Chương 3: Cuộc Chiến Với Bát Sữa và Những Viết Cào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Huy tỉnh giấc bởi tiếng "meo meo" réo rắt bên tai. Bông đang đứng cạnh giường, đuôi vẫy nhẹ, ánh mắt long lanh như van nài. Khác với những gì Huy tưởng tượng, cô nàng không phải kiểu "Em đói rồi!" nũng nịu, mà toát lên vẻ bất lực khó hiểu.

Huy bật cười, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mượt của Bông. "Được rồi, để anh cho em ăn sáng. Em thích ăn gì nào?". Anh hí hửng chuẩn bị một đĩa pate thơm phức dành riêng cho mèo, đặt xuống trước mặt Bông với nụ cười đầy hy vọng.

Vân Anh - trong hình hài Bông - nhìn đĩa pate với vẻ mặt ghê tởm. Là cô đang bị thử thách kiểu gì thế này? Pate tanh nồng, loại thức ăn mà cô chúa như cô chưa bao giờ chạm vào. Cô gạt phăng đĩa pate, phát ra tiếng "gừ" đầy giận dữ.

Huy ngơ ngác. Anh lấy làm lạ trước phản ứng của Bông. Anh thử thay bằng sữa, cá ngừ, thậm chí cả thịt bò - món khoái khẩu của mọi chú mèo - nhưng Bông đều lắc đầu quầy quậy, tuyệt nhiên không chịu ăn. Cuối cùng, cô nhảy tót lên bàn, nhìn chằm chằm vào đĩa trái cây của Huy.

"Bông, em... em muốn ăn trái cây sao?", Huy không thể tin nổi vào mắt mình, chỉ vào miếng dưa hấu đỏ mọng.

Bông gật đầu lia lịa, ánh mắt long lanh như van nài.

Huy chỉ còn biết bó tay chiều theo "cô nàng" khó tính này. Từ đó, Bông chỉ ăn uống những thứ y hệt con người, từ trái cây, sữa chua, bánh ngọt đến cả pizza! Vị giám đốc khó tính ngày nào giờ phải ăn ké đồ ăn của con người, khiến Huy dở khóc dở cười.

Chưa dừng lại ở đó, Vân Anh nhận ra việc sống trong hình hài một chú mèo khiến cô khó kiểm soát cảm xúc của mình. Cô trở nên nhạy cảm và dễ nổi cáu hơn bao giờ hết. Mọi thứ đều khiến cô khó chịu: tiếng động lớn, ánh sáng chói, và đặc biệt là sự đụng chạm.

"Meo!", Bông gầm gừ khi Huy vui quá ôm cô lên hôn, bộ móng sắc nhọn vô tình quẹt qua tay anh một đường dài, máu rỉ ra.

Huy hít một hơi lạnh, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hối lỗi của Bông, anh lại thoáng cười. "Không sao đâu, anh không đau lắm".

Thấy Huy bị thương vì mình, Bông có chút xấu hổ. Từ hôm được anh mang về, cô đã gây ra cho anh không ít phiền toái. Vậy mà anh vẫn kiên nhẫn, chăm sóc cô chu đáo, không một lời ca thán. Lần đầu tiên, Vân Anh cảm thấy xúc động trước lòng tốt của một người xa lạ.

Tối hôm đó, khi Huy đang ngồi xem tiếp tục công việc, Bông nhẹ nhàng nhảy lên đùi anh, dùng đầu cọ cọ vào tay anh như muốn xin lỗi.

"Sao thế Bông?", Huy hỏi, ánh mắt tràn đầy âu yếm.

Bông tiếp tục dùng đầu cọ cọ vào tay anh, lần này cô không gầm gừ hay vung móng vuốt nữa.

Huy hiểu ý, anh nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mượt của Bông, "Anh biết mà, em không cố ý phải không?".

Bông nhắm mắt, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay Huy. Có lẽ, sống trong hình hài này cũng không tệ lắm, ít nhất cô đã tìm được một người bạn thực sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#romance