Chap 104: Theo dõi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ái Tân cắn môi cố không cho nước mắt rơi xuống. Nếu không nhất định sẽ khiến đứa bé trong bụng  tủi thân.

Vu Tiểu Nhàn nhìn cô đang tự trách liền xoa xoa bàn tay bé nhỏ của Ái Tân.

- Cậu đừng giữ mãi chuyện cũ trong lòng. Cứ xem như Ngụy Anh không có duyên với chúng ta thôi được không?

- Nhưng cứ mỗi lúc chạm vào Sâu tớ lại không thể ngừng nhớ về Ngụy Anh được. Tớ đã tự hỏi có phải năm đó nếu tớ bảo vệ được nó thì nó có phải cũng sẽ lớn lên rồi đạp phá ở trong bụng tớ giống Sâu hay không đây? Tớ thật sự muốn biết rốt cuộc nó là một bé trai hay một bé gái. Rốt cuộc là nó sẽ giống tớ hay giống ba nó đây. Tiểu Nhàn cậu cũng làm mẹ cậu hiểu được nỗi lòng của tớ mà đúng không.

Ái Tân như phát điên cô quay lại Tiểu Nhàn gào lên như muốn sút bỏ hết tâm sự nặng lòng...như thể cô không thể chịu đựng thêm được nữa.

Vu Tiểu Nhàn nhìn cô trong lòng cảm thông vô hạn.

- Tớ hiểu mà. Nhưng Sâu cũng cần có mẹ. Nếu cậu cứ khư khư Ngụy Anh trong lòng như vậy bé Sâu sẽ rất tủi thân đấy.

Câu nói của Tiểu Nhàn vừa phát ra bụng Ái Tân liền nhói lên một cái.

Ái Tân cùng Tiểu Nhàn đều nhìn được dấu chân em bé khẽ nhô ra qua lớp váy bầu mỏng.

Vu Tiểu Nhàn vội cười.

- Nó thật giống Phí Diêu sẽ không để bản thân chịu thiệt.

Ái Tân lau khóe mắt ươn ướt vươn tay vỗ về em bé.

- Nghe rõ như vậy luôn sao. Con đấy... vừa phá vừa thính giống hệt bố.

----

Rốt cuộc bức tường cũng đã mở ra, Phí Diêu cùng đám người từ trong bước ra.

Vu Thừa Kiệt nhìn đồng hồ rồi quay lại nhìn đám người trước mặt.

- Tớ phải đến phủ tổng thống một chuyến nên cáo từ trước.

Anh nói rồi nhận lấy khẩu súng từ tay Đinh Mặc.

- Cậu không có lấy mất viên đạn nào đấy chứ.

Đinh Mặc khẽ nhếch môi cười nhìn Vu Thừa Kiệt.

- Để tôi tiễn ngài.

Hai người đàn ông vừa bước đi Lạc Ca liền quay người lại nhìn Phí Diêu có chút mệt mỏi.

- Thiếu ngủ sao.

- Một chút.

- Cậu nên ngủ nhiều hơn một chút.

- ...

- Chúng ta ra ngoài kia nói chuyện một chút được không. Lạc Ca hai tay đút túi nhìn anh rồi lại nhị ra bên ngoài cửa kính, nơi có những thứ cỏ và hoa yên bình.

Phí Diêu không trả lời trực tiếp xoay người cùng Lạc Ca bước đi.

.....

Trong không gian rộng lớn... Hoa và cỏ giăng đầu cả một khoảng hành lang.

Hai người đàn ông ngồi trên chiếc ghế gỗ dài... nhìn ra bầu trời qua cửa kính.

- Cậu trồng hoa... vì Ái Tân sao.

Phí Diêu ngồi bên cạnh thân hình to lớn như muốn nuốt chửng cả chiếc ghế gỗ. Anh đưa lon bia lên miệng uống một ngụm lớn.

- Ban đầu là vì người mẹ quá cố. Bà ấy thật sự rất thích hoa.

Lạc Ca khẽ cười hình ảnh người phụ nữ xinh đẹp hiện lên. Lần đầu tiên nhìn thấy mẹ của Phí Diêu... Anh đã thầm thán phục... thật sự rất khó để nhìn ra người phụ nữ đó đã có chồng và một đứa con trai 10 tuổi...

- Bà ấy còn đẹp như hoa nữa.

Phí Diêu cười nửa miệng quay lại nhìn Lạc Ca.

- Lúc đó cậu còn gọi mẹ tôi là chị đẹp. Ngày nào cũng đến xin cơm... Khiến bố cậu cứ phải qua nhà tôi xách cổ cậu về.

- Haha.
Lạc Ca bật cười thành tiếng đưa lon bia ra trước mặt có ý cụm với Phí Diêu.

Phí Diêu đáp lại tạo ra một tiếng vang thâm tình. Anh lại đưa lon bia lên ực một ngụm.

- Diêu này... nếu sao này...

-....

- Nếu sau này cậu có con. Cậu sẽ đặt tên nó là gì?

Lạc Ca bộ dạng lãng tử vừa bỡn cợt vừa có chút thật lên tiếng. Ánh mắt cố che đi tia dò hỏi.

Phí Diêu nhíu mày nhất thời khó hiểu nhìn Lạc Ca.

- Có ý gì.

Lạc Ca bật cười đặt lon bia đã gần hết xuống ghế.

- Bỗng nhiên hỏi thôi.

Phí Diêu nhìn ra ngoài trời lại nhìn xuống mũi giày da của mình.

- Sẽ không có chuyện đó đâu.

Lạc Ca nhíu mày nhìn anh.

- Tại sao?

Câu nói của Lạc Ca vừa vang lên Phí Diêu đã vội cười khổ. Khuôn mặt người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng hiện lên...

' Ái Tân, đợi đến lúc anh giải quyết hết mọi chuyện. Chúng ta.. Có con được không '

' Phí Diêu... Thật ra em không muốn có con'.

Nghĩ đến đây đáy mắt Phí Diêu xoẹt qua tia mỉa mai. Người như anh làm gì xứng đáng được làm ba chứ.

- Bởi vì cô ấy nói sẽ không sinh con cho tớ. Giọng Phí Diêu trầm ổn vang lên nghe qua có chút đau lòng cùng tổn thương.

Câu nói vừa vang lên Lạc Ca liền khẽ giật mình...

' Có phải vì một câu nói đó mà đã đánh lừa cảm giác của Phí Diêu. Khiến Phí Diêu cho dù có đứng trước sự biến đổi của Ái Tân cũng vì cảm giác tổn thương trong lòng mà không dám nghĩ tới khả năng đó '.

- Biết đâu được. Cậu cứ nói thử xem.

Phí Diêu nhất thời không phòng bị nhìn ra bầu trời bên ngoài lớp cửa kính bền bỉ.

- Phí Lộ Nùng. Tớ muốn có con gái.

Lạc Ca khẽ nhíu mày ' Lộ Nùng ' có ý nghĩa gì không vậy. Nghe có hơi lạ tai.

- Vậy còn con trai.

- Tớ chỉ muốn có con gái.

-  Cậu như vậy. Tớ nghĩ khả năng cao sẽ là con trai đấy.

- Vậy thì gọi là Phí Khải Thiên.

Lạc Ca nhíu mày...

- Sao hai cái tên nó chả có liên quan gì cả vậy.

Phí Diêu mặt mày tối sầm lại...

- Thích thì đặt thôi. Cần có lí do sao?

Lạc Ca cười trừ trong lòng không ngừng nghĩ thầm. ..

Phí Diêu quả nhiên bá đạo.

Thiết nghĩ nên đặt tên lí tưởng là Phí Bá và Phí Đạo cho rồi.
----

Ái Tân bước vào trong cửa hàng, thứ đầu tiên thu hút cô là bao tay chân vải mịn màng. Ngón tay cô khẽ chạm lên chất vải mềm mại.

Trong lòng Ái Tân khẽ ấm áp lạ thường, cô vô thức bật cười nhìn món đồ mà con trai cô sẽ chạm vào đầu tiên sau sinh.

Ái Tân ôm bụng đi lại gần mấy cái mũ len được đan thủ công rất tỉ mỉ. Ánh mắt lộ đầy háo hức cùng vui sướng...  Chỉ cần nghĩ đến cảnh cho Sâu đội nó cô liền rất hứng khởi.

Lúc Ái Tân tiến lại gần những bộ áo quần nhỏ nhắn của em bé. Ái Tân cũng có chút lạ lẫm cùng tò mò.

Cô vươn tay chạm vào chiếc áo, Ái Tân cầm lên mùi thơm dễ chịu từ nước hoa trẻ em trên áo khiến cô mê tít mắt. Ái Tân tham lam ngửi. .. Đột nhiên bụng cô nhói lên một cái...

Ái Tân liền bật cười, đứa bé này sao lại khỏe mạnh như vậy. Mỗi ngày đều đạp đủ số lần theo những gì bác sĩ quy định.

- Con thích cái này ư. Vậy mẹ lấy nhé.

-----

Rốt cuộc trời cũng đã tối, Ái Tân ôm bụng đi đến đóng cửa ban công rồi khép màn cửa lại...

Vu Tiểu Nhàn đã sắp đến kì sinh mặc dù thời tiết không lạnh nhưng cẩn thận vẫn hơn.

Đột nhiên chuông cửa vang lên Vu Tiểu Nhàn đang ngồi trên sofa ăn liền nhíu mày..

Ái Tân thấy Vu Tiểu Nhàn muốn đứng dậy liền nhanh chóng mở miệng.

- Để tớ.

Ái Tân nói rồi đi tới mở cửa ra.. Khuôn mặt có chút bất ngờ.

- Anh Lạc...

Lạc Ca có chút phì cười nhìn gương mặt ngơ ngác của Ái Tân.

- Bất ngờ lắm sao.

Ái Tân thấy Lạc Ca muốn vào nhà liền đẩy anh ra. Cô quay vào trong tươi cười nhìn Vu Tiểu Nhàn.

- Tiểu Nhàn. Tớ ra ngoài nhận chút đồ nhé.

Vu Tiểu Nhàn đang xem ti vi cũng không đề phòng liền gật đầu.

-----

Dưới công viên gần khu nhà bóng dáng hai người một nam một nữ bên cạnh nhau.

Người ngoài nhìn họ đều với ánh nhìn ngưỡng mộ... Như một cặp vợ chồng son đang hạnh phúc bên nhau vậy.

Ái Tân nhận biết được ánh nhìn kì lạ của người khác liền cố ý lảng xa anh ra một chút. 

Lạc Ca dĩ nhiên biết rõ anh xắn tay áo lên cao tháo hẳn cà vạt xếp gọn vào túi vest đang cầm trên tay.

Ái Tân ôm bụng chậm rãi đi phía sau bóng lưng nổi tiếng đào hoa của người đàn ông. Ái Tân lại chợt nghĩ đến người phụ nữ mà Lạc Ca yêu thương. Mặc dù vẫn chưa gặp mặt nhưng chắc có lẽ cô gái đó cũng rất đặc biệt mới thu hút được người như Lạc Ca.

Đột nhiên chân Ái Tân có cảm giác sắp tê lại cô nhíu mày.

- Ngồi đây được rồi.

Lạc Ca phía trước nghe thấy liền quay người lại đã thấy cô ngồi trên ghế gỗ tựa người ra sau. Tay còn vắt lên cái bụng đã to ơi là to.

-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro