Phần 44.[another Ae 17] tương lai 100 năm - p3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi theo bản năng ghì chặt Pete vào lòng mình. Người mà em ấy muốn gặp nhất, khó khăn nhất để không nhớ tới, hiện đang đứng cách em ấy không đầy nửa mét.

Tôi không nhìn hắn ta. Chỉ biết cố hết sức ôm chặt Pete hơn, tôi sợ thả tay ra thì việc đầu tiên tôi làm chính là xông tới đánh hắn. Tên khốn kiếp !!!!

Pete của tôi lại khóc. Tiếng khóc của em ấy cứa vào tim tôi như một con dao rỉ sét. Tôi không muốn thả tay ra, không muốn ánh mắt em ấy suốt một trăm năm nay chỉ nhìn thấy tôi, nay có thể nhìn thấy hắn. Đau quá, cái đau đớn này tưởng đã lâu lắm rồi nguôi ngoai đi. Hạnh phúc suốt một thế kỉ của tôi có phải đã quá nhiều không. Hắn ta đã tới cướp đi mạng sống của tôi à, mạng sống của tôi giờ đây đang không ngừng khóc trong lòng tôi.

" việc gì phải khóc như thế, em có yêu gì anh đâu, mặt trăng" Ae kia cất tiếng lạnh nhạt. Xoay lưng lại, Ae hỏi Luey " anh đem tôi tới để làm gì, mau trả tôi về với mặt trời của tôi đi, nơi này là nơi tôi không nên đến nhất, cũng là nơi tôi không muốn đến nhất"

" chính vì nơi đây là chỗ làm cậu khó chịu nhất, tôi mới mang cậu tới. Ở lại đây vài ngày đi, tôi sẽ mở cho cậu xem mặt trời của cậu ở nhà với các Ae khác như thế nào" Luey tươi cười.

Tôi thấy lạnh cả người. Từ khi nào đôi cánh vàng tôi hay chê bai đó hóa đen thế kia ? Từ khi nào Luey toàn mặc đồ màu đen như thế ? 

"chồng à, chúng ta về phòng đi" Pete ôm chặt thắt lưng tôi.

Không nói thêm câu gì, tôi lập tức bế em ấy bước ngang qua Luey và Ae kia.

Về đến giường, vừa chạm lưng xuống, Pete đã ghì lấy môi của tôi, hôn như nuốt lấy, bàn tay gấp gáp đòi hỏi. Tôi thật lòng rất muốn khóc.

"em...không cần phải thế...anh sai rồi, anh không nên ngăn cản em gặp cậu ta....nếu em muốn gặp, em cứ gặp, mặt trăng của anh, anh không coi nhẹ tình cảm của em với cậu ta đâu...Pete, đừng mà..." Tôi giữ chặt tay của Pete. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi từ chối em ấy trên giường.

Nước mắt tuôn như mưa trên mặt Pete. " không Ae, em yêu anh, làm vậy không phải để quên anh ấy gì cả...mà là em muốn nhắc cho em nhớ, là em đang yêu anh...hiểu không...mau cho em đi...mau nhắc em nhớ em thuộc về ai...nhắc em nhớ em là của ai đi....Ae...em xin anh mà...mau cho em đi..."

"không, anh không làm khi em đang khóc, xin lỗi Pete, anh không làm được...Pete, anh xin lỗi..." Tôi khóc vào cổ của Pete. Thật không thể chịu nổi mà, sao có thể không đau khi người yêu mình đang đau đớn chứ ?

Bao năm qua, tôi chưa từng từ chối Pete lần nào, chưa từng! Mặt trăng ngoan ngoãn đáng yêu luôn luôn làm tôi hạnh phúc, vậy mà tôi lại làm em ấy khóc như thế. Gặp hắn ta thì đã sao, chẳng phải con người bình thường có một hai cuộc tình chỉ là bình thường thôi sao, em ấy với hắn ta cũng coi như là đã chia tay, với hắn chỉ là một hai năm, với em ấy đã là một trăm năm, tôi ghen cái gì đi nữa, sao lại cư xử như thế, ép em ấy đau lòng đến khóc nức nở thế này ? Khóc có phải vì nhớ hắn đâu ? Vợ tôi đang khóc vì thấy có lỗi với tôi mà thôi , sao tôi nỡ làm khó em ấy như thế, tôi thật đáng chết !!!

"em yêu anh, Ae của em...Ae của em yêu em nhất...Ae của một mình em thôi...em yêu anh lắm mà....em là của anh..chỉ của anh thôi..." Pete cầm tay của tôi, vừa hôn vào ngón tay đeo nhẫn cưới của chúng tôi, vừa khóc.

"anh biết..anh biết mà.....ngoan, đừng khóc nữa, nhắm mắt ngủ đi nhé, em uống hơi nhiều rồi, anh sẽ nói Luey đem cậu ta đi, anh thật không hiểu Luey nghĩ gì mà làm như vậy nữa...em muốn nói chuyện gì với cậu ta không, anh không ghen nữa đâu, thật đấy " Tôi hôn Pete, dịu dàng nói.

 Ừ thì tôi ghen cháy cả ruột, nhưng em ấy khóc đến thế này, cảm xúc của tôi thì quan trọng gì sao ? Em ấy cũng đã là của tôi rồi mà, chịu đựng một chút thôi, giải quyết cho xong việc này, không lẽ cứ để em ấy đau lòng mãi như vậy.

"em không muốn gặp..em không có gì để nói...anh bảo Luey đưa anh ấy về với mặt trời của anh ấy đi..." Pete buồn bã nhìn tôi.

" sao lại làm bộ mặt mèo con thế kia...không cho phép vợ buồn, mau nói, ai làm vợ buồn, chồng sẽ đi xử hắn" Tôi nựng hai bên má hồng còn ướt nước mắt, cố trêu đùa em ấy.

" người này làm em buồn này" Pete chỉ ngón tay vào ngực tôi, ủ ê nói.

" ơ..thế vợ anh muốn xử  thế nào.." Tôi hơi ngạc nhiên. Tôi làm gì mà em ấy buồn ??? Tên Ae khốn kiếp ngoài kia mới đúng ! Và cả tên thiên thần không biết tự nhiên lên cơn gì nữa !!!

Pete thở vào tai tôi. " em đòi mà không chịu chiều em, kêu em đi ngủ,em buồn, anh nói xem, phải xử sao đây ? "

Tôi cười, lúc này mà cất giọng nhõng nhẽo đòi ăn sao, nhà có khách, tôi làm được chắc ? Phải tiễn khách biến đi đã, tôi không ưa cảm giác trong nhà có người, huống hồ, lại là cái người không nên ở đây nhất. Tôi rất hiểu, Pete cố gắng như vậy là muốn xoa dịu tôi, chứ thật sự làm tình với tôi trong một ngôi nhà đang có Ae kia, tỉnh dậy rồi, em ấy sẽ đau đớn trong lòng lắm, và dĩ nhiên sẽ một mình chịu đựng cảm giác đó thêm mấy trăm năm, đừng hòng tôi chịu để em ấy phải như thế.

" hư thế thì phạt nhịn ăn ba ngày vợ nhé, thiệt tình là người đó hư quá mà, dám làm vợ anh buồn cơ mà" Tôi lại ôm Pete vào lòng, vuốt ve tóc mềm , âu yếm nói.

Pete dụi đầu vào cổ tôi, hít hà cổ tôi, im lặng.

"Pete...nghe anh này, thật sự thì chúng ta nên thẳng thắn giải quyết cho xong chuyện của cậu ấy, cũng là chuyện của em nữa. Em không nên lừa dối bản thân, người đó buồn thì em cũng buồn mà Pete, em đừng vì anh mà hành động như thế, anh biết em yêu anh rồi, anh không trách em gì hết, anh cũng không cho phép hắn ta vì hiểu lầm em mà trách em, hiểu không ?"

" em buồn ngủ rồi Ae...em ngủ nha...Ae ôm em đi..." Pete lại hôn lên môi tôi rồi nằm sụt xuống, quay lưng lại với tôi, tay ôm cái gối. 

" có kêu buông cũng không buông, mau ngủ đi, vợ ngoan của anh" Tôi hôn lên má Pete thật kêu, rồi im lặng ôm lưng em ấy, vuốt nhè nhẹ cánh tay, Pete có lẽ đã khóc đến mệt mỏi, nên rất nhanh chìm vào giấc ngủ.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro