Sân bay: Nơi gặp gỡ và kết thúc?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jihoon ngồi tại quán cafe sân bay, nhâm nhi một tách capuchino, lòng ngọt ngào đầy dư vị.

Biết bao lần rồi anh có những chuyến công tác xa, và tựa như một thói quen, anh lại tìm kiếm những chuyến bay cất cánh từ Los Angeles về với mảnh đất Seoul này. Lần nào cũng mong trên chuyến bay ấy có người nhập cảnh tên Lai Guan Lin. Lần nào cũng mong rằng trong đám đông dòng người kia có em đang bước tới.

Hôm nay điều mà anh mong chờ đã trở thành sự thật.

Jihoon đọc lại những tin nhắn rõ ngọt ngào của người anh yêu.

[Anh có biết không, người ta nói rằng khi không ngủ được nghĩa là em đang tồn tại tại giấc mơ của người khác không? Anh đang ngủ ngày à?]
[Rõ ràng là em đang háo hức gặp anh đến không ngủ được. Thừa nhận đi Lai Guan Lin.]
[Thế anh không mong được gặp em ư? Anh hết yêu em rồi ư?]
[Trẻ con. Ngủ đi mai còn bay cho đỡ mệt. Không cần trả lời tin nhắn của anh đâu].

Trong một khoảng lặng, anh nhận ra, rồi một ngày nào đó anh sẽ tiễn em ra nơi phi trường, lại một mình đứng nơi đây, lẻ bóng như ngay lúc này. Rồi ngày mai đây, anh sẽ biết được điều gì về cuộc sống phía chân trời Los Angeles mà em đang sống?

Anh chẳng hề biết Los Angeles của em như thế nào, chẳng biết nơi ấy có mưa tầm tã lúc giao mùa hay có nắng ấm soi rọi cả một vùng trời mùa thu như mảnh đất Seoul hay không. Anh chỉ biết về nơi xa ấy qua những câu chuyện mà em kể, qua những bức hình mà em chụp. Nhưng ở Los Angeles của em thiếu chút Seoul của anh, là tình yêu đặc biệt nguyên lành  mà anh dành cho em.

Khoảng cách địa lý giữa Seoul với Los Angeles cũng là khoảng cách của đôi ta, nhưng không phải là khoảng cách của đôi trái tim ta chung nhịp đập.

Tháng Tám Seoul mưa nhiều lắm, anh chỉ một lần ước mong sẽ được nhìn thấy em nở nụ cười sau làn mưa ấy. Nhưng xót xa thay lại nghĩ đến ngày em xách va li rồi chào tạm biệt để trở về Los Angeles sau chuyến nghỉ phép.

Kết thúc là tận cùng, cái gì đã tồn tại trên cõi đời này thì sẽ có ngày kết thúc, nhưng chưa bao giờ sự cô đơn hiu quạnh lại chấm dứt trên cõi ngân hà này. Trái tim ta có nhau mà không thể ở bên nhau.

Và vì trên cõi ngân hà bao la rộng lớn này có rất nhiều người thương nhau để đó, như anh và em.
____________________
Câu cuối cùng mình edit lại từ "Thương nhau để đó" của Hamlet Trương và Iris Cao. Có thể nói, tập tản văn mà mình thích đọc nhất chính là của hai tác giả ấy. Nói nhảm thế thôi. Hope you like it.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro