Phần 44. [another Ae 17] tương lai 100 năm - p2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ae thấy mình đang đứng trong một căn phòng bốn phía là thủy tinh, như một cái hộp lớn vậy.

Luey đang ngồi xòe cánh trên không, nhìn Ae.

" anh rốt cuộc là muốn cái gì ? Pete sẽ không sao chứ ? anh muốn gì nói thẳng ra đi" Ae cáu lắm rồi, thật sự nếu nắm được cái cánh đó kéo xuống, thì vẫn có thể đánh hắn.

Luey cười nhạt. Ae nào cũng từng có ý nghĩ muốn đánh mình thế này. Loài người thật là vui.

" cậu sợ nhất điều gì , Ae ? tôi đã nói, tôi sẽ thực hiện điều cậu sợ nhất !"

Luey nhìn vào trái tim Ae. Bất giác thấy chao đảo, xếp cánh lại, bay xuống chạm tay vào tim Ae.

Điều cậu ta sợ nhất chính là Pete bị tổn thương.

Luey quay lưng lại, căn phòng thủy tinh biến mất, Ae thấy mình đang đứng trong phòng, Pete vẫn ngủ ngoan trên giường.

" nếu có Ae tương lai tới, cậu sẽ chấp nhận ba người sống chung với nhau như lúc mặt trăng còn ở đây chứ ? như vậy sẽ công bằng cho Pete, cậu sẽ được nếm cảm giác nhìn thấy vợ mình yêu người khác, ngủ với người khác là như thế nào !"

Luey vẫn ở đây. Cậu vừa nhìn ra, lí do ngày xưa mặt trăng không đến được, chính là vì trái tim Ae dẫu rất yêu rất nhớ rất muốn gặp mặt trăng, nhưng nỗi sợ Pete bị tổn thương lại quá lớn lao đến đỗi, chính vì gặp lại mặt trăng sẽ làm tổn thương Pete, Ae đã chọn cách không gặp lại mặt trăng nữa, từ tận sâu trong hồn dằn vặt bản thân bao nhiêu năm tháng.

" cậu đã không yêu mặt trăng như lời cậu nói, Ae" 

" không phải, mà là ở một thế giới khác, chúng tôi đang ở bên nhau"

Ae bình thản trả lời. 

" tôi sẽ đem Ae tương lai đến sống với Pete, cậu phải mở to mắt mà nhìn."

" cứ việc làm những gì anh muốn. Pete không như tôi đâu."

Ae cười. Một nụ cười làm trái tim Luey đau nhói.

------------

" đừng khóc nữa , cậu ấy vẫn yêu em mà, ừ, khốn nạn thật, nhưng cậu ấy yêu em. Vẫn luôn yêu em, nên trái tim mới đầy vết thương thế kia. Anh hiểu Luey, nếu trong lòng cậu ta không hề nhớ em, yêu em, thì Luey đã không thả cậu ta về sớm như thế...ổn rồi Pete, Luey không làm gì Ae đó hết..."  Ae ôm chặt mặt trăng của mình, dỗ dành.

" Ae, anh mới là người đang khóc mà...em xin lỗi...em yêu anh mà, em hoàn toàn yêu anh, nếu bây giờ anh ấy có ở đây, em vẫn sẽ ở trong lòng anh, ôm anh, yêu anh thôi" Pete hôn lên má Ae, liếm nhè nhẹ nước mắt trên mặt Ae.

" mặt trăng!!!"

Luey quả thật đã đưa Ae đến nơi này.

Và câu vừa rồi của mặt trăng, cả hai Ae đều nghe rất rõ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro