Phần 29. Tình yêu không thể quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 29 04.01.2019 Reup 04.6.2019

-------------------------

Tôi khóc một lúc lâu và rồi mỏi mệt vùi mình trong chăn ngủ thiếp đi, bên tai vẫn cứ nghe tiếng Ae gọi tôi từ nơi xa xăm nào đó. Đến khi tôi nghe tiếng mở cửa phòng, dù rất khẽ, nhưng tôi đã tỉnh ngủ, hé mắt nhìn lên đồng hồ, đã gần bốn giờ sáng rồi. Nhìn thấy Ae đang bế Pete nhỏ trên tay, cả hai âu yếm nhau trong im lặng, tôi nhắm mắt lại, cố kiềm chế không ngồi dậy lao tới ôm Ae.

Ae và Pete nhỏ vào phòng tắm, rất nhanh sau đó Ae lại bế em ấy lên giường, đặt nằm xuống cạnh tôi. Tôi nghe tiếng Ae thì thầm chúc Pete ngủ ngon rồi lại nghe tiếng hôn. Không hiểu sao lúc này tôi lại thấy tủi thân khủng khiếp. Rõ ràng tôi đã quên cái gì đó. Rõ ràng cách đây vài tiếng thôi tôi không hề cảm thấy như vậy. 

Ae đi vòng qua chỗ tôi, ngồi dưới sàn, tựa  cằm lên giường kề sát gương mặt vào tôi. Tôi nghe được tiếng thở của Ae. Tôi không dám mở mắt ra. Sợ là mình lại khóc. 

Im lặng một lúc, Ae cất tiếng rất nhỏ , rất rất nhỏ " em đợi anh về lâu lắm phải không, mặt trăng của anh" Ae hôn lên má tôi. Nước mắt trào ra, và tôi vẫn không mở mắt. Ae thở dài rồi đứng dậy, và sau đó tôi thấy Ae kéo chăn ra, bế tôi lên và đi thẳng ra ngoài ban công. Ae kéo rèm lại, tựa lưng vào tường kính dày, ngồi ôm tôi vào lòng, nhìn biển bắt đầu tờ mờ sáng.

" em khóc nhiều như vậy, là vì anh đi lâu về, hay là vì anh đi với Pete, nói anh nghe nào, mặt trăng của anh " Ae hôn vào tai tôi, thì thầm.

Tôi không thể im lặng hơn nữa, vòng tay ôm cổ Ae, nức nở " cả hai, cả hai lí do..Ae, em xin lỗi,đừng ghét em...Ae đừng bỏ em có được không...Ae.."

Ae dịu dàng hôn những giọt nước mắt của tôi, đến khi tôi nín, mới cất tiếng dỗ dành" mặt trăng, anh sẽ không bỏ em, ai nói anh sẽ bỏ em thế hả ? em là người anh yêu cơ mà, không bao giờ có chuyện anh bỏ em, anh thề đấy..ngoan..đừng khóc nữa nhé.."

"anh về rồi...Ae...anh về rồi...em đợi anh mãi...mà anh không về...Ae....Ae ơi..."  tôi như người điên, lại khóc đến ướt đẫm vai áo của Ae.

" ừ anh về rồi...ngoan, anh về rồi nè...mặt trăng ngoan đừng khóc nữa..anh thương mà, ngoan..." Ae kiên nhẫn dỗ tôi, vuốt nhẹ lên lưng tôi, thì thầm những lời ngọt ngào. Khi tôi bình tĩnh lại, mặt trời đã lên đỏ rực phía xa.

Ae lại bế tôi trên tay, kéo nhẹ cửa, đi thật khẽ vào phòng, Ae lấy một bộ chăn khác rồi lại trở ra ban công, gói kĩ tôi lại, nhìn gương mặt ngơ ngác của tôi, Ae cười " muốn cùng em ngắm bình minh, nên anh đi pha ca cao cho em, nhưng không có anh ôm thì người yêu của anh bị lạnh mất, nên phải đi lấy chăn. Còn nếu vừa bế em vừa pha ca cao thì mặt trời lên cao mất , nên người anh yêu chờ anh chút xíu nhé"

Ae hôn gò má tôi một cái rồi nhanh chóng bước đi, chỉ phút chốc đã cầm cốc ca cao thật to bước ra, lại ôm tôi vào lòng, xoay lại cùng ngắm mặt trời. Không khí buổi sáng này êm ả quá, như một giấc mơ vậy. Tôi lại nghĩ, niềm hạnh phúc này sẽ còn được bao lâu đây ? 

Vòng charm của tôi đã biến mất rồi.Từ đêm qua khi tôi nhận thức được tôi nhớ về cái vòng ấy càng lúc càng ít đi, và rồi tôi đã không thấy nó trên tay mình nữa. Nhìn vòng tay của Ae đang đeo, tôi cảm thấy có lẽ bản thân đã sắp không còn nhớ mình là ai nữa. Trí nhớ cứ như một trò đùa trên giấy , bị gạch bỏ dần dần vậy. Liệu khi nào tôi biến mất khỏi đời Ae đây , ngày mai hay hôm nay ?

" Ae đút cho em đi, từng hớp luôn, em lười tự uống quá à "

" muốn anh hôn thì nói, đừng viện cớ lười như vậy, vợ anh đâu có lười chút nào " Ae cưng chiều nhìn tôi, vẫn đút ca cao vào miệng tôi rồi mút nhẹ. " rất chăm chỉ quyến rũ anh mà, lười đâu "

Tôi xoay người ngồi đối diện Ae , nhìn sâu vào đôi mắt nồng ấm đó, cố gắng không khóc. Có những lời, phải mau chóng nói, ai biết được tôi còn bao nhiêu thời gian ?

" Ae, em yêu anh , yêu anh rất nhiều!" 

Ae vuốt ve bờ môi tôi, dịu dàng nói " cũng như anh yêu em" rồi lại hôn tôi lần nữa.

" nếu em không còn nhận ra anh nữa , không còn nhớ anh là ai hết, lúc đó, Ae còn yêu em nữa không , hoặc nếu , em bị mất trí không còn biết bản thân em là ai, Ae còn yêu em nữa không ?"

Ae thấy nước mắt tôi lại chảy ra, nhẹ nhàng ôm tôi thật chặt " mặt trăng đừng khóc..anh đã thề sẽ yêu em mà, nếu thật sự em quên mất anh là ai, anh sẽ theo đuổi em, làm em không yêu anh cũng không được, và nếu em quên mất bản thân em là ai, thì anh sẽ mỗi ngày mỗi ngày nhắc cho em biết em là mặt trăng của anh, là người mà anh rất yêu, là người mà anh không thể nào rời xa được...anh hứa với em, Pete, anh yêu em không từ bỏ đâu, tuyệt đối không buông tay em đâu, anh thề "  Ae ôm tôi chặt hơn.

Tôi lại khóc " em rất sợ sẽ quên mất Ae..quên mất tình yêu của Ae...em đã không nhớ em là ai nữa rồi. .trong đầu chỉ toàn mảnh vụn kí ức...em nhớ nhiều thứ...mà lại không nhớ nhiều thứ... em sợ sẽ quên mất tình yêu này... em chỉ nhớ anh gọi em là mặt trăng...em chỉ nhớ Pete kia là mặt trời của anh..em nhớ anh rất rất yêu em ấy...em không biết em là gì với em ấy....em không nhớ được chuyện gì của hai ngày trước..em không biết em đến từ đâu mà tại sao em lại ở đây...em nhớ tối qua đã muốn anh dẫn Pete ra khỏi phòng...em còn không cảm thấy gì...nhưng khi nãy lúc hai người về, nhìn anh âu yếm em ấy, em lại cảm thấy tim em đau lắm...Ae...em như vậy, anh có còn yêu em nữa không..." Tôi cũng ôm chặt lấy Ae, sợ rằng thình lình sẽ bị tan biến.

Ae buông tôi ra, lau nước mắt cho tôi bằng môi mình, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi.

" Pete, em nghe kĩ nhé, trước đây em là Pete tương lai một năm sau, vì lí do gì đó em xuất hiện ở nơi này. Còn bây giờ, dù anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh cảm nhận được em không còn là Pete tương lai nữa, mà em là một Pete nào đó khác với Pete hiện tại của anh.

Tuy là thế, em vẫn là Pete mà anh rất yêu, em hiểu không ? Anh yêu em, vì em là mặt trăng nhỏ dịu dàng của anh, em yêu anh nhiều hơn mọi thứ, em dù có ra sao anh cũng vẫn yêu em thôi. Cả ba chúng ta đã rất đau khổ, nhưng chúng ta đã vượt qua được rồi, cả hai em đã đồng ý cùng ở bên anh, anh xin lỗi, anh rất ích kỉ và tham lam, anh cần cả hai em, muốn yêu cả hai em, không thể sống thiếu bên nào hết. Người duy nhất có lỗi trong chuyện này là anh, không phải em, nên anh xin em đừng khóc, anh đau lắm. 

Em đau lòng khi thấy anh yêu Pete nhỏ là vì em đã quên nên em ghen đấy,  anh xin em đừng ghen nữa nhé, vì cả hai đều là tình yêu của đời anh, là lí do sống của anh, đừng ghen để rồi khóc như thế nữa. Mặt trăng của anh hiểu cho anh có được không, anh không thể bỏ ai cả , anh sẽ yêu cả hai, mãi mãi ở bên cả hai..." 

Tôi thấy ánh mắt Ae đau khổ như vậy, nhận ra được trái tim mình xót xa biết bao. Ra là vậy, dù tôi không nhớ, nhưng có Ae sẵn lòng nhắc tôi là đủ rồi. Chỉ cần tình yêu của Ae còn đây, là tôi có thể tiếp tục sống rồi, cả đêm qua nhiều lần tôi nghĩ đến chuyện tự giải thoát.

" anh tin là có thể em đang dần quên mọi thứ , nhưng anh không tin mặt trăng của anh sẽ quên anh, càng không tin mặt trăng của anh sẽ không còn yêu anh nữa. tình yêu đích thực không phải là thứ có thể dễ dàng quên được. Dù cho em có quên mất anh đi nữa , nhất định em sẽ lại yêu anh, hết lần này đến lần khác yêu anh, chỉ cần là anh, em nhất định sẽ luôn yêu anh, anh biết chắc chắn là như vậy " Ae khẳng định, làm tôi cảm thấy trái tim mình nhẹ nhõm biết bao nhiêu.

" sao Ae chắc chắn dữ vậy, em còn không biết nữa đó" . Thấy yên tâm hơn nhiều nên tôi lúc này bỗng lại muốn nhõng nhẽo với Ae. Tôi vuốt tay mình trên ngực Ae, hỏi.

" dĩ nhiên là anh chắc, vì anh rất rất là hiểu em, mà để chắc ăn hơn anh đã cài đặt từ sớm rồi" Ae tinh nghịch nói với tôi.

" cài đặt cái gì cơ ? " tôi ngơ ngác.

Ae thì thào vào tai tôi " cài đặt cơ thể !!! em dù có không nhớ anh, nhưng cơ thể em chắc chắn không thể quên anh đâu, anh không cho phép"  Vừa nói Ae vừa luồn tay vào trong áo ngủ của tôi, bắt đầu đòi hỏi. 

"Ae...không mà...đang ở ngoài trời đó..."  Tôi khẽ giãy giụa nũng nịu với cái người đang bùng cháy ham muốn kia. Ae làm như không nghe không thấy, kéo tấm chăn rộng trùm lên cả hai rồi bắt đầu hôn liếm cổ tôi, tay thì lần cởi từng khuy áo...

Tình yêu của Ae vốn mãnh liệt đắm say như vậy, giả như tôi có quên mất, thì tôi tin là như Ae đã khẳng định, tôi cũng sẽ lại yêu Ae nữa mà thôi. Còn Ae, đã thề sẽ luôn yêu tôi bất kể tôi là ai, bất kể tôi như thế nào, tôi vẫn mãi mãi là mặt trăng của anh ấy. Tôi chỉ cần tin Ae là đủ. 

Và lúc này đây, vòng tay ấm áp của Ae này, trái tim nồng cháy của Ae này, tất cả đang ở trong tay tôi, đang là của tôi, tôi còn lí do gì để đau lòng khóc lóc chứ, nếu đã biết hạnh phúc vốn mong manh ngắn ngủi, thì hãy trân trọng lấy từng phút giây. Tôi chỉ cần biết rằng, tình yêu không phải là thứ có thể dễ dàng quên được. Như Ae đã nói với tôi. Và như Ae đang chứng minh cho tôi bằng hành động, rằng cơ thể tôi  sẽ không thể nào quên Ae được, bờ môi này, cánh tay này, hơi ấm này của Ae...cảm giác đắm chìm trong mê muội này tôi biết chắc mình sẽ không có cách nào quên được.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro