Chương 4: Đêm Dài, Cơn Bão Và Chỗ Dựa Bình Yên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Anh, với bản tính độc lập của một "cựu" nữ giám đốc, kiên quyết không chịu ngủ chung với Huy. Dù anh đã thử nhiều cách, từ đặt cả giường mèo xinh xắn cạnh giường, đến "ép buộc" cô nằm im bằng cách ôm cô vào lòng, thì Bông vẫn kiên quyết nhảy xuống, tìm đến chiếc sofa êm ái trong phòng khách. Đó dường như là lãnh địa bất khả xâm phạm của riêng cô.

"Bông này, sao em cứng đầu thế? Ngủ ở đây với anh cho ấm áp", Huy dỗ dành, nhưng Bông chỉ "meo" một tiếng rồi cuộn tròn người trên sofa, lờ anh như không có chuyện gì xảy ra.

Vân Anh, trong hình hài chú mèo Bông, thật sự rất khó xử. Cô biết Huy lo lắng cho mình, nhưng để nằm chung giường với một người đàn ông, dù là trong hình hài một chú mèo, vẫn khiến cô cảm thấy vô cùng ngại ngùng. "Không được, Vân Anh, phải giữ khoảng cách!", cô thầm nhắc nhở bản thân.

Thế nhưng, "người tính không bằng trời tính". Một đêm nọ, cơn bão lớn kéo đến bất ngờ. Tiếng sấm chớp vang trời, gió rít ngoài cửa sổ khiến cả căn phòng như rung chuyện. Vốn là người sợ sấm chớp, lại thêm bản năng hoang dã trỗi dậy, Bông hoảng sợ chạy trốn khắp nơi.

"Meo! Meo!", cô kêu lên thảng thốt, bốn chân chạy loạn xạ trên sàn nhà, tìm chỗ ẩn nấp nhưng vô vọng. Mọi ngóc ngách quen thuộc bỗng trở nên xa lạ và đáng sợ trong đêm bão tối tăm.

Huy thấy vẻ hoảng loạn của Bông, anh vội vã đến bên cô, nhẹ nhàng bế cô lên. "Bông, đừng sợ, có anh ở đây rồi".

Bông giãy giụa muốn thoát ra, nhưng vòng tay của Huy quá chắc khoắn. Hơn nữa, tiếng sấm gầm vang ngay trên đầu khiến cô hoảng hốt vùi đầu vào lòng ngực anh, tìm kiếm sự chở che. Lạ lùng thay, khi ở trong vòng tay ấm áp của Huy, nghe nhịp tim anh đập nhẹ nhàng, cơn sợ hãi trong lòng Bông dần tan biến. Thay vào đó là cảm giác bình yên, thoải mái đến kỳ lạ.

Nhận ra Bông đã bớt sợ, Huy bế cô lên giường, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống bên cạnh. Bông ngần ngừ một chút, rồi cuộn tròn người lại, nhắm mắt lại như chìm vào giấc ngủ.

Huy mỉm cười, kéo chăn che kín cho cả hai. Anh không hề nhận ra sự căng thẳng của "cô mèo nhỏ" trong lòng. Anh chỉ nghĩ đơn giản là Bông đang sợ hãi và anh muốn an ủi cô.

"Ngủ ngon nhé, Bông", Huy thì thầm, hơi ấm từ người anh phả nhẹ vào tai Bông.

Vân Anh nằm im thin thít trong bóng tối. Cơ thể cô cứng đờ, tim đập loạn nhịp. Đây là lần đầu tiên cô ngủ chung giường với một người đàn ông. Dù rằng trong hình hài một chú mèo, nhưng cảm giác này... thật kỳ lạ! Hơi ấm từ cơ thể Huy truyền sang khiến cô vừa ngại ngùng, vừa... ấm áp một cách khó hiểu. Mùi hương nam tính của anh thoang thoảng bên cô khiến cô cảm thấy lạ lùng, hơi xao xuyến... Cô cố gắng lí giải những cảm xúc khó hiểu này, nhưng rồi cơn mệt mỏi kéo đến, cuốn cô vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Vân Anh tỉnh giấc bởi một cảm giác ngột ngạt. Cô khó chịu cựa quậy, cố thoát ra khỏi cái gì đó đang bao bọc lấy mình. Mở mắt, cô bàng hoàng nhận ra mình đang nằm gọn trong lòng Huy, bị anh ôm chặt cứng như gấu bông.

"Meo!", cô kêu lên giận dữ, vùng vẫy quyết liệt. Bộ lông trắng muốt xù lên như một quả cầu lông khổng lồ. Cái tên này, dám cả gan giam cầm cô cả đêm!

Huy giật mình tỉnh giấc, lơ mơ chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Vừa mở mắt, anh đã bị Bông "tặng" cho một trận "mưa móng vuốt" thẳng vào mặt.

"Á!", Huy la lên vì đau, vội vàng buông Bông ra. "Bông, em làm sao vậy?".

Vân Anh nhảy phốc xuống giường, đứng phía xa nhìn Huy với ánh mắt hình viên đạn. Gương mặt cô lạnh lùng, toát lên vẻ giận dữ hiếm thấy. "Cái tên này, dám ôm cô cả đêm sao?", cô gào thét trong đầu, nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng "gừ gừ" đe dọa.

Huy lúc này mới chú ý đến vẻ mặt "sắc lẹm" của Bông. Anh xoa xoa vết cào trên mặt, cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra vào đêm qua. Anh nhớ mang máng là Bông đã chui lên giường anh vì sợ sấm sét, và... hình như anh đã ôm cô ngủ cả đêm.

"Bông à, anh... anh xin lỗi", Huy ngượng ngùng nói. "Tối qua em sợ hãi quá, anh chỉ muốn an ủi em thôi".

Nghe Huy nói, Bông hơi hạ cơn giận. Dù sao, cô cũng hiểu anh không có ác ý. Hơn nữa, cô cũng không thể phủ nhận rằng cảm giác nằm trong vòng tay anh đêm qua cũng... khá thoải mái. Nhưng để bảo vệ "hình tượng" của mình, cô quyết định phải "mặt nặng mày nhẹ" thêm một lúc nữa.

Bông hất mặt lên, quay lưng bỏ đi một cách kiêu ngạo, để lại Huy vẫn còn đang ngơ ngác trên giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#romance