Chap 1: Nhập học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng đẹp trời.

Căn biệt thự phải nói siêu bự nằm trong một con ngõ vắng lặng.

Xung quanh đó được trồng rất nhiều hoa anh túc đủ sắc màu sặc sỡ.

Chủ nhân của căn biệt thự này đã thức dậy từ lúc nào và hiện đang ngồi trên thành cửa sổ nhìn xuống vườn hoa anh túc xinh tươi của mình.

- Băng Băng yêu quý...

Một giọng ngọt như kẹo vang lên phá tan bầu không khí im lặng lúc này. Và 'thủ phạm' của chúng ta không ai khác chính là Wendy. Cô nàng tóc vàng óng này bước vào phòng, một căn phòng với bức tường được vẽ cảnh đồi hoa anh túc bạt ngàn và phía trần là bầu trời cao rộng. Trong phòng còn một kệ sách chật kín chỗ, một bàn tròn gần cửa sổ, trên bàn là ba cái giỏ mây đựng toàn kẹo mút sữa bò hương dâu mà chủ nhân của nó yêu thích. Ngay đó là một chiếc giường cỡ đủ ba người nằm thôi. Bên cạnh còn có một cánh cửa đi vào phòng tắm. Trong đó có cả tủ quần áo luôn. Wendy tiến về phía cửa sổ, cô nhìn Thiên Băng mỉm cười rồi nhìn xuống vườn hoa, hai tay chống lên thành cửa sổ, cô đặt cằm mình nên đó trầm ngâm nhìn vườn hoa xinh tươi kia.

- Ở Việt Nam cấm trồng cây anh túc đó. Nhỡ họ tóm cổ chúng mình thì sao?

- Chẳng sao.

Thiên Băng vẫn dán mắt vào những bông hoa vươn cao đang rung rinh đó mà giọng bình thản nói. Wendy mỉm cười rồi đứng hẳn dậy, cô nhìn Thiên Băng.

- Điều tra rồi, hiện tại mục tiêu đang ở trong trường Royal. Chúng ta sẽ đi học chứ?

- Cũng được.

Quay lại nhìn Wendy, Thiên Băng bước xuống và đi thay đồng phục mà Wendy đã đặt sẵn. Rõ ràng là Wendy chỉ hỏi Thiên Băng cho có chứ ngay từ đầu cô đã có ý định lôi Thiên Băng đến trường rồi.

Ngồi trong em lamborghini màu đen bóng loáng Wendy cười ha hả một mình như một con điên. Cô vui vì đã ép được Thiên Băng nghe lời mình. Ngồi nhìn đám cây anh túc đó mà cô không khỏi thắc mắc rằng sao con bạn mình nó thích cây này đến vậy. Dù cho hai đứa thân nhau từ thuở trong bụng mẹ vậy mà con bạn lại không nói lí do cho cô hay.

Khi Wendy đang nghĩ vẩn vơ thì Thiên Băng đeo balo màu đen có thêu hình totoro trên đó đi ra, cô nhíu mày nhìn Wendy ngồi trên xe kia.

- Sao còn đứng đấy? Không lên xe sao Băng Băng?

- Đi bộ hoặc xe bus.

Thiên Băng buông một câu với hai sự lựa chọn cho Wendy làm nhỏ bạn mặt cứ nghệt ra. Điều này đủ để biết nhỏ bạn đang chẳng hiểu cô đang nói gì. Thiên Băng tiến lại gần Wendy rút chìa khóa xe ra và quẳng luôn vào đám cây anh túc ngay đó.

- Á, chiếc xe quý người ta mới mua mà.

Wendy hét lên tiếc rẻ vì bị Thiên Băng quẳng chìa khóa đi không thương tiếc. Thiên Băng nhìn nhỏ bạn.

- Đi bộ hoặc xe bus đi. Vào trường với thân phận giả.

- Ờ hé, nói mới nhớ. Quên mất, ai ăn sò đi.

- Không thích sò.

Thiên Băng phán câu làm cho Wendy cười hô hố chẳng có ý tứ gì cả. Thấy nhỏ bạn đi mất thì Wendy chạy theo sao. Ý Wendy ban nãy là muốn nói câu I am sorry nhưng mà nói nhiều câu này quá đâm ra thành quen. Vậy là hai đứng cùng nhau đến trường Royal danh giá nằm ngay trong thành phố này, cũng không xa nhà họ cho lắm. Khi cả hai vừa đi thì ngay lập tức, hệ thống bảo vệ, trống trộm rồi hàng đống bẫy quanh nhà được thiết lập trong khi cổng thì khép, em lamborghini vẫn để giữa sân đó. Hơn thế trong biệt thự này còn nuôi dòng chó lai sói nữa. Chúng được Thiên Băng và Wendy thuần dùng để canh nhà.


Trường Royal.

Đứng trước cổng trường, cả hai đứa nhìn kĩ một lượt. Ôi sao mà nó lớn quá vậy nè, có tận mấy chục tầng lận, mỗi tầng là cũng chỉ có vài ba lớp học cùng với phòng nghỉ ngơi luôn. Chính vì có cô ấm cậu chiêu, con em quý tộc học ở đây nên trường quyết định lắp đặt thang máy luôn. Trường còn có một khuôn viên rộng lớn trồng hai loài hoa chính đó là cây anh túc đỏ và hoa tulip đen. Thường thì họ không thích cây anh túc nên chẳng ai ra đây bao giờ. Vì vậy Thiên Băng đã chính thức nhận đất tại đây khi còn học ở Royal này.

- Ôi trường gì mà to dữ. Nhà nàng thiết kế đó hả?

- Không biết.

- Chắc nhà nàng chỉ đầu từ vào thôi nhỉ? Vậy còn hoa anh túc kia nữa. Chắc ba yêu cầu.

- Có lẽ.

Thiên Băng nhún vai đáp. Wendy với Thiên Băng đều gọi ba mẹ của nhau là ba mẹ. Hai gia đình rất thân nhau nên nhận cả hai đứa con làm con nuôi mình luôn. Cũng vì thế mà từ nhỏ Thiên Băng được đem sang nhà Wendy để mẹ Wendy chăm sóc cho cả hai còn ba Thiên Băng thì chỉ cần tập trung làm việc là được.

- Có cần trình diện hiệu trưởng không nhỉ?

- Không cần.

- Ừ, có khi ổng khinh miệt mình nghèo mà không thèm đối đãi tử tế đâu nhỉ?

- Ừ.

Vậy là cả hai đứa nhanh chóng tiến vào để lên lớp đã định sẵn từ trước. Việc đi học thật rắc rối nhưng đều vì nhiệm vụ chung của hai đứa. Rồi chuyện gì sẽ diễn ra ở cái trường này đối với hai đứa khi lấy thân phận con nhà nghèo đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro