#C11: Thân phận Vĩ Quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy thì tên của bạn trai lí tưởng đi, nhìn nó và lấy cái tên đầu tiên xuất hiện."

"Vĩ Quân - Hạo Vĩ Quân."

***

Du An từ từ mở mắt.

Nắng ấm, bầu trời trong veo không gợn mây, tiếp bip bip của máy móc, mùi thuốc, và một tên đẹp trai đang nhíu mày nhìn cô.

"Xem tay chân kìa, gầy nhom. Mặt thì hốc hác, môi khô nứt, tóc thì xơ xác như bùi nhùi, mũi trung bình, mắt hai mí...có mụn kìa. Trông rất giống bộ xương di động, hèn chi vật mấy cái đã đấu không nổi."

Đó là những gì hắn ao ước được nói từ rất lâu rồi. Du An biết cô combo đen-xấu-gầy ròm, không được xinh đẹp cho lắm, cũng chả được ai thích.

Du An có thể thấy hắn, hắn quấn vải trắng to cao trên đầu, mũi cao, khuôn mặt thon gọn có xương hàm sắc nét, mắt hẹp nhỏ, đường chân mày đen cong dài. Hắn đang ngồi trên chân Du An nhưng không có chút sức nặng nào. Và...thân thể body 6 múi cực kì chắc thịt. Vĩ Quân hiểu được ý đồ trong mắt cô liền nhếch miệng:

"Sao, ông đây bằng tuổi tổ tiên nhà em đấy."

Du An nhớ về tiểu Quân, nhớ mỗi lúc cô tỉnh dậy đều được chó nhỏ liếm mặt, nghe có vẻ ghê nhưng cho cô sự quen thuộc. Lúc này chó nhỏ sẽ nhảy lên vẫy đuôi hoặc sủa vài cái.

Cửa phòng bệnh chợt mở ra làm cô giật mình, chị Như đi đến cầm trên tay là giấy bệnh án.

"Tối qua em bất tỉnh trên xe buýt chị lo muốn chết, em bị suy nhược cơ thể đấy, bồi bổ sức khỏe nhiều vào, với cả chị xin cô giáo cho em nghỉ 1 ngày nên yên tâm. Mùa đông phải chú ý không được để ngã bệnh. Này, em nhìn gì vậy."

Du An dời tầm mắt khỏi Vĩ Quân, cô cười nhẹ đáp lời chị Như:

"Dạ em không sao, tại mới dậy nên em còn hơi khó chịu ạ."

"Đây, chị có mua cháo gà cho em nè, em dậy ăn không hay nằm nghỉ chút đi. Chị đi mua ít thịt cá, hôm nào được ghé qua nhà chị ăn cơm, chứ để ốm yếu thế này sao học hành được."

Chị Như đặt cháo lên tủ đầu giường.

"Để chút nữa em ăn, mà hôm nay chị có bán buôn gì không."

"Chắc chiều chị mở quán, đêm qua xảy ra nhiều chuyện quá, mẹ anh Lâm đang lâm bệnh ở nhà, bắt được hung thủ cũng giải vây phần nào cho mọi người."

"Dạ em thấy khỏe rồi chị, chị xin xuất viện giúp em nhá."

Chị Như trấn an nói:

"Không sao, em chưa hồi phục hẳn đâu, đến trưa về cũng được."

Du An nhìn bóng lưng chị Như ra ngoài, trong lòng nổi lên không biết bao nhiêu suy nghĩ. Vĩ Quân nghiêng đầu lấy tay chạm vào trán cô khiến cô đỏ mặt, theo phản xạ kéo tay hắn ra.

"Sao lại suy nhược, do trưa không ăn gì à."

Để tiết kiệm tiền học với phí sinh hoạt, Du An mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, cuối tuần mỗi sáng thì làm thu ngân ở cửa hàng, tối đi phục vụ ở tiệm chị Như. Dù sao cô cũng là công dân 18 tuổi, làm thêm đóng học phí không sai phạm gì.

"Yên Như tốt với em quá nhỉ."

"Làm sao, có ý kiến gì. Không thấy lúc trước...tiểu Quân được chị mua cho quá trời đồ chơi à."

Vĩ Quân chống cằm nói:

"Tốn tiền mua thì chơi cho có lệ, chó cho giống chó một chút."

Du An nắm thành giường ngồi dậy, tìm dép bệnh viện rồi đi vào nhà vệ sinh, một lúc sau cô lại thò đầu ra.

"Chị Như có mang đồ cho tôi không?"

Vĩ Quân lôi dưới gầm giường chiếc túi vải lớn đưa cho cô.

"Cô ta không mang gì cả, đây là đồ ta soạn cho em, mau cảm ơn đi!"

"Cảm ơn."

Cô nhận lấy liền nhanh chóng đóng chặt cửa.

Bên trong túi có bàn chải, kem đánh răng, sữa tắm, khăn tắm và quần áo các thứ. Điều cô kinh hãi là hắn còn mang đồ lót và bvs. Trời ơi cô muốn đội quần ngay lập tức, cô sẽ sống trong đây luôn không bao giờ gặp tên biến thái đó nữa!!!!

Du An lục túi đồ phát hiện điện thoại mình cũng ở bên trong, hôm qua bị đám ma sói hành hạ, điện thoại đã bị đạp nát bét nhưng nó mạng dai, vẫn còn mở nguồn lên được.

Người đầu tiên cô tìm chính là ông Prehnite.

Đã 30 phút trôi qua mà Du An vẫn ôm nhà vệ sinh, Vĩ Quân tới gõ cửa.

"Chết trong đó rồi à."

Du An mở toang cửa, vẻ mặt sậm lại, cô ngồi vào giường bệnh lấy cháo gà ra ăn. Vĩ Quân mở cửa sổ cho gió mát tràn vào, hắn ngồi trên thành cửa vừa hưởng thụ vừa ngắm khung cảnh xung quanh.

Du An thở dài, ăn được một nửa thì đóng nắp hộp, cô im lặng từ tốn uống nước, lau miệng, tiếp tục nhìn sang hắn ta đang ngồi đung đưa chân.

"Ta cho ngươi giải thích, con quỷ nhà ngươi, tìm ta là có mục đích gì."

Hắn ta cười:

"Em phải hỏi ông già kia mới đúng, từ đầu đã cho ta gặp em làm gì."

"Ngươi có thể mãi mãi trong thân phận tiểu Quân, tại sao lôi ta vào ma cảnh của ngươi, tại sao lại lợi dụng ta để ngươi thoát ra!"

Hắn ta chợt biến mất sau đó xuất hiện trước mặt Du An, hắn dùng một giọng điệu ngọt ngào đến khó tin kề sát vào tai cô nói.

"Vì ta biết em thật sự là ai, và bởi vì em đã bất cẩn trở thành vợ ta."

Hắn tỏa khí lạnh toàn thân, không có hơi thở, không có mạch đập, làn da xám ngắt. Cô lấy chân muốn đạp hắn nhưng hắn ta nhanh nhẹn giữ chân cô, Du An vùng vằng thoát ra.

"Ta khinh! Ngươi lấy cái cớ gì đáng tin hơn ấy."

Vĩ Quân sờ vào đồng xu cổ dưới chân cô nói:

"Em từng để dính máu lên đồng xu này, đây là giấy hôn ước của ta, máu em đã kí vào đây rồi. Còn nữa, con chó em gọi tiểu Quân kia là sính lễ ta tặng cho em, có lẽ trong lúc giằng co với đám ma sói, máu của em lần nữa dính vào tiểu Quân. Đúng là trùng hợp nhỉ. Giấy hôn thú của chúng ta còn ở phán quan, chừng nào em chưa chết đầu thai kiếp khác thì minh hôn luôn có hiệu lực."

Minh hôn, kết hôn với quỷ, một con quỷ không rõ danh tính còn là một ông già. Du An kinh sợ đẩy người hắn dịch sang.

"À phải, quen biết đến giờ vẫn chưa giới thiệu đàng hoàng với em."

"Ta chỉ nhớ cái tên em đặt cho ta, Hạo Vĩ Quân. Ta chết cách đây khoảng 1000 năm, lúc chết 24 tuổi. Mấy trăm năm sau nổi lên phong trào diệt quỷ ma, ta không muốn bị mấy tên pháp sư yểm nên kí ước linh hồn vào con chó trắng kia, sau đó gặp ông già Prehnite rồi bị phong ấn vào đồng xu. Cho đến khi ta gặp em."

"Vậy tại sao ngươi chết."

Vĩ Quân híp mắt.

"Bị người thiêu sống."

Du An ngẩn người, thiêu sống, theo sách cổ nói chỉ dành cho phù thủy hoặc người bị ma quỷ nhập làm hại đến người dân, chẳng lẽ hắn làm gì sai phạm mới bị kết án đáng sợ như thế.

Nhưng hắn chết thế nào cũng không liên quan đến cô, cô không muốn hắn lảng vảng làm phiền cuộc sống của mình:

"Thứ nhất, tôi còn đi học, không được nói chuyện với tôi trong trường học để tôi học bài. Không được làm tôi phân tâm nếu có người khác ở gần...tạm thời như thế."

"Em chỉ mới nói 1 điều thôi. Vậy mấy cái khác ta làm được à."

"Làm cái gì?"

Vĩ Quân trưng một bộ mặt gian xảo cười cười:

"Ta ở lại nhà em nhá."

"Không được."

Cô bức bối la lên:

"Không được vào nhà tôi nửa bước, không đến sân thượng, tự vào bụi cây ấy ở đi!"

Vì hắn cô phải ôm đồ đi trễ hơn dự kiến. Lúc nãy nhắn tin cho ông Prehnite, ông già bảo muốn gặp Vĩ Quân xem mặt mũi trông như thế nào và bàn bạc một số vấn đề, mà cô sợ khi hắn là quỷ sẽ nhắm vào tinh linh. Ông Prehnite chỉ gửi cái sticker xua tay không nghĩ nhiều, với cả rừng ngân hạnh có trận pháp trừ tà, cây ngân hạnh có khả năng xua đuổi ma quỷ, Vĩ Quân đến sẽ không gây trở ngại cho ông ta.

Nhưng bây giờ Du An bất an cho hắn. Nhỡ ông Prehnite tiếp tục bắt Vĩ Quân vào đồng xu hay động tay động chân gì đó. Tinh linh tính cách khá thất thường, cô sợ họ thực sự nhốt hắn lại.

"Ta đói rồi, cúng gà cho ta mau lên."

Tên nào đó lượn lờ trên chiếc xích đu ở sân bệnh viên, hắn ngồi như con khỉ, chiếc xích đu rung theo chuyển động của hắn. Du An giả vờ vừa nghe điện thoại vừa nói chuyện với Vĩ Quân.

"Nếu muốn ăn thì bớt giọng điệu đó đi, tiền mua gà mấy trăm chứ rẻ hả, ăn mở mồm táp một cái đã hết."

Tính trơ trẽn hệt con nít, cô nhớ hồi trước tiểu Quân ngoan lắm mà, giờ nói được là bép xép mãi không thôi.

Vĩ Quân nhếch miệng:

"Bụng đói không được ăn, quỷ sẽ ăn mấy thứ em không tưởng tượng nổi đâu."

Cô nhìn hắn ta. Vĩ Quân là quỷ lại chẳng hề đáng sợ tí nào, hay vì hắn đang che giấu bản chất thật, chưa lộ nguyên hình dạng để câu dẫn con người.

Cô nhún vai nói:

"Tôi còn dành tiền đóng tiền học nữa."

Du An bắt xe buýt đi đến rừng ngân hạnh, cô không nói gì có lẽ Vĩ Quân cũng hiểu. À phải, cô còn chưa hỏi ý Vĩ Quân có muốn đến hay không.

Lúc Du An đang đi theo lối nhỏ trên đồi thì cổ tay bị túm lấy, Vĩ Quân cầm tay cô, từ từ đan 10 ngón tay vào nhau, tay hắn thật to, móng vuốt dài chĩa ngược lên sắp đâm vào cánh tay cô. Du An trợn tròn mắt.

"Vợ. Ta thấy không ổn."

Cô cúi đầu, sự tội lỗi dâng trào, cô mở miệng định kêu hắn về bỗng hắn buông tay ra, khuôn mặt khao khát ngửi ngửi không khí, tròng mắt đỏ phát sáng, đồng tử giãn ra, rồi hắn vụt biến mất.

"Này."

Bụi cây đằng sau có tiếng động, cô chạy tới kiểm tra mới phát hiện hắn đang ngồi xỏm dưới đất, miệng mở to lộ bộ răng như thú săn mồi, trên tay cầm một con thỏ rừng chuẩn bị cho vào mồm. Con thỏ chết đứng vì sắp được làm bữa khai vị.

Du An ngán ngẩm không chịu nổi nữa.

"Vĩ Quân."

Hắn quay sang, buông con thỏ ra, đưa tay lên liếm láp máu con thỏ để lại.

"Ta thích em gọi tên ta."

Tên này chắc bị nhốt lâu quá nên khùng rồi, cô khó chịu đi nhanh vào rừng không quan tâm.

___

Mùa đông, cây cối khô héo, ngân hạnh trơ trọi lá, mảnh đất trống hoa bất tử màu mỡ giờ đã tĩnh lặng ngã màu, ngủ rừng đang ngủ thiếp đi.

Những bông tuyết nhỏ rơi xuống tan vào cái mũi ửng đỏ của Du An, cô không chịu nỗi cơn gió lạnh liền rùng mình,nói mới nhớ, chiếc áo khoác len này cô đã mua được 3 năm rồi, len bung cô phải tìm chỉ may lại, dần dần len càng mỏng, Du An ra ngoài phải mặc thêm mấy lớp áo trong mới giữ ấm được.

Du An núp vào hang tránh rét, cô nhẹ nhàng đến bên cửa dẫn tới khu rừng tinh linh, trong đầu xuất hiện không biết bao diễn cảnh.

"Chào cháu."

Ông Prehnite như thường lệ đứng trước hang đón tiếp cô, thấy cô lạnh run ông già liền kéo cô vào một chiếc lều to, đốt lửa củi cho cô sưởi ấm.

Nơi này có mùa đông giống thế giới bên kia, nhưng các tinh linh nhỏ chẳng những thấy mát mẻ còn mặc áo mỏng chơi đùa dưới tuyết. Ông Prehnite cười, đưa cho cô một ly trà thảo mộc nóng.

"Tinh linh chủ yếu được tạo nên nhờ các nguyên tố, năng lượng thiên nhiên, cơ thể chúng ta được kết nối với mảnh đất này nên không cảm nhận quá rõ về nhiệt độ. Sao cháu không mặc nhiều áo ấm vào."

Du An thổi thổi trà nóng, trà này thơm thật, ở đây tận hưởng khung cảnh tuyết rơi thì không còn gì bằng.

Ông Prehnite pha thêm một ly trà đưa lên nói:

"Vào đây, ta mời cậu."

Vĩ Quân đang đứng khoanh tay dựa vào thành lều, được mời, hắn nhướng mày, cầm lấy ly trà nhấp một chút.

"Lâu ngày không gặp mà ông vẫn còn nhớ khẩu vị của ta, trà ngân hạnh nguyên bản... rất thích hợp để trừ tà."

Vĩ Quân thè lưỡi dài đến tận cằm, trên lưỡi có vết lở loét lõm vào nhưng 2 giây sau đó lưỡi dần lành lại nhanh chóng.

"Chỉ đổi từ đào sang ngân hạnh không khác biệt lắm."

Du An kinh ngạc không nói nên lời, chẳng lẽ ông Prehnite muốn trừ khử hắn ta thật. Prehnite vui vẻ cười lớn:

"Xem xem cậu đã tu luyện đến đâu trong đó thôi mà, khá lâu rồi nhỉ, 1000 năm, chúng ta nên làm bạn."

"Ông mới 700 tuổi mà đòi làm bạn với ta à, trông vừa xấu vừa già thảm hại."

Hai người này đừng cà khịa nữa được không. Vĩ Quân bất ngờ choàng tay ôm cô từ đằng sau.

"Ta và vợ không có hứng thú làm thân với ông đâu."

"Vợ?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro