Chap 108: Người đàn ông máu lạnh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cương Trầm bước ra cửa tìm bóng dáng quen thuộc trong đám người náo nhiệt bên ngoài. Hai mắt bà sáng lên nhìn thấy anh một thân cao lớn đang đi đến xe của mình ở bên kia đường.

Cương Trầm vui vẻ nhìn hai bên đường không có xe liền ôm túi đi nhanh qua. Đôi môi bất giác nở nụ cười phúc hậu khi nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông phía xa...

Thật ra trong thâm tâm bà từ lâu đã xem người đàn ông này như con trai của mình. Chỉ là sau bao nhiêu chuyện xảy ra bà không muốn thừa nhận mà thôi.

- AAAA...

Đột nhiên bà nghe thấy tiếng mọi người bất ngờ la hét rồi chạy tán loạn lên. Cương Trầm nhíu mày vừa quay người lại liền trố to mắt nhìn chiếc xe màu đen đang lao thẳng tới bà.

" Kétttttt "

" Rầm "

-----

Ái Tân hoảng hốt nhìn chiếc xe đang lao tới chỗ bà. Trong giây phút lòng cô dấy lên một loại cảm giác rất hoang mang khó chịu, Ái Tân ném đống đồ chạy nhanh ra bên ngoài nhưng....

- Mẹ ơi.... Mau chạy đi.

" Rầm "

Đã không kịp.

Ái Tân hoảng hốt há hốc hai mắt mở to nhìn chiếc xe đang lao thẳng vào người mẹ cô. Hai mắt cô thất kinh nhìn người phụ nữ trong giây lát ngã lăn xuống dưới đường. Máu chảy ra ướt đỏ cả một đoạn đường lớn...

Cương Trầm nằm trên nền đường lạnh lẽo gương mặt già nua chảy đầu máu. Bà nhíu mày hai mắt mơ hồ rơi lệ mơ màng nhìn thấy hình ảnh người con gái bé bỏng của mình đứng bên cửa. Bà ước mình chỉ đang nằm mơ ...Nhưng thân ảnh cô chân thật làm sao.

' Ái Tân, mẹ xin lỗi. Con đừng khóc '

Cương Trầm cảm nhận bản thân đang đau đớn, bà vẫn cảm nhận được cả người đều ướt nhẹp rồi lờ mờ mất đi ý thức. Trước khi mất hết ý thức bà cố  vươn tay lên chạm nhẹ vào không trung nơi con bà đang đứng rồi tắt ngủm đi.

Ái Tân đứng bất động tại chỗ, trái tim cô tựa hồ như đang bị ai đó đâm liên tục vào trong. Rất đau. Cô lắc đầu không tin vào những gì đang xảy ra trước mắt, nước mắt trong suốt ấm nóng rơi xuống.

- Không đâu. Không phải đâu. Không phải.

Ái Tân rốt cuộc cũng nhịn không được mà đau lòng bật khóc. Cô ngồi sụp xuống tại chỗ che mặt khóc nức nở...

- Không đâu. Không phải đâu mà.

Ái Tân đau lòng gào lên cô như phát điên vội vàng bò đến bên chỗ bà. Máu tanh chảy trên nền thấm vào váy áo cô, vào bàn tay đặt trên nền đường của cô đỏ tươi.

- Mẹ ơi. Mẹ....

Ái Tân đau lòng gào lên, cô quỳ rạp bên chỗ bà đang nằm bất động. Ái Tân thật sự không muốn tin vào mắt mình nhìn bà một thân máu me...  cô thống khổ ôm lấy bà.

- Đừng mà.... Mẹ mở mắt ra đi. MẸ MAU MỞ MẮT RA ĐIIIIIII.

Vu Tiểu Nhàn phía sau hai mắt tròn to ngaan nước. Túi đồ trên tay rơi bộp xuống sàn... Đau lòng không tin được một cảnh đau đớn thẳm thiết trước mặt.

- Tội nghiệp quá. Nhìn mẹ chết trước mặt thật là kinh khủng.

- Phải đấy, chắc cô ấy sẽ bị ám ảnh suốt đời.

- Đúng đấy. Có ai giúp báo cấp cứu chưa.

- Tôi nghĩ bị nặng như vậy không cứu nổi đâu.

Vu Tiểu Nhàn nghe xong cả người liền run rẩy tức giận hét lên.
- Đừng ăn nói sàng bậy. Tôi sẽ kiện các người đấy.

Tiểu Nhàn đau lòng bật khóc hét lên..

Hai người phụ nữ nọ nhìn cô như dở hơi liền khó chịu bỏ đi. Vu Tiểu Nhàn chậm rãi bước đến chỗ Ái Tân đang ôm lấy thân ảnh bà gào thét đến khản cả giọng.

- Ái Tân.

-----
Một chiếc xe lao nhanh khỏi đoạn đường đó rồi phanh gấp trong một con hẻm.

Người phụ lột mũ và khẩu trang ra ánh mắt khẽ hài lòng nhìn camera trên điện thoại.

- Không tồi.

Người đàn ông bên cạnh ánh mắt chăm chú vào người phụ nữ xinh đẹp đang gào khóc thảm thiết. Cả người cô trắng sáng đã bị những vết máu làm loang lổ khắp người.

Nhìn vào cô gái thật khiến người ta đau lòng.

Châu Mật Linh nhìn người phụ nữ trên màn hình điện thoại đang gào khóc thảm thiết trong lòng liền dâng lên cảm giác thích thú cùng vui sướng vô cùng.

Cô ta ánh mắt ác độc nắm chặt lấy điện thoại.

- Đây chỉ mới là bắt đầu thôi. Ái Tân à.

Nói rồi cô ta khẽ che miệng bật cười thành tiếng. Trong xe tiếng cười quỷ dị vang lên, chứa đựng bao cảm giác hứng thú cùng thù hận vô hạn.

Sau một hồi xem kịch hay cô ta nhấn một dãy số lạ rồi bật loa ngoài lên...

----
Phí Diêu hai mắt trợn to thất kinh nhìn Cương Trầm ngã xuống ngay trước mắt. Anh thẫn thờ bàng hoàng nhìn người phụ nữ thê lương loang lỗ đầy máu nằm đó.

Đột nhiên người Phí Diêu run lên, hình ảnh một người phụ nữ xinh đẹp cả người đầy máu nằm dưới ô tô hiện lên.

' Diêu, Mau chạy đi con'.

Sau đó trước mắt anh tóe lên một đám lửa rồi nổ bùng một cái.

" Mẹ... Mau chạy đi "

Phí Diêu run rẩy nhìn Ái Tân ngã quỵ tại chỗ. Anh đau lòng nhìn cô vừa muốn chạy đến liền...

Lạc Ca từ đâu xuất hiện nhanh chóng lao tới ôm chặt lấy người Phí Diêu từ phía sau. Khuôn mặt anh tuấn có chút khó xử.

- Đừng lại gần cô ấy.

Phí Diêu nhíu mày quay người nhìn Lạc Ca đang ôm lấy anh không cho anh đi. Phí Diêu như phát điên đẩy ngã Lạc Ca đau lòng nhìn Ái Tân thống khổ mà tim anh phát đau lên.

- Giờ phút này rồi cậu vẫn muốn tôi sống vì tổ chức sao.
Lạc Ca bị anh đẩy mạnh cả người đập vào xe. Anh nhíu mày đứng dậy...

- Là người của Lão Tam. Đây là âm mưu của Lão Tam. Không phải là tai nạn bình thường.

Bước chân vội vàng khựng lại.. Phí Diêu bàng hoàng cả người tản mác sát khí dày đặc ánh nhìn chết chóc như muốn bóp chết người trước mặt.

- Cậu vừa nói gì?

Lạc Ca đau lòng nhìn Phí Diêu hai con ngươi xoẹt qua tia độc ác tựa hồ ma quỷ trước mặt.

- Phải. Tớ nhận được tin tình báo nhưng đã đến trễ rồi.

Lạc Ca đau lòng cúi thấp đầu, hai tay anh nắm chặt thành đấm. Hai vai run rẩy...

' Hắn đã đến quá trễ '.

Phí Diêu nghe xong liền phát điên, anh tiến lên nắm lấy cổ áo của Lạc Ca. Tức giận đấm mạnh xuống mặt Lạc Ca khiến cả người Lạc Ca đau đớn xanh xẩm té ngã xuống đất.

Đinh Mặc cố nén đau lòng nhìn khuôn mặt Phí Diêu không còn một chút lí trí nào. Giờ phút này người đàn ông này như bị ma quỷ nhập vậy... Nếu không nhanh cản lại có thể sẽ có án mạng xảy ra.

Lạc Ca cố nhịn đau đớn trên mặt đứng dậy chao đảo không vững nhìn Phí Diêu.

- Ở quanh đây đều đã bị Lão Tam bao vây. Nếu cậu tiến lên một bước Ái Tân sẽ gặp nguy hiểm.

Câu nói của Lạc Ca vừa dứt cũng vừa lúc điện thoại Phí Diêu vang. Là số đuôi lạ,  bàn tay đầu nổi đầy gân xanh cầm chặt lấy.

Gương mặt người đàn ông hoàn toàn biến thành một con người khác. Lạnh lùng, khát máu.

- ' Chào anh, Phí Diêu '.

Giọng người phụ nữ ngọt ngào khêu gợi vang lên bên tai, Phí Diêu tựa hồ nhận ra được mọi chuyện. Bàn tay nắm chặt lại cố giữ bình tĩnh.

- ' Đừng có tắt máy nếu không anh sẽ hối hận '. Đột nhiên giọng người phụ nữ trở nên khó nghe. Cô ta gằn từng chữ...

- Là cô làm.
Giọng Phí Diêu trầm khàn vang lên trong không khí.

....

Châu Mật Linh có chút run rẩy trước sức nặng từ lời nói của người đàn ông. Cô cố giữ bình tĩnh thản nhiên lên tiếng.

- Phải. Đúng là em đấy. Thì sao.

---

Phí Diêu tức giận gầm lên...

- Cô muốn chết . Ba năm trước... Chưa đủ?

-" Hừ. Anh nghĩ tôi còn sợ anh sao. Tôi đã không còn gì để mất ". Cô ta cố gắng che dấu nỗi sợ gầm lên.

Phí Diêu tức giận gân xanh nổi đầy tay như muốn bóp nát chiếc điện thoại trên tay vừa định cúp máy liền nghe tiếng phụ nữ vang lên.

- " Bởi vì tôi còn muốn nhìn thấy người anh yêu thương nhất phải sống thật đau khổ. Đau khổ hơn những gì anh đã làm với tôi. Vì vậy tôi không muốn cô ta chết quá sớm... chết sớm rồi thì sẽ không vui nữa nên tôi báo cho anh một tiếng ".

-.... Phí Diêu nhíu mày trong lòng có chút quặn thắt.

-" Chỉ cần anh tiến lại gần cô ta một bước thôi súng sẽ xuyên qua lớp vải hoa trên người cô ta vào tim đấy ".

Phí Diêu nghe xong mày liền nhíu chặt lại, đáy mắt ma quỷ chỉ còn lại tia máu đỏ đáng sợ. Chỉ hận một điều không thể ngay lập tức bóp chết ả.

Anh lập tức quay lại nhìn Ái Tân đang ở phía xa... trong lòng lo lắng cho an nguy của cô. Chân vừa mới bước lên một bước... liền...

- " Anh yêu. Nếu không tin anh có thể nhìn lên tòa nhà bên cạnh, bên cạnh của tòa nhà bên cạnh đó, và bên cạnh đó nữa. Anh sẽ biết ngay thôi.. Haha".

Nói rồi cô ta liền tắt máy, Phí Diêu không quan tâm đến ả ánh mắt xoẹt qua chút bất an nhìn lên sân thượng của tòa nhà đối diện Trung Tâm ' Đế Đô '.

Mày anh liền nhíu chặt lại... Mặc dù ở khoảng cách rất xa nhưng Phí Diêu chỉ cần nhìn qua liền có thể thấy rõ khẩu trúng từ trên cao đang nhắm xuống chỗ Ái Tân.

Trong phút chốc lòng anh liền dấy lên cảm giác lo sợ, đôi chân vô thức sợ hãi mà lùi ra sau một bước.

Đinh Mặc khẽ nhíu mày nhìn bộ dạng thống khổ của Phí Diêu. Lại nhìn theo hướng ánh mắt của anh liền hiểu ra mọi việc.

- Lạc Ca. Thay tôi bảo vệ cô ấy.

Giọng anh trầm khàn vang lên, ánh mắt đau thương lưu luyến nhìn khuôn mặt tiều tụy đáng thương của người con gái rồi nắm chặt tay thành đấm trong đáy mắt chuyển sang lạnh lùng khát máu quay người rời đi.

' Lão Tam. Đời này thù hận không trả. Tôi quyết không mang họ Phí '.
...

Trong giây phút đó Ái Tân cũng bắt gặp đôi ngươi lạnh lùng của người đàn ông.

Lòng cô tê tái, đau đến mức mất cảm giác... Một chút đau nhói ở tim cũng đã không còn cảm nhận được nữa.

Cô ngồi đó ngơ ngác nhìn Phí Diêu thân hình cao lớn đứng ở bên kia đường... không hề tiến lại gần đây.

Tàn nhẫn thật.

Đôi mắt cô đột nhiên lạnh băng nhìn ánh mắt hờ hững rơi trên đôi mắt của người đàn ông đang quay người rời đi. ...

- Phí Diêu. Sao anh lại tàn nhẫn như vậy.

Ái Tân chậm rãi nhắm mắt lại rồi mất hết ý thức gục xuống bên người Cương Trầm.

- Ái Tân,  Ái Tân. Cậu tỉnh lại đi.

----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro