25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông về lạnh hẳn đi, đám tuyết ngoài trời vừa mới đổ xuống, tạnh, rồi lại có người quét nó đi cứ thế mà vòng lặp cứ diễn ra. Cây cối bên ngoài xơ xác như thể muốn lìa khỏi cành, mà người ta lại sợ đến độ không dám đến gần mấy cái cây đấy chỉ sợ không biết khi nào nó lại đổ. Đông về thì về thật đấy, nhưng cũng không làm hao mòn cuộc sống vòng lặp của người dân xứ sở. Họ vẫn như ngày xuân, ngày hạ rảo bước trên con đường quen thuộc để đi làm, để về nhà, không ai quan tâm đến ai như thể ngoại trừ họ và gia đình tất cả dường như hóa vô hình.

Taehyung gấp gáp thở gấp, anh nắm chặt đôi bàn tay đôi phần lạnh vì tuyết mà cũng lạnh vì sự việc lúc nãy kia. Mấy tiếng sột soạt từ quần áo ấm cứ thế mà khẽ vang lên trong không gian khiến anh phát hoảng, đôi mắt đỏ ngầu hướng về đôi môi mập mờ của Jungkook như muốn vang lên một âm thanh nào đó.

Taehyung run run ghé tai vào, anh nắm chặt bàn tay ấy rồi ghì lại đến ửng đỏ mà không hay biết.

-Taehyung... yên tâm...

Gã gắng gượng cũng chỉ có thể nói lên tên của anh rồi sau đó nhắm hờ đôi mắt lại. Suy cho cùng, ngay cả khi gặp nguy hiểm đến thế, Jungkook lại lo cho anh.

Y tá gấp gáp truyền oxy cho gã cũng không đẩy anh ra, chỉ dám nhắm mắt làm ngơ tiếp tục công việc. Mà Taehyung ở cạnh bên gã cũng không dám lên tiếng gọi, chỉ có thể nhắm mắt cầu nguyện với trời đất giúp gã bình an. Anh sợ hãi, hốt hoảng nhìn ra ngoài ánh cửa xe, chỉ thấy dòng người vội vã đi ngang dọc cũng không để ý đến lỗi lo của anh.

Nhưng trách sao được khi người nằm trong này không phải người thân của họ.

-Anh... Jungkook... không sao mà...

Xe cấp cứu chạy nhanh đến bệnh viện, cũng nhanh chóng rời gã vào phòng ngẫu thuật chỉ để mình anh ở ngoài đó đợi, đợi một người không rõ sống chết ra sao. Anh thất thần ngồi ngay hàng ghế trước phòng phẫu thuật, đôi tay nắm chặt lại với nhau đến đỏ ửng nhưng cũng không dám buông, buông ra rồi lại sợ Jungkook bên trong có chuyện.

Nếu như lúc nãy anh bỏ mặc lời khuyên của gã thì có tốt hơn hay không. Nếu như, nếu như anh còn như ngày xưa thì có phải bây giờ sẽ tốt hơn hay không... Nhưng mà nếu chỉ có thể là nếu cũng không tài nào là hiện thật được.

-Jungkook... Anh nhất định sẽ ổn thôi. Không phải anh nói với em chúng ta sẽ bắt đầu lại hay sao? Còn Bánh Đậu nữa, ắt hẳn anh muốn nhìn thằng bé lớn lên mà nhỉ... cho nên không sao đâu, chắc chắn không sao.

Tự ngồi một chỗ tự lẩm ba lẩm bẩm nói với chính mình, biết là thế nhưng anh vẫn thấy sợ... vì không một ai lắng nghe anh.

Không biết rõ từ khi nào mà anh đã trở thành một kẻ yếu đuối cần được người khác bảo vệ thế này. Rõ ràng ngày ấy, người anh bảo vệ là người nằm trong kia kìa mà sao tất cả đã đảo ngược hết rồi.

Ngồi một lúc, tất cả mọi người đến, kể cả anh Seokjin lẫn anh Namjoon. Họ cũng không dám nói gì, chỉ lặng lặng mà làm bờ vai vững chắc cho Taehyung. Nhưng lúc này anh rõ không cần, cái anh cần lúc này chỉ là cái ôm của gã như lúc nãy mà thôi.

-Taehyung, ổn hết thôi em...

Namjoon ngồi kế em trai, vỗ vỗ bờ vai của Taehyung thay cho lời an ủi. Hắn biết Taehyung đã sợ đến chừng nào, nhưng bây giờ tốt nhất là để em trai hắn được yên tĩnh một mình.

Người trong đó đã không còn là một Jungkook nép sau lưng Taehyung khóc lóc đủ điều, cũng không phải một Jungkook lúc nào cũng xem Taehyung là mẫu người lý tưởng cho tương lai sau này. Jungkook đã trưởng thành, gã mang theo khí thế mà một alpha nên có để rồi tổn thương người em trai của hắn.

Đúng là thế, nhưng đứng giữa lập trường của Namjoon mà nói thì không ai có lỗi cả. Có một thời gian, sau khi Taehyung về nước anh liền nói với hắn về việc lập kế hoạch để cho hai người đường đường chính chính kết hôn, lúc đó Namjoon chỉ tưởng là lời nói đùa, ai ngờ lại là thật.

"Đánh nhanh và ăn đứt cổ phiếu nhà họ Jeon, sau đó nhờ anh chuyển lời về việc hôn nhân... nhưng mà đừng để mọi người biết được."

"Em trai, anh vẫn không ngờ em là một omega đấy..."

"Anh... cơ thể là thế như đầu óc em vẫn là một alpha mà nhỉ?"

Cứ thế, ròng rã cả năm hắn cũng làm được mọi chuyện cho em trai mình. Mà ngày đó, khi cả hai bên đang bàn bạc tất cả mọi chuyện thì chính Jeon Jungkook là người không đồng ý cuộc hôn nhân ấy. Ngay từ đầu chính Jungkook đã không thể nào chấp nhận được việc mình như một con cờ để bậc làm cha làm mẹ điều khiển, tuy rằng là hợp tác hai nhà có lợi nhưng đối với một alpha mà nói đó là cái vảy ngược.

Jungkook lúc đó tới tìm Kim Namjoon. Hắn còn nhớ lúc ấy Jungkook thất thần đến như thế nào, nhưng tất cả chỉ vì người em trai tên Kim Taehyung, hắn dành phải nhắm mắt làm ngơ để khuyên bảo Jungkook.

"Jungkook, người yêu của em Yang Yohae không phải bỏ đi rồi hay sao? Cậu ta chính là đã bỏ đi rồi, có lẽ anh không biết... nhưng đứng dưới tên một người có tiền thì em biết là gì đúng chứ? Cậu ấy lừa em."

"Nhưng em... Yohae cậu ấy... "

"Jungkook... em nghe anh nói này. Không phải em đã từng rất thích Taehyung hay sao? Thích là thích, dù thêm một lần nữa cũng không sao huống hồ... không phải cho người ta một cơ hội thì cũng là cho mình một cơ hội hay sao..."

"Anh Namjoon... "

Cho dù ngày ấy Jungkook là một alpha nhưng chính là gã so với hắn còn thua kém nhiều lắm, nên rất nhanh Jeon Jungkook bị chính Kim Namjoon nắm thóp. Cuối cùng cuộc hôn nhân cứ thế diễn ra trước sự mong chờ của Taehyung để rồi mang đến những mảnh vỡ trái tim cho hai người.

Đó là khi Taehyung gọi điện cho hắn vì cái bản hợp đồng ba năm nào ấy, em trai hắn đã nói Jungkook chỉ vì một trò cá cược mà kết hôn thì Namjoon ngây ngẩn ra. Dù biết đó là lời nói dối không hơn không kém của Jeon Jungkook để che đi khuyến điểm của mình, nhưng Namjoon vẫn thấy rất có lỗi với Taehyung vì đã quá chiều Taehyung cũng như ép bỏ Jungkook.

Namjoon nhiều lúc tự hỏi mình ngày ấy làm vậy có đúng hay không nhưng ngay cả câu trả lời không phải rõ rồi hay sao?

Là không...

Vì không có cái đúng nào mà không đem đến hạnh phúc cả.

Nhưng mới lúc nãy đây thôi, khi Jungkook đến lao vào cho Taehyung một cái ôm thì tất cả những trách móc trước kia mà hắn dành cho người em rể kia đã bay biến phần nào.

Lúc ấy, sau khi nhìn thấy cả Taehyung lẫn Namjoon đều an toàn rồi thì gã liền chạy lại chỗ Yang Yohae nói nhỏ.

-Yohae, liệu anh có thể đem hai người họ ra ngoài hay không?

Nghe đến đây, Yohae mở tròn đôi mắt nhìn gã, hai bàn tay lạnh nhốc túm cổ áo của Jungkook để rồi thập phần sợ hãi mà lắc đầu.

-Không được, tên kia sẽ đánh em như những lần trước mất

-Đánh em...?

-Phải, mấy năm qua lúc nào hắn ta cũng đánh em... Em...

Nghe giọng điệu muốn lạc đi của Yohae thì gã biết người này đã sợ hãi đến như thế nào cuối cùng gã liền gỡ hai bàn tay của cậu ta ra khỏi cổ áo, nắm chắc hai bàn tay ấy, nói.

-Yohae, nghe anh, cả bốn người chúng ta sẽ cùng ra ngoài có được hay không?

-Không cần... Không cần... hai người họ ở đây. Em và anh đi được rồi, chúng ta sẽ trốn đi rồi xây cho mình tổ ấm được không anh?

Gương mặt hốt hoảng vừa gắng gượng nở nụ cười khiến cho gã cảm thấy đau lòng trước con người này. Yohae từng là một người Jeon Jungkook rất thương rất yêu, để rồi gã thề sẽ bảo vệ cậu ta cả đời nhưng nhìn kỹ mới thấy tất cả hoàn toàn là lời nói suông.

Gã không bảo vệ được, cho dù cái lời hứa xây dựng tổ ấm thời thiếu niên kia cũng chỉ là một lời nói dối.

Jungkook nhìn qua thấy Taehyung đứng đó, tròn mắt nhìn hai người bọn họ nói chuyện. Gã nhìn trong đôi mắt ấy rõ ràng là sự mất mát tột cùng, Jeon Jungkook không muốn nhìn thấy nó, bởi vì gã đã thấy nhiều lần rồi. Cho nên bây giờ buông bỏ một thời niên thiếu để đổi lại đôi mắt cười của người kia liệu có được hay không?

-Yohae, không được đâu, anh đã có gia đình rồi, cũng có Taehyung rồi... hiện giờ anh rất hạnh phúc. Yohae, em là người tốt mà, em sẽ hiểu cho anh thôi phải không?

Yohae lúc ấy lặng thinh, cậu ta tròn mắt nhìn gã rồi cúi đầu xuống, để rồi không biết tự lúc nào nước mắt đã rơi. Hóa ra mấy năm chờ đợi người ấy, mấy năm chịu đòn vì mong được đường đường chính chính bên cạnh người ấy của cậu giờ đã là viễn vông rồi.

Gạt đi dòng nước mắt nóng hổi, cậu bước ra ngoài cửa sụt sà sụt sịt giọng mũi nói.

-Theo tôi.

Bọn họ đi theo con đường lạ mà Yohae dẫn đi, điểm đáp mà cậu ta dẫn tới là một kệ sách. Yohae bảo Jungkook kéo cái kệ ấy ra liền bỗng thấy một cái lỗ nhỏ được khoét trên tường. Khi tất cả đự định đi vào cái lỗ đó thì tên bác sĩ kia không biết từ nơi nào chui ra chặn đứng bọn họ.

Vì phòng này như một cái phòng thí nghiệm vậy, nên cái người mang danh bác sĩ ấy liền đạp đổ mấy cái bình thủy tinh trên bàn rồi vội tay lấy mấy cái mảnh thủy tinh vỡ kia, máu đầm đìa trên tay nhưng mà tên đó vẫn kiên cường chỉ tay vào bọn họ.

-Thả Kim Namjoon và Kim Taehyung ra, ngoại trừ hai người bọn họ tất cả có thể đi.

Bọn họ trợn mắt, nhìn nhau cuối cùng cũng dừng lại ngay khi Jungkook quát lên.

-Đi nhanh!

Ngay cả chính Namjoon cũng đứng ra chiến đấu. Yohae nhân cơ hội đó liền đưa Taehyung ra ngoài theo con đường kia, để rồi trong mắt người anh trai như hắn thấy rõ đôi mắt của hai con người kia chạm vào nhau. Có cỗ vũ có động viên còn có cả chân tình.

Cả ba người dằn co một lúc, cuối cùng cảnh sát cũng đến nhưng không may Jungkook vì đỡ hắn mà bị tên kia đâm vào sau lưng.

Và đến giờ thì hay rồi, cấp cứu thành công, chỉ đợi người đó thức giấc mà thôi. Nhưng mà chờ đến bao giờ, người em tên Kim Taehyung của hắn đã muốn mệt mỏi rồi.

-Taehyung về đi, ở đây có y tá lo cho Jungkook rồi.

-Anh Namjoon... Nhưng mà em muốn thấy anh ấy tỉnh lại.

-Taehyung, em còn có Bánh Đậu đó, mấy hôm rồi em không gặp nó rồi, chắc thằng bé nhớ em lắm.

Nghe nhắc tới Bánh Đậu Taehyung liền ngó mắt sang Jungkook nằm bên giường, anh không nỡ rời xa gã mà thật sự mấy hôm nay anh cũng rất nhớ thằng bé. Namjoon nhìn thấy đôi mắt hoang mang của Taehyung đành phải thở dài.

-Hay là tối nay em ở đây với Jungkook đi, mai anh đưa Bánh Đậu đến thăm hai người.

-Thế thì nhờ anh.

Nói xong thì Namjoon cũng đi về, Taehyung chào hắn xong cũng vòng lại ngồi kế bên giường của gã, anh nắm chặt bàn tay ấm áp kia, cười cười.

-Jungkook, sáng mai anh phải dậy đấy nhé. Mai có tiểu quỷ nhà mình đến thăm anh đó, phải dậy chơi với nó đó.

-Mà, anh cũng dậy đi...Em nhớ anh lắm.


End Chap




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro