nhẹ nhàng miết qua chiếc nhẫn đang đeo trên tay.

Chiếc nhẫn tình yêu, chiếc nhẫn của lời hẹn ước năm ấy giữa hắn và cậu!

"Không bác ạ! Người ấy... không biết cháu đang phải nằm bệnh viện!" Giọng nói lặng lẽ, Hạ Thiên chậm rãi mỉm cười nhìn bà. Liễu Hạnh cũng xúc động không nói được điều gì, chỉ biết ngồi lặng yên nghe hắn nói tiếp.

"Cháu đã gây ra quá nhiều đau khổ cho người cháu yêu. Đến bây giờ, những gì mà cháu đang phải chịu đựng, tất cả là hoàn toàn xứng đáng."

Năm đó quyết định buông tay cậu là lựa chọn duy nhất và cũng là lựa chọn đúng đắn nhất mà hắn bắt buộc phải làm. Để có thể bảo vệ được người hắn yêu và gia đình của người hắn yêu, hắn không thể không đau thương rời xa cậu.

Mười năm cố gắng, những tưởng lời hứa sẽ tin tưởng hắn của con người nào kia ở đám cưới của Kiến Nhất sẽ cho hắn một cơ hội, một cơ hội để nói ra sự thật, một cơ hội để hắn có thể sửa sai, một cơ hội để hai người có thể quay về bên nhau.

Nhưng khi mọi việc ở Hạ gia chỉ còn một chút nữa thôi sẽ đi đến hồi kết, những cố gắng không mệt mỏi của hắn trong mười năm qua sắp đơm trái ngọt, người ấy lại quyết định buông tay, lại quyết định lựa chọn... rời xa hắn.

Thì ra những cảm xúc bấy lâu nay mà người ấy gieo vào lòng hắn, cảm nhận người ấy vẫn còn yêu thương hắn rất nhiều... tất cả cũng chỉ là một mình Hạ Thiên, hắn tự tâm đa tình. Con người ấy đã chán ghét hắn, đã hết yêu hắn thật rồi.

Bên tình yêu mới, hắn vĩnh viễn chỉ là một quá khứ đau thương.

"Con gái của ta, ba năm trước đã đau thương để lại một bức thư tuyệt mệnh rồi ra đi, để lại đứa con trai vừa tròn năm tuổi, để lại mọi thứ vẫn còn đang dở dang ở tuổi hai mươi sáu." Liễu Hạnh chậm rãi cất tiếng. Hạ Thiên đang ngồi bên cạnh bà hai mắt phút chốc mở to trợn tròn, lắc đầu như một sự sợ hãi. Hắn lắp bắp không hiểu, tại sao lại có thể đau thương như vậy?

Cũng giống như con người Beta phân hóa muộn nào kia, Thùy An – người con gái duy nhất của Liễu Hạnh cũng đem lòng yêu mến một vị Alpha giàu có ở thành phố T xa xôi. Năm năm bên nhau cũng chính là năm năm hy sinh, năm năm đánh đổi để được ở bên nhau của hai con người AO. Nhưng ở một xã hội vốn dĩ từ xưa đến nay vẫn luôn quan trọng môn đăng hộ đối, vẫn luôn quan trọng tầng lớp gia tộc, người Alpha ấy bắt buộc phải nói lời chia tay để bảo vệ cho Omega nhỏ bé của mình. Hai năm chia cách với những đau thương, hận thù, hiểu lầm không được giải thích. Nhân duyên cả hai một lần nữa được gặp lại nhau, nhưng cái tôi trong tình yêu, sự ích kỷ, sự chờ đợi người kia lên tiếng trước khiến sự thật năm xưa ngày một bị chôn vùi, vết thương trong tim lại càng rách ra không thể khâu vá.

Chỉ đến khi giây phút người đàn ông Alpha ấy sẵn sàng nằm xuống, nằm xuống để bảo vệ cho hai mẹ con Thùy An trước một chiếc xe ô tô mất kiểm soát lao đến, mọi sự thật năm xưa mới được phơi bày. Tấm chân tình khi ấy mới được sáng tỏ.

Nhưng tất cả mọi thứ bây giờ... đã đều quá muộn màng!

"Sự ích kỷ, cái tôi cố chấp không muốn một lần lắng nghe đối phương đã khiến cho mọi thứ vĩnh viễn chia xa. Tuyệt đối không còn cơ hội để sửa chữa. Những ân hận sau một năm người đàn ông Alpha đấy ra đi, đã khiến con bé rơi vào trầm cảm, cảm thấy đau thương tội lỗi với người cha của đứa con trai bé bỏng. Rồi một ngày mưa gió, nó cũng vĩnh viễn bỏ lại ta, bỏ lại cậu con trai để tìm về với người đấy. Vun đắp lại thứ tình yêu đã bị sứt mẻ ở thế giới này." Liễu Hạnh đôi mắt thâm trầm, lặng lẽ nhìn Hạ Thiên cất tiếng. Những đau thương mà Hạ Thiên chia sẻ bà cũng không thể biết được hết. Nhưng cái mà bà lo sợ chính là hai đứa trẻ này sẽ lại mắc phải sai lầm giống như đứa con gái của bà. Cả hai đều chưa từng một lần bỏ qua cái tôi trong tình yêu để ngồi lại bên nhau, một lần dùng trái tim để nói ra tất cả. Và để đến khi mọi thứ vĩnh viễn chia xa, vạn lời xin lỗi lúc ấy cũng không thể hàn gắn được!

"Chàng trai trẻ! Có lẽ người ấy chỉ là... vẫn còn đang chờ đợi một lời giải thích rõ ràng, chờ đợi một lời khẳng định yêu thương từ chính cậu mà thôi!"

"Hai người tại sao không một lần mở lòng... một lần bày tỏ trái tim cho đối phương nghe?" Bà chậm rãi vỗ vào vai Hạ Thiên một cái động viên.

Hạ Thiên nhìn bà hai mắt lặng lẽ, phút chốc nụ cười trên miệng lại giương lên chua chát. Mọi lời giải thích bây giờ... đều đã không còn cần thiết nữa rồi!

"Người đấy... đã tìm được tình yêu của cuộc đời mình rồi bác ạ!" Giọng nói cay đắng, Hạ Thiên cúi đầu lặng lẽ.

"Người đấy đã tìm được người thương khác rồi sao?" Liễu Hạnh hơi giật mình, lặng lẽ hỏi lại hắn.

"Vâng ạ! Cháu bây giờ không thể níu kéo, không thể chen chân vào hạnh phúc của người ấy bác ạ."

"Vậy thì có lẽ duyên phận của hai đứa đến đây là kết thúc. Chúc phúc cho người đấy hạnh phúc cũng là một thứ tình yêu trong cuộc đời này."

"Cháu sẽ thật tâm chúc phúc cho người đấy hạnh phúc! Chỉ là trong trái tim này đau quá. Thực sự đã đau đớn rất nhiều rồi!"

Liễu Hạnh nhìn Hạ Thiên hai mắt ngầu đỏ, một sự chua chát, một tình thương giữa người với người lặng lẽ dâng lên. Bà ôm chặt lấy hắn áp vào trong lòng.

"Bác ơi, bây giờ Hạ Thiên cháu có thể... có thể khóc thật to được không bác?"

Trong vòng tay của một người bà xa lạ, nơi hành lang bệnh viện đông người qua lại, Hạ Thiên hắn khóc rống lên như một đứa trẻ ba tuổi. Khao khát được mọi người yêu thương, khao khát được mọi người quan tâm đến hắn...

Ngày hôm nay đây,

Đã trở thành hiện thực rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro