Chương 27: Hội đồng kỉ luật cấp cao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 29/12, vài ngày nữa là bước sang năm mới nếu tính theo lịch dương rồi. Thay vì cùng cha mẹ đi vi vu sắm đồ và chuẩn bị nghỉ tết, tôi phải cùng hai đấng sinh thành của mình tới hội đồng kỉ luật học sinh tại Golden school.

Hội đồng diễn ra trong văn phòng lớn của trường, nơi có sân khấu và rất nhiều ghế ngồi hẳn hoi. Đúng như tôi nghĩ, đây là hội đồng kỉ luật lớn nhất lịch sử trường Golden school từng lập ra. Hàng chục học sinh tới, còn chưa kể họ còn đi theo phụ huynh nữa. Hơn trăm người ngồi yên vị trong văn phòng để chờ thầy hiệu trưởng phân tích và giải quyết vụ choảng nhau căng nhất từ trước tới giờ này. Những nhân vật chính như tôi, chị Ngọc, Mai,... được ưu tiên ngồi hàng đầu. Được ưu tiên là vậy, nhưng cả tôi lẫn bố mẹ đều không cảm thấy vinh hạnh chút nào, dĩ nhiên rồi. Tôi ngồi chờ xem mình phải lĩnh bản án nào. Chị Ngọc ngồi cuối hàng, Mai ngồi đầu hàng để tránh xảy ra xung đột. Hai người đều có cha mẹ đi kèm, nhưng để an toàn thì vẫn phải phòng xa.

Hôm nay thầy hiệu trưởng trông nặng nề tới mức gần như trầm cảm. Thầy vừa đáng thương lại vừa đáng trách. Tôi biết thầy muốn bảo vệ con Mai, muốn giữ uy tín trường, nhưng không vì thế mà phủ nhận lỗi lầm của thầy. Thầy che lấp chuyện con Mai làm và đứa lãnh chịu nghiệp chướng là tôi! Dù rất xấu hổ nhưng thầy hiệu trưởng vẫn cắn môi kể hết mọi chuyện từ đầu tới cuối. Chuyện Mai hại mẹ chị Ngọc như nào nè, Mai đổ lỗi cho tôi, rồi tôi bị chị Ngọc hiểu lầm, nguyên nhân chính dẫn tới chiến tranh đêm giáng sinh nè...

Càng kể, các phụ huynh càng nhìn thầy bằng con mắt không mấy thiện cảm. Còn Mai thì khỏi nói, người ta chửi thề và phê phán nó lên trời xuống ruộng, làm con nhỏ đó không biết rúc mặt đâu cho đỡ nhục. Chỉ tội cha mẹ con Mai, sinh ra đứa con báo hại gia đình, nhục không để đâu hết nhục! Dù tôi có ghét thầy, ghét Mai, hay ghét chị Ngọc như nào đi chăng nữa, tôi thấy cũng thật nhẹ nhõm khi sự thật được phơi bày hết cho bàn dân thiên hạ. Vết sẹo hoắm sâu đục nát trái tim tôi dần lành lại khi thầy hiệu trưởng kể xong xuôi sự việc. Cuối cùng cũng trút được gánh nặng oan ức mà tôi phải chịu bấy lâu nay.

À, trước khi tới hội đồng kỉ luật, tôi đã có một cuộc trò chuyện dài với bố mẹ. Họ không trách tôi vì việc tôi choảng vỡ đầu rồi lăn xả vào người chị Ngọc. Họ tự trách mình vì đã lâu rồi họ không quan tâm tới cảm xúc của tôi, họ vùi đầu vào công việc khiến tình tình cảm của ba người chúng tôi nhạt dần. Bố mẹ ngày hôm đó tự trách mình nhiều lắm, mặc dù tôi có nói đi nói lại là lỗi do tôi cả. Lúc kết thúc cuộc trò chuyện, mẹ có nói: "Mẹ hứa sẽ không cắm mặt vào công việc nữa. Mẹ sẽ xin việc khác, ít thời gian làm hơn để dành thời gian cho gia đình." ; bố bảo tôi: "Hiền, chuyện hội đồng kỉ luật cứ để bố mẹ lo.".

Tôi cảm thấy có gì đó gán kết lại với nhau sau ngày hôm đó.

Quay lại chuyện chính, là cái hội đồng kỉ luật tôi phải tham dự này. Mai của ngày hôm nay khác một trời một vực với Mai cô gái tháng 10. Con nhỏ này mặt vừa uất ức vừa sợ hãi, không còn vẻ mặt kiêu kiêu ngẩng cao chạm trần nhà như mọi khi nữa. Và con nhỏ đó không giữ hình tượng hay gì nữa, nó biết mọi thứ với nó đều tàn rồi. Vậy nên, Mai nói thẳng lí do nó hại mẹ chị Ngọc ra, gọi mẹ chị ấy là "bà ta"mà không kiêng nể gì:

- Ờ phải, tôi làm thế để hạ nhục bà ta đấy. Có lần tôi và một cậu bạn trong lớp học thêm của bà ta sau khi học xong đã rủ nhau đi ăn. Hôm đó bọn tôi uống say, có hơi không đúng đắn lắm... rủi thay quán ăn đó lại gần nhà bà ta. Bà ta thấy hai chúng tôi như vậy liền quay video lại rồi dọa gửi lên nhà trường. Tôi không muốn bị nhục, và tôi cực ghét kẻ quay lén như bà ta, vậy nên tôi có nhìn trộm mật khẩu facebook của bà ta vài lần rồi thử để đăng nhập vào tài khoản bà ta. Lúc đăng nhập thành công rồi, tôi chỉ định đăng vài bài tuyên truyền để người khác vào mắng chửi bà ta thôi, ai ngờ chuyện đi quá xa và bà ta bị đuổi việc. Đáng đời! Nhưng tôi phát hiện ra bà ta là mẹ của chị Ngọc! Sợ bị người quyền lực như chị Ngọc trả thù, tôi cố tìm cách đổ lỗi cho con Hiền... Đấy, chuyện có vậy thôi!

Ai nghe xong chuyện Mai kể mặt ai cũng chuyển trạng thái bàng hoàng khó tin, rồi sau đó là kinh tởm cáu giận. Thật may mắn vì xếp chị Ngọc xa con Mai, không giờ này con Mai ngỏm lâu rồi. Chị Ngọc nghe nó nói thì sao mà kiềm nén cơn giận được, chị đứng dậy định ra choảng nó, may sao bố mẹ chị và anh Tùng Dương kéo lại. Anh Dương rối rít rút một con gấu bông trên người ra:

- Em dùng cái này xả giận nhé...

Chị Ngọc giựt lấy con gấu, và trút giận bằng cách nện một phát vào giữa người con thú nhồi bông đáng thương đó. Tôi cố liếc nhìn xem con gấu bông giờ trông như thế nào. Ôi má ơi, nó biến dạng luôn rồi kìa! Anh Dương lấy tạm cốc nước mát, dí vào đầu chị Ngọc rồi hấp tấp nói:

- Hạ hỏa hạ hỏa gái ơi! Con chó cái kia để anh mày xử sau!

Hôm nay có ba mẹ chị Ngọc đi cùng nữa. Nghe Mai nói vậy, mẹ chị Ngọc cũng sốc lắm. Rồi bác ấy bắt đầu rưng rưng nước mắt, không nghĩ Mai lại gây ra chuyện tày đình như thế.

Chuyện trước đây đã được làm sáng tỏ, Mai cũng đã khai hết và nhận tội, đến lúc nhà trường đưa ra phán quyết cuối cùng rồi. Thầy hiệu trưởng mang vẻ mặt u ám, bắt đầu đọc các hình thức kỉ luật cho lũ học sinh học thì ít, báo thì nhiều này:

- Nguyễn Hoàng Mai, nhà trường sẽ cho em thôi học.

Chẳng bất ngờ lắm, việc nó bị đuổi học là chuyện rõ mười mươi rồi. Tiếp theo, chị Ngọc cũng bị đuổi học. Ừ thì chị cùng hội bắt nạt đánh đấm tôi bầm dập cả người ra, đến học sinh tiểu học cũng đoán ra được hình phạt cuối cùng dành cho chị.

Nhóm bạn của Mai và tất cả những người tham gia bắt nạt tôi đều bị đỉnh chỉ học 3 tuần, viết biên bản và nộp tiền bồi thường cho tôi. Chắc tôi cần số tiền ấy? Làm sao tôi quên được kí ức kinh khủng ở sau nhà thể chất chứ? May mắn là tôi đủ mạnh mẽ để vượt qua nỗi ám ảnh đó, không để nó hình thành vết sẹo trong lòng tôi.

Tôi vì đánh nhau nên cũng bị đình chỉ học nốt. Cơ mà do tôi đã chịu quá nhiều chuyện rồi, và lỗi cũng không hoàn toàn nằm ở tôi, nên thời gian đình chỉ học của tôi có mỗi 3 ngày. Những người tham gia trận chiến hôm trước mà thuộc phe tôi thì đều cùng bị đình chỉ học 3 ngày, tội đánh nhau thì sao bỏ qua được.

Bỗng nhiên bố ghé sát tai tôi, hỏi nhỏ:

- Từ đầu năm đến giờ con bị bắt nạt nhiều lắm à?

- Chuyện như cơm bữa rồi bố ạ. - Tôi đáp.

Nghe tôi nói xong, bố mẹ ngẩng đầu lên nhìn nhau tầm vài giây. Rồi mẹ kéo tôi lại, bảo:

- Chắc trường này không hợp phong thủy với con gái mẹ, con nghĩ sao nếu chuyển sang nơi khác?

Chuyện mà tôi mong mỏi nhiều tháng trước-
chuyển trường- cuối cùng cũng được bố mẹ chấp thuận. Mặc dù từ giờ về sau tôi có thể tự bảo vệ mình, không đứa nào hó hé bắt nạt tôi được nữa, và xung quanh tôi sẽ có thêm nhiều bạn mới, nhưng mà ngẫm ra thì mẹ tôi nói đúng. Tôi không hợp phong thủy với Golden school nữa rồi. Vả lại, hiệu trưởng điều hành trường kiểu này thì đố ai dám gửi con học nữa?

Nói đi cũng phải nói lại, Golden school và đặc biệt là Mai đã giúp tôi thay đổi bản thân 180 độ, biến thành một con người mạnh mẽ hơn ngày xưa tỷ lần. Mai nợ tôi một lời xin lỗi, và tôi nợ nó một lời cảm ơn. Cảm ơn Mai nhiều nha, không có mày thì có thể tao sẽ mãi là con trầm tính nhu nhược yếu hơn sên mất. Đấy là nếu tôi trưởng thành và có lòng bao dung rộng lớn, tôi sẽ nói vậy với Mai. Chứ thực tế tôi chưa dùng bồ cào rạch mặt nó ra là may đấy! Ai đời gây ra trọng tội rồi đổ lỗi cho người yếu thế hơn để không phải chịu trách nhiệm?

- Đáng lẽ tao nên tìm người khác đổ tội thay vì con chó Hiền chứ nhỉ? Ai mà ngờ được con chó cái này thay đổi nhanh thế...- Mai quay xuống nói với lũ bạn nó.

Đến giờ phút này mà con súc vật Mai vẫn ngoạc mồm ra nói những lời khiến người ta ngứa đít. Nào Hiền, tịnh tâm lại, không được dùng ghế choảng nó, đây là hội đồng kỉ luật, đánh nó chỉ làm xấu hổ mặt cha mẹ thôi.

"Tèo...tèo teo teo téo tèo tèo teo, tèo teo téo, teo tèo téo tẻo teo teo..." khúc nhạc phật tôi đã nghe đi nghe lại tối qua vang lên trong đầu tôi. Biết kiểu gì gặp Mai cũng ức chế nên tôi phải bật nhạc phật trước để tịnh tâm, thậm chí học thiền nữa.

Cứ đà này thì tôi làm phật luôn cũng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro