Chap 101: Sóng gió bắt đầu (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tịnh Khiết ngồi ở sofa nhìn Phí Diêu đăm chiêu làm việc. Người ta nói quả thật rất đúng... đàn ông đẹp nhất lúc đang tập trung làm việc.

Đinh Mặc khó chịu ánh mắt có chút mất kiềm chế nhìn con nhện tinh trước mặt.

- Chưa đi sao?

Đột nhiên giọng Phí Diêu trầm khàn vang lên khiến không gian bớt yên ắng hơn.

Tịnh Khiết gật đầu đứng dậy rời đi, cô ánh mắt điềm đạm khẽ liếc qua khuôn mặt khó ở của Đinh Mặc liền âm thần cười toe toét trong bụng.

' Cái tên họ Đinh này thật là... '

----

Vu Tiểu Nhàn mở cửa từ ngoài bước vào. Cùng lúc Ái Tân mới vừa tắm xong, cô vừa bước ra đã thấy Tiểu Nhàn.

Ái Tân nhìn mặt Tiểu Nhàn tái mét liền bật cười thành tiếng.

- Vì em bé đã tròn 8 tháng nên cậu bắt đầu sợ sao.

Vu Tiểu Nhàn bị nói trúng tim đen cả người liền vì sợ hãi mà run rẩy.  Cô ôm bụng đi tới sofa ngồi xuống rồi vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh ra hiệu.

Ái Tân khẽ cười đi vào bếp rót cho cô một li nước ấm rồi đi tới ngồi cạnh cô.

- Tớ... rất lo lắng. Tớ... sợ đau. Tớ rất tệ phải không?
Vu Tiểu Nhàn thường ngày ăn nói rất năng nổ hào sảng, hôm nay lại lí nhí như vậy. Bản thân Ái Tân hiểu được cô gái này đang thật sự sợ hãi như thế nào.

Ái Tân cười trấn an nhìn Vu Tiểu Nhàn, cô nắm lấy tay Tiểu Nhàn nhẹ nhàng vuốt ve.

- Tớ đã nghĩ rằng cậu là một siêu nhân. Một mình cậu nuôi hai hạt đậu lớn nhanh như vậy thật sự rất tốt, khiến tớ rất khâm phục. Nhưng tớ đã quên mất cậu cũng chỉ là một người phụ nữ... sinh lí thay đổi khi mang thai mà thôi.

-....

- Vì vậy cậu sợ hãi cũng rất bình thường như bao người mẹ khác mà thôi. Cậu không cần thấy có lỗi với con. Cậu rất tuyệt đó Tiểu Nhàn.

Vu Tiểu Nhàn cũng nắm chặt tay Ái Tân khẽ gật đầu. Một mình nuôi lớn một đứa bé quả không dễ dàng. .. Chứ đừng nói là cùng lúc hai đứa trẻ. Còn nhớ lúc cô bị nghén thai... lại không may bị nghén nặng hơn người thường khiến cả người một chút hứng thú cũng không có.

Nhưng cô đã cố gắng ăn thật nhiều, thậm chí còn vừa ăn vừa khóc vì không thể hấp thụ nổi...

Đột nhiên nghĩ lại đáy mắt Tiểu Nhàn khẽ đượn buồn. Càng cần kề ngày sinh... cảm giác cô đơn tủi thân lại càng ngày một rõ nét trong thâm tâm cô hơn.

Người ta nói phụ nữ mang thai rất mẫn cảm, cần được yêu thương và đùm bịc bảo vệ nhiều hơn. Quả thật bây giờ cô đã nếm trải mùi vị mà. Cho dù có là người phụ nữ mạnh mẽ đến đâu thì  .. Đó cũng chỉ là vỏ học mà thôi. Họ cũng chỉ là những người phụ nữ bình thường, biết yêu biết giận, biết hờn dỗi, và muốn được yêu chiều bảo vệ.

Vu Tiểu Nhàn khẽ cắn môi, hình ảnh Đinh Mặc hiện lên trong đáy mắt. Tiểu Nhàn không phải không nhớ anh, không phải không có những phút giây tủi thân. Nhưng mỗi lần như vậy cô đều chiến đấu với suy nghĩ của chính mình.

Cô luôn cố làm cho bản thân mình tin vào điều Đinh Mặc không hề thấy được những phút giây các con từng chút một lớn lên. Lêu lêu. Còn cô thì có...  Nhưng rồi cô lại vô thức mà bật khóc vì quá cô đơn.

Tiểu Nhàn nhìn Ái Tân khóe mắt cay cay.

- Tớ buồn ngủ quá. Tớ... muốn đi ngủ.

Ái Tân gật đầu đỡ Tiểu Nhàn đứng dậy.

- Tớ sẽ chăm sóc mẹ con cậu. Từ nay việc nhà sẽ là của tớ.
Ái Tân nói rồi đi vài bếp cầm chiếc làn nhựa lên, môi còn vẽ lên một nụ cười đầy tự hào.

-----

Buổi xế tà với những ánh vàng kim óng ả lại đang kéo về và làm dậy sóng cả một vùng trời.

Ái Tân ôm bụng mang chiếc giỏ nhựa trên tay bì bà bì bạch hướng đến khu chợ gần nhà.

Từ khu nhà đối diện qua ống nhìn trên tầng cao có thể theo dõi rõ người con gái nọ.

Một người phụ nữ nhịn không được run rẩy gầm lên.

- Là cô ta sao.

- Phải đấy.

- Ông chắc chứ.

- Hừ. Lão Tam tại sao lại nhìn trúng cô chứ?

- Câm miệng.

Người phụ nữ gầm lên một lần nữa rồi qua ống nhìn chăm chú quan sát người con gái từ xa. Cô như một hạt nắng giữa một vùng trời.

Đột nhiên đáy mắt người phụ nữ lại hiện lên tia ghen tị cùng nham hiểm. Tay đặt trên ống nhìn siết chặt lại.

- Cô ta có gì hơn tôi chứ. Sao anh ta lại có thể yêu cô ta. Mà lại không yêu tôi?  Tại sao?

Người phụ nữ tức giận đứng thẳng người dậy, ngón tay thanh mảnh cấu mạnh vào lòng bàn tay. Cô đi tới chiếc gương cách đó không xa....

Nhìn chính mình trong đó.

Người phụ nữ xinh đẹp với khuôn mặt nhỏ nhắn đường nét tinh xảo. Dáng người thon gọn quyến rũ... Đột nhiên đáy mắt người phụ nữ chuyển đến vùng cằm và cổ của mình. Cô ta khẽ đau lòng mà bật cười thoảng thốt.

Mật Linh vươn ngón tay run rẩy chạm vào vết sẹo nổi kéo dài ghê tởm từ dưới cằm kéo xuống cổ của mình. Ánh mắt cô ta như hóa thành quỷ dạ xoa.... tay run lên không kìm được nước mắt.

Đến bây giờ mỗi khi nhìn chính bản thân mình trong gương cô vẫn không thể tin được đó chính là mình. Là người phụ nữ đã bị người đàn ông mình yêu nhẫn tâm làm cô ra hình dạng thế này.

Đôi mắt vô tình của người đàn ông đó vẫn ám ảnh cô ta từng đêm.

Người đàn ông đứng sau lưng cô ta khẽ xót xa. Diện mạo rõ ràng xinh đẹp như vậy nhưng lại có những vết nhơ khiến người khác thất kinh.

Mật Linh nhìn ánh mắt khó tin cùng có chút kinh tởm của người đàn ông sau lưng. Đáy mắt liền bật cười rộ lên... môi cũng theo đó mà nhếch lên một đường cong tùy ý.

- Hahaa... Haha... Anh thấy rất ghê tởm phải không?

Cô ta cười nhưng nước mắt lại rơi xuống. ..rơi thật nhiều thật nhiều.

Mật Linh nhìn mình trong gương lại khẽ chạm lên vết thẹo dài trên cổ. Tay cô đau đến mức không còn cảm giác gì. Vết sẹo vẫn nổi trên da thịt cô như vậy... Không hề mờ Đi.

- Phí Diêu. Những gì mà 3 năm trước anh làm với tôi. Tôi sẽ trả hết trên người cô ta. Haha.... tôi nhất định sẽ khiến cô ta phải chịu đau đớn dày vò như tôi đã từng phải chịu đựng...

Đáy mắt người phụ nữ khẽ chua xót, năm đó dưới tầng hầm cô đã bị tra tấn, bị hãm hiếp....  bị hành hạ đến mức người không ra người quỷ không ra quỷ.

- Năm đó, là tôi đã cầu xin anh đến khản cả giọng. Nhưng đôi mắt đó của anh thật lạnh lùng, thật khiến người khác đau đớn vô tận. Nhưng bây giờ tôi sẽ khiến anh phải cầu xin tôi... Tôi nhất định sẽ khiến anh thật đau khổ.

Mật Linh Nói rồi đi tới đấm mạnh vào gương khiến chiếc gương cùng máu của ả hòa lẫn vào nhau tạo thành một khung cảnh rất hổn độn.

3 năm nay mỗi đêm đối với cô ta đều là ác mộng kinh hoàng. Cô ta đã phải chịu đựng sự dơ bẩn của bản thân đến nỗi không thể sống tiếp.

-----

Cùng lúc đó tại tầng cao nhất của tòa nhà ' G Group '.

Lão Tam đứng ở cửa sổ sát đất nhìn ánh nắng của mặt trời đang chiếu rọi ngoài kia.

Trượng Long phía sau vẫn đang đứng nhận lệnh.

- Chủ Nhân, ngài muốn dùng Châu Mật Linh cho kế hoạch lần này sao.?

- Phải đấy. Cô ta bị tên Phí Diêu làm ra nông nỗi đó. Thù hận dĩ nhiên cao không đếm xuể.

- Nhưng cô ta có thể sẽ làm hỏng kế hoạch.

Lão Tam bật cười ném điếu thuốc trên tay xuống đi tới ngồi trên bàn làm việc xoay xoay chiếc bút bi.

- Không đâu. Cô ta tham vọng và có dã tâm hơn Tử Khí nhiều.

Nghĩ đến Châu Mật Linh người đàn ông khẽ buông cây bút xuống, trong ánh mắt có chút buồn nôn.

- Mặc dù mỗi lần nhìn cô ta tôi đều thấy rất kinh tởm. Tới mức không nhịn được.

Trượng Long khẽ nhíu mày... nhưng không nói gì.

Lão Tam khẽ chậc mép một cái lên tiếng.

- Tên Phí Diêu này cũng thật quá tuyệt tình đi. Dù sao Châu Mật Linh cũng từng vì yêu hắn ta đến phát điên mà có ý định phản bội tôi. Hắn lại cư nhiên tàn nhẫn khiến cô ta ra nông nỗi như vậy.

Trượng Phong lạnh lùng nhìn ra bầu trời trên cao khẽ lên tiếng.

- Đó là phong cách làm việc của ông trùm thế giới ngầm. Hơn nữa... người đó lại là Phí Diêu... Tính cách nổi tiếng kiêu ngạo cùng tuyệt tình không có chút tính người của hắn tuyệt đối không chấp nhận sự phản bội. Biết cô ta là người do ngài phái tới dĩ nhiên sẽ có kết cục như vậy...

Lão Tam bật cười bĩu mỗi gật đầu...

- Phải. Nhưng ý tôi là cô ta xinh đẹp như vậy hắn ta một chút động lòng cũng không. Vì vậy khi biết hắn ta có người phụ nữ thật sự tôi đã rất giật mình đấy. Cũng thật muốn xem cô ta rốt cuộc có ưu điểm gì?

Lão Tam nói rồi liền bật cười, ông ta vuốt ve khẩu súng trên tay.

- Cũng thật muốn biết người phụ nữ của Phí Diêu có mùi vị gì?

Giọng nói của người đàn ông quỷ quyệt vang lên cùng tiếng cười tà mị khiến người khác phải nổi ốc gáy lên.

Trượng Phong cúi đầu nhận lệnh rồi âm thần rời đi.

Lão Tam vuốt ve khẩu súng rồi đột nhiên dơ lên bắn thẳng vào bức tranh phía góc tường khiến nó rơi xuống tạo nên một thứ âm thanh quái dị cùng đáng sợ.

- Ái Tân?  Cái tên nghe cũng thật hấp dẫn. Tôi không thể nhẫn nại thêm được nữa rồi.

----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro