Chương II: Sự cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, tôi đứng trước gương nhìn lại toàn bộ thân mình. Đầu tóc thì rũ rượi, da thì đen sạm trông hệt như con nhà quê. Tôi thở dài, ai biết được rằng từ lúc tôi sinh ra đã bị trù ếm.

Thanh Bằng- ngôi trường tôi đang học có một hệ thống giáo dục vô cùng độc đáo. Khuôn viên trường rộng tới 2 km vuông với 7 dãy nhà và 90 lớp học. Các lớp học được chia ra thành các cấp bậc. Từ lớp z đến lớp k là các lớp trung bình, dành cho những học sinh cá biệt hoặc gia cảnh tầm thường.( Ha ha, như tôi chẳng hạn...). Biểu tượng của họ là đồng phục màu xám với áo len dạ khoác ngoài. Các lớp khá là khoảng từ j đến e, với gia cảnh khá già và địa vị cao, được nhà nước trọng vọng, biểu tượng là áo nỉ đỏ đun. Con trai mặc quần tây còn con gái mặc váy bó. Còn về phần học vấn thì các học sinh từ d đến a được mặc đồng phục màu vàng được cài trên ngực một chiếc huy hiệu pha lê, những nét chạm khắc vô cùng tinh xảo.

Điều đặc biệt nhất là khu lớp S chỉ có duy nhất 5 học sinh, với bộ đồ màu trắng tế nhị và sang trọng. Họ đều học giỏi, diễn đạt xuất sắc cộng thêm ngoại hình đẹp đẽ nên rất được mến mộ. Nghe nói trong 5 người đó có 3 thành viên trong hội học sinh đã thành lập một nhóm vô cùng thân thiết với nhau. Có nhiều lần họ được mời đi đóng phim truyền hình. Thực sự tôi rất muốn gặp họ nhưng tất nhiên là chuyện ấy không thể xảy ra.

Tôi cắt ngắn phần đuôi tóc đi và để buông thõa. Trông có vẻ đỡ hơn, nhưng việc quan trọng nhất vẫn là học tập. Tôi vội vàng cắn cái bánh mì trứng rồi chào tạm biệt ông bà chủ nhà.

- Cháu đi đây ạ!

- Chúc một ngày vui vẻ!- Ông bà cười tươi.

Tôi thầm cười hạnh phúc. Bên cạnh tôi còn có những người thân thiết và sẵn sàng chiều chuộng tôi. Cho dù gia cảnh có thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ rất vui vẻ đón nhận. Vì luôn luôn có ai đó đưa tay ra và giúp đỡ tôi.

Đài phun nước bắn lên những cột sáng tuyệt đẹp. Tôi bước tới cửa lớp 6.8, trống ngực đập thình thịch. Hôm qua lúc tôi giới thiệu bản thân với mọi người, ai cũng ngán ngẩm thở dài. Thậm chí có người còn gác chân lên ghế và vô tư đọc chuyện. Ngay cả thầy cô giáo cũng không nhắc lấy một câu, tôi đã rất sốc.

Bỗng dưng một chiếc giẻ lau bảng bị ném thẳng về phía mặt tôi.

Rồi tôi nghe thấy một tiếng cười nơi góc phòng học. Một cậu con trai ngồi đó, khuôn mặt ngạo nghễ nhìn tôi đầy vẻ thách thức. Cậu ta có một mái tóc đỏ hung và làn da rám nắng khá điển trai nhưng tôi biết đây cũng không phải là loại người tốt đẹp gì.

Các học sinh trong phòng đưa mắt nhìn chúng tôi với một vẻ thờ ơ rồi tiếp tục tập trung công việc. Tôi chán chường, ném phịch chiếc cặp nặng xuống ghế ngồi, bên cạnh là cô bạn mới quen Tử Điệp đang ngáp ngắn ngáp dài nhìn tôi.

- Đừng để ý tới Toan Quyền, cậu ta chán quá thôi đó mà!

Đằng nào thì tôi đâu có quan tâm, ai lại muốn dây dưa với cái thằng tự kỉ đó làm gì.

Ngay lúc ấy, toàn bộ các loa phát thanh trong trường vang lên:

- Tất cả các học sinh tập trung xuống sân trường. Hội học sinh có chuyện cần bàn với các bạn.

Tôi giật mình. Hội học sinh truyền thuyết đó sẽ xuất hiện ư? Có chuyện gì quan trọng tới mức họ phải cho triệu tập toàn trường? Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, sự hồi hộp đan xen với sự lo lắng. Một dự cảm không lành lấp đầy trái tim tôi.

Sân trường vẫn thừa chỗ, đủ để chứa thêm 2 hay 3 trường nữa. Tuy nhiên các học sinh vẫn bon chen nhau để dành được vị trí đẹp nhất. Tới mức nhà trường phải phân chia ngăn cách giữa các lớp, những học sinh quý tộc được ngồi đầu, những lớp trung bình đành ngồi tít phía sau. Cảnh tượng trông náo loạn và buồn cười hết sức.

- Em Toan Quyền!

Ngay khi cô giáo điểm danh tới hắn, hắn vẫn không chịu thò đầu ra, tiếp tục ngồi lì ở lớp. Tôi mệt mỏi gãi đầu nhìn sang bên cạnh. Tử Điệp hai mắt hình trái tim, hưng phấn gào to:

- Hắc Phong!

Các học sinh khác quay ra nhìn cô nàng với một ánh mắt khó chịu. Tôi đành cuống quýt xin lỗi thay rồi hỏi :

- Cái tên mà cậu vừa nhắc tới í, là ai thế?

- Trời! Cậu không biết sao?! - Tử Điệp bĩu môi. - Đó là hội trưởng hội học sinh đẹp trai lạnh lùng. Nghe nói chưa từng yêu ai, ngay cả bên cạnh mình là tiểu thư tập đoàn Hàn thị mà cũng vẫn chưa bằng lòng.

- Lợi hại thế cơ á!

Tôi xuýt xoa. Trong mắt tôi, lũ vịt đực luôn luôn ăn hiếp, dụ dỗ con gái nhà lành. Hệt như ông anh trai hàng xóm của tôi vậy, cứ dăm ba hôm lại đưa về một cô nàng ăn mặc hở hang rồi cười nói rôm rả. Vậy mà lại có loại đàn ông con trai như Tử Điệp tả, bảo sao tôi không khỏi ngạc nhiên được!

Vừa lúc đó, từ sau bức màn bước ra một thanh niên khôi ngô tuấn tú, nước da trắng ngà và ánh mắt cà phê nâu đặc. Trái tim tôi lạc một nhịp, không thể rời mắt khỏi cái bóng dáng một hào quang lạ thường tỏa ra xung quanh ấy. Theo sau còn có một nữ sinh với khuôn mặt trái xoan lạnh lùng, mái tóc vàng mượt và đôi mắt màu tím trong suốt tựa pha lê ,một tiểu thư đài các. Còn anh chàng đứng ngay bên cạnh cô gái đó có một mái tóc bồng bềnh thu hút người, ngay khi vừa nhìn khán giả đã có vaì người gào lên.

Ngay lập tức, cậu nam sinh đứng đầu nói vào loa:

- Tôi là Hắc Phong, chủ tịch hội học sinh. Bên cạnh là Hàn Minh Nguyệt và Nhã Lập. Hôm nay chúng tôi có việc cần nói với các bạn.

Tôi ngẩn người. Chuyện gì mà quan trọng thế nhỉ?

- Theo như các tin đồn, hiện giờ chúng tôi đang bị thiếu người. Thực ra chúng tôi cần tuyển thêm một nhân sự nữa với khả năng hoạt động nhanh nhẹǹ phụ trách việc trang trí hay phụ trách về phần phục trang...

- Tôi! Tôi!- Các học sinh nhốn nháo cả lên, cả sân trường như muốn nổ tung tới nơi. Giữa dòng người ấy, bàn tay của tôi nhô lên cao, sợ như người ta không thấy được. Tôi mím chặt môi, quyết tâm phải được tuyển chọn cho bằng được để sau này không còn bị người ta coi thường.

Cô gái tên Hàn Minh Nguyệt lạnh lùng vuốt tóc nói với chúng tôi:

- Đây là việc tuyển chọn vô cùng quan trọng. Xin hãy tham gia nếu thật sự nghiêm túc. Mọi trường hợp khác đều không được chấp nhận.

Chúng tôi im bặt, mặt xanh lè. Gì mà nghiêm túc kinh vậy?!

Ngay lúc đó, Hắc Phong cầm chiếc míc lên, nói dõng dạc và thật to:

- Chúng tôi cần mời một học sinh lên bục giảng ngay bây giờ.

Tự dưng tôi có một cảm giác bất an...

- Học sinh... Lăng Lạc Tô!

̀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro