Phần 44.[another Ae 17] tương lai 100 năm - p4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

khi viết đến chap này, lynx đọc lại chap 26, nhận thức đc rằng lúc đó lynx đã không viết đủ hơn tình cảm của Ae, mọi người cứ thấy mặt trời thật đáng thương, nhưng chính mặt trời lí giải được tại sao bản thân CHẤP NHẬN ĐƯỢC việc Ae yêu thêm một người, bản thân mặt trời vượt qua được và không cảm thấy đau lòng, chỉ có Ae và mặt trăng là đau lòng khổ sở. Tình yêu mà lynx giả định cho nhân vật của lynx, là một tình yêu đầy khó khăn thử thách, các độc giả có thể không chấp nhận nổi, nhưng, cuộc đời lắm chông gai này, lí nào toàn một màu hồng ???? cả trong tiểu thuyết cũng phải có sóng gió. lynx không viết 3p nữa, vì 3p đã đủ rồi, tuy thế, nếu có ai cho rằng lynx sẽ xóa hết kí ức 3p để Ae và mặt trời hạnh phúc trọn vẹn thì quả tình là  lynx KHÔNG THỂ.

---------


Cảm giác của tôi khi gặp Pete sau hai năm là gì ư ? Còn chưa kịp đau lòng khi thấy em ấy đang trong vòng tay một người khác, còn là nghe tiếng em ấy nói em ấy yêu người ta, dẫu tôi có đến thì cũng không thay đổi được gì cả, em ấy chỉ yêu người đó thôi.

Haha, tôi rất muốn cười thật to.

Mặt trăng của tôi đáng yêu thật nhỉ. Bỏ mặc tình yêu của tôi, tự đâm dao vào tim, khiến tôi hận em ấy đến thế nào, chạy tới thế giới này, yêu một người khác và rồi khi tôi đến, thậm chí chẳng hề quay lại nhìn tôi lấy một cái, âu yếm gọi chồng mau bế về phòng đi.

Hahaha. Tôi thật rất muốn cười.

Cả khi tôi buông một câu nói, em cũng chẳng hề đáp lại. Tất cả những gì em làm là coi như tôi không tồn tại.

Tình yêu đến mức chấp nhận tổn thương cả mặt trời của tôi, hóa ra chẳng có ý nghĩa nào với em ấy. Bao nhiêu lần ở trong lòng tôi, nói yêu tôi không rời bỏ, nói mãi mãi yêu tôi không cách gì lìa xa, toàn bộ đều là dối trá. Mặt trăng yêu tôi thật sự đã chết rồi, người yêu tôi nhiều tới mức tự làm tổn thương bản thân, người mà tôi khi đó đã nói ước gì em yêu tôi ít đi một chút... thật sự đã không còn trên đời này nữa.

" cậu khóc cái gì ? còn chưa tới lúc khóc mà" Tên cánh đen chết tiệt này lại cất tiếng cười khẩy.

" rốt cuộc tôi phải ở đây tới chừng nào ? rốt cuộc là anh muốn cái gì chứ ? khổ sở ư , anh muốn làm tôi khổ sở chẳng phải rất dễ sao, bây giờ tôi phải xa mặt trời của mình, mặt trăng trong lòng tôi thì đã chết, anh thấy tôi chỗ nào chưa đủ khổ ?" Tôi không biết hóa ra nước mắt đã chảy xuống khi nào không hay. Nhanh chóng quẹt đi, tôi rất muốn đưa tay bóp cổ tên thiên thần này.

" cậu ở lại đây khi nào tôi thấy đủ vui, sẽ đưa cậu về. Pete của cậu là một người rất lương thiện, làm tổn thương cậu thì tức là làm tổn thương Pete, tôi dĩ nhiên sẽ không làm gì cậu cả, chỉ mở màn hình cho cậu xem, khi không phải là cậu, ở bên các Ae khác,mặt trời bé bỏng đó sẽ như thế nào. 

Tôi không biến hình, cũng như cậu, tôi đoán Pete sẽ dễ dàng nhận ra Ae giả, nên tôi sẽ đem các Ae tương lai đến, cậu biết là có rất nhiều thế giới, có rất nhiều Ae, nếu tôi nói ra, họ sẽ nhận ra Pete đó không phải Pete của họ, có khi sẽ chẳng chấp nhận đâu, cho nên, tôi sẽ làm bọn họ như trong một giấc mơ thôi, phải dùng nhiều công sức lắm đây, trước giờ tôi không nghĩ mình sẽ dùng quyền phép của mình vào những việc thế này "

" tại sao anh phải làm vậy ?" Có gì đó dồn nén trong tên cánh đen này, cảm thấy có gì đó rất giống một con người bị tổn thương. Thiên thần quái gì mà đem tình cảm của con người ra làm trò vui chứ ?

"nếu bây giờ đem cậu tới một thế giới khác nữa, có một Pete khác nữa ở đó, cậu có yêu cậu ta không ?" Luey không bàn tới suy nghĩ trong đầu Ae, chỉ hỏi một câu thật nhẹ.

" không, ngay khi mặt trời của tôi chết đi, tôi sẽ chết theo. Ngoài em ấy ra, tôi không có bất cứ lí do nào để tiếp tục sống, nên sẽ không thể nào mở trái tim cho bất kì ai nữa. Mặt trăng đã đủ đẩy tôi vào địa ngục rồi. Thế giới nào cũng có một Ae sinh ra cho Pete, nên dù anh đem tôi đến đâu, cũng vậy thôi, Pete đã có Ae của riêng mình rồi, tôi tin là vậy" 

" nghĩa là, dù có bao nhiêu người đó ở bao nhiêu thế giới, cậu chỉ yêu một người được thôi phải không, không tính mặt trăng kia"

" phải !"

" tôi cũng như vậy !"

Luey biến cánh mình trở lại màu vàng chói mắt, áo đổi sang màu nắng sáng rực rỡ.

" tôi thích mặt trời của cậu, nên sẽ không làm gì cậu cả, Ae. Chỉ là, vì cậu làm tổn thương nhiều người, nên có chút công bằng đúng không ? Tôi thật sự cho rằng, nếu cậu chịu khổ đau đủ nhiều, những người vì cậu mà tổn thương sẽ sớm thoát khỏi nỗi tổn thương đó."

Ae nghiến răng." anh nói anh thích Pete của tôi nghĩa là sao" 

Luey bật cười. " là thích như cậu thích chơi đá bóng, thích như cậu thích làm chuyện đó trên sàn nhà tắm, là thích như cậu thích chụp ảnh Pete cosplay, là thích đơn thuần vậy thôi Ae, không phải là tôi yêu người của cậu đâu, và bỏ ý định đánh tôi đi, cảnh báo rồi đấy, đánh thiên thần sẽ bị chết liền lập tức"  

Ae chợt xanh mặt. Tên quái này biết hết mọi thứ. Khốn kiếp thật, hắn đi rình sao ?

" này, cậu còn chưa biết, tôi đọc được suy nghĩ của loài người đó. Ae ở tất cả các thế giới đều có sở thích y chang nhau, tôi đâu có rảnh mà đi rình nhà cậu " Luey lại cười khẩy. 

------------

Luey để Ae trong căn phòng thủy tinh đó, bước ra ngoài, vì cậu nghe tiếng Ae kia đang gọi mình.

" chuyện tốt của cậu chính là thế này à, Luey ?" Ae hỏi, có chút thở phào khi thấy Luey lại biến mình vàng rực như bình thường rồi.

" cậu lo lắng khi tôi biến thành màu đen hay sao ?" Luey cười.

" tôi biết cậu muốn giúp tôi giải quyết triệt để cái gai trong lòng, nhưng làm Pete của tôi phải khóc thì thật sự là quá  sức...." Ae đột nhiên không nói nữa, vì nhớ ra Luey đọc được trái tim mình nghĩ gì.

" dù đã có với nhau Sha và Saen, dù đã bên nhau cả thế kỉ, dù có thế nào đi nữa, trái tim của Pete vẫn đau lòng chuyện này, cậu cũng biết đó không phải là lỗi của ai cả. Cậu chẳng cần năng lực như tôi cũng biết Ae kia đã thật sự yêu mặt trăng như thế nào, yêu đến mức nếu không có mặt trời, cậu ta cũng sẽ như cậu lần đó, không ngại ngần đâm thẳng con dao đó vào tim mình"

Luey biết Ae đau lòng nhất là thấy Pete đau khổ. Cũng biết đem Ae kia tới đây sẽ làm thay đổi mọi thứ. Nhưng, nếu không bắt đầu làm một cái gì đó, thì mãi mãi không thể giải quyết được gì . Dòng thời gian ở đây không như thế giới kia. Bên đó chỉ hai năm, ở đây đã là một trăm năm rồi. Ae và Pete kia sẽ già đi, sẽ chết, còn ở đây thì không. Không nỡ để họ đau lòng như vậy tới cuối đời. 

" Ae đó đã đau khổ suốt hai năm, tôi biết so với cậu đã phải chịu đau khổ suốt ba mươi năm thì chẳng là gì, nhưng, rõ ràng là lỗi của định mệnh, chứ không phải lỗi của bất cứ ai...tôi muốn cậu ấy không hận mặt trăng nữa, thật lòng buông bỏ nỗi đau đó. Cũng muốn cậu, không còn thấy tổn thương chuyện mặt trăng của cậu từng ở bên cậu ta..." Luey nhỏ giọng nói. Càng lúc càng thấy bản thân giống hệt như con người. Chỉ vì nụ cười của một người mà làm bao chuyện ngốc nghếch.

Thật ra Ae biết là Ae kia cũng chịu khổ nhiều rồi, nhưng cái nào ra cái đó, ham muốn được đánh hắn một trận vẫn không ngừng được trong đầu. Cứ nghĩ tới cảnh lúc ở bên mặt trăng, cái gì cũng làm cho mặt trời trước, để mặt trăng phải chịu ấm ức, thật là càng nghĩ càng muốn giết người.

" cậu nói muốn đem hai Ae đến cho mặt trời của cậu ta à ? để cậu ta hiểu cảm giác của Pete lúc đó sao ? nếu vậy ngồi đây coi qua màn hình thời gian thì có nghĩa lí gì, cậu ta phải là một trong hai Ae đó chứ " 

" ờ há ! "

"......"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro