Chap 119: Bẫy tình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phí Diêu cầm li rượu trên tay đứng dậy cả người tản mác hàn khí âm lãnh khiến người ta có cảm giác hơi lạnh phả quanh người.

Anh đứng lên đi lại trước mặt Lão Tam phong thái ung dung khí khái dơ li rượu ra trước mặt ông ta ngỏ ý mời rồi đặt lên miệng mình một hơi uống hết.

Ánh mắt lạnh lẽo như quỷ đối diện lão ta ở khoảng cách gần.

- Ông biết thứ vừa nãy là gì không... Là máu người đấy.
Giọng nói Phí Diêu trầm thấp nam tính vang lên đọng trong không khí.

Lão Tam nhíu mày nhìn con quỷ trước mặt đang sát trước mặt mình. Trong lòng có dự cảm không lành... ngày hôm nay thật sự chỉ có một người còn sống bước ra khỏi cánh cửa này.

Đến khi mùi máu thoang thoảng bên mũi hắn, hắn mới thật sự kinh hoàng nhìn lên Phí Diêu.

Người đàn ông anh tuấn trong đáy mắt xoẹt qua tia hài lòng, anh khẽ cười rộ lên, nụ cười rét buốt như băng tảng ngàn năm.

Đột nhiên tiếng cười biến mất không khí lập tức lâm vào trầm mặc đáng sợ rồi..

" Choang "

Phí Diêu tay nổi đầy gân xanh ném mạnh chiếc li rượu trống không xuống nền xi măng đôi ngươi trợn to nhìn lão ta.

- Hôm nay Phí Diêu tôi sẽ uống kiệt máu trong người ông. Nhất định đem đầu ông cúng tế cho đứa em trai nhỏ tuổi của mình.

Lão Tam bị đôi mắt quyền uy của người đàn ông dọa có mất chút tự nhiên. Ông ta có chết cũng không ngờ từ một thằng nhãi nông nổi rẻ tiền lại có thể trở thành một con quỷ đáng sợ như vậy.

Ông ta sửa lại tây âu lấy lại khuôn mặt bình thản đứng dậy nhìn bóng lưng anh tuấn của Phí Diêu.

- Cũng chưa chắc. Cũng có khi cậu sẽ chôn chung một mẩu đất với em trai đáng thương của mình.
Giọng nói Lão Tam cũng không hề thua kém, vang lên đầy châm chọc khiêu khích.

Tưởng rằng chỉ cần động đến em trai thì con quỷ trước mặt sẽ mất hết kiềm chế mà nổi điên lên.

Nhưng Phí Diêu hoàn toàn không nổi nóng ngược lại còn nhàn nhã nhìn lão ta.

- Tôi và phát luật khác nhau. Phát luận vì cả thế giới mà có thể hi sinh một người. Có thể bị tiền bạc địa vị của ông khống chế. Còn tôi...

- Tôi có thể vì một người mà tàn phá cả thế giới này. Và quan trọng là tôi ở trên pháp luật. Giọng Phí Diêu trầm thấp đều đặn từ tính vang lên. Giọng nói quả thật rất dễ nghe nhưng lại có sức nặng rất không tầm thường.

Câu nói vừa kết thúc từ phía sau vệ sĩ của Phí Diêu liền dơ súng lên.

" Đoàng Đoàng Đoàng " mười mấy phát trong một giây đồng thanh phát ra tạo ra một thứ âm thanh khủng bố đáng sợ.

Ngay lập tức mười mấy tên vệ sĩ sau lưng Lão Tam cùng lúc ngã gục xuống chết tại chỗ. Nhà kho u ám đầy bụi bẩn vì lực ngã cửa đám người mà bay lên trên không khí...

Tạo thành một cảnh hỗn độn đáng sợ vô cùng.

Lão Tam hai mắt trợn to nhìn ra sau lưng mình lại quay lại nhìn Phí Diêu đang nhàn nhã nhìn hắn.

Cả người hắn ta run lên tức giận rút súng chĩa vào người Phí Diêu.

- Không phải mày nổi tiếng rất giữ chữ tín sao.

Phí Diêu nghe xong liền nhếch môi ma mị cười, nụ cười anh tuấn bí hiểm đi lại gần ông ta một khoảng khá gần mặc kệ lão ta đang chỉa súng vào hướng tim mình.

- Phải. Nhưng có khi nào ông giữ chữ tín với tôi không? 

Giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn vừa vang lên sau đó lại rơi vào khoảng trầm lặng. Ánh mắt Phí Diêu có chút biến chuyển... thậm chí là bắt đầu nổi đầy tơ máu đỏ.

- Ví như chuyện của 10 năm trước. Ông nói chỉ cần tôi đưa thứ đó cho ông ông sẽ để thằng bé đi. Một mạng đổi một mạng. Nhưng thằng bé vừa mới đứng dậy ông đã bắn chết nó.. .

-...

- Một phát vào tay,  một phát vào chân, một phát ở bụng và một phát ở tim.
Phí Diêu có chút mất bình tĩnh gầm lên, đôi con ngươi rực lửa như đang khó khăn nhẫn nhịn không bóp chết lão ta tức khắc.

Lão Tam bị đôi ngươi của Phí Diêu như có ma lực khống chế. Ông ta có chút sợ hãi rụt súng lại... Không chừng nhất thời hắn mất bình tĩnh sẽ cướp súng bắn ngươc lại lão. Đến lúc đó trò chơi lão ta bày ra chưa kịp bắt đầu thì cái mạng già này đã không giữ được.

Ông ta đi tới sau nhìn đám người đã chết lại quay lại nhìn anh.

- Mày của hiện tại cũng như tao của mười năm trước mà thôi. Không phải sao?

Phí Diêu không quan tâm vươn tay nhận lấy khăn tay trên tay Đinh Mặc. Khẽ lau chiếc nhẫn phát ánh sáng đỏ trên tay mình.

- Không. Tôi không giống ông. Bởi vì ông là Lão Tam. Còn tôi là người biết cách hạ bệ được Lão Tam.

-.... Lão Tam không lên tiếng hắn đứng đó nhìn anh không chớp mắt.

- Ban đầu tôi chỉ định chơi đùa ông theo cách của tôi. Nhưng loại người như ông ngay cả trừng phạt theo cách của Phí Diêu này cũng không đáng. Vì vậy... tôi sẽ chơi đùa ông như cách ông chơi đùa với sinh mệnh của người khác.

Phí Diêu nói rồi cầm lấy súng từ tay Đinh Mặc dơ thẳng lên trần nhà.

" Đoàng "
Một cái lập tức cả hai bên vệ sĩ phía su liền dơ trúng chĩa vào đối phương.

- Nên kết thúc sớm thôi. Tôi còn phải về nhà nghỉ ngơi.

Câu nói vừa kết thúc quả nhiên từ hai phía đối diện nhau súng bắn lên lịa lịa. Dĩ nhiên người của Phí Diêu cũng chết không ít.

Lão Tam đứng phía sau đám người bảo vệ ánh mắt quỷ dị nhìn Phí Diêu.

Phí Diêu cũng ngồi ở sofa xem kịch hay xung quanh được vệ sĩ bao bọc bảo vệ.

- Bắt sống lão ta cho tôi.

- Vânggggg.

-------

Bệnh Viện.

Ái Tân ôm bụng đứng ở trên sân thượng bệnh viện. Gió mát của trời phả vào người cô...

Ái Tân ôm bụng đứng đó nhắm mắt hưởng thụ bình yên.

Đột nhiên cô nghe tiếng bước chân dừng phía sau lưng mình.

Ái Tân mở mắt ra quay lại nhìn người đàn ông trước mặt. Đôi mắt cô xoẹt qua chút đau lòng cùng tuyệt vọng.

- Tôi sẽ khiến người đó sống không bằng chết.

Người đàn ông cao lớn với chiếc kính râm trước mặt. Ông ta đưa cho cô một chiếc áo khoác dài.

- Cô đã suy nghĩ chưa. Có thể đứa bé... Sẽ gặp nguy hiểm.

Ái Tân lau nước mắt nhận lấy chiếc áo trên tay người đàn ông.

- Mẹ tôi... Những gì bà ấy phải chịu đựng. Tôi sẽ bắt hắn phải trả giá.

-----

Trong căn nhà kho cũ kĩ hơi bụi mốc thối cùng mùi tanh của mái người bốc lên. Không gian chìm vào yên tĩnh không một tiếng động nhưng khung cảnh tượng tàn sát chết chóc lại hoàn toàn ngược lại với sự yên ắng đó.

Phí Diêu đứng đó nhìn xác người chết chồng lên nhau, cảnh tượng thật giống với mười năm trước. Ngay chính ở chỗ này...

Chỉ khác rằng mười năm trước người ngồi trên ghế là Lão Tam người bị ép quỳ ở đó là anh. Nhưng hiện tại người phải quỳ trước mặt cầu xin tha thứ là Lão ta.

Phí Diêu anh tuấn đi đến gần chỗ ông ta quỳ anh hờ hững ném điếu thuốc xuống, dày da đắt tiền dơ lên đặt nhẹ xuống một cái cả điếu thuốc đắt tiền đã bị chèn ép đến tan thành mảnh vụn.

Đôi mắt Phí Diêu đầy tơ máu đỏ hận thù, hai con ngươi ác quỷ nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trung niên đã bị đánh đến tím bầm.

- Sao? Thử nghiệm cảm giác của tôi mười năm trước. Thế nào rồi?

Lão Tam môi bị anh đấm đến chảy đầy máu. Ông ta liếm môi cảm nhận vệt máu bị đáy lúc nãy đã khô khan rồi. Ánh mắt quỷ dị nhìn Phí Diêu.

- Đau đớn. Nhưng chắc chắn là không đau đớn bằng mày. Vì tao không có điểm yếu.

Phí Diêu bật cười gật gật đầu...

- Phải. Mười năm trước thứ tau mất mát hơn mày là một mạng của Tiểu Minh. Hiện tại...
Câu nói của Phí Diêu chưa kịp dứt tiếng cười kì quái của Lão Tam liền vang to lên chen ngang vào lời nói của anh.

Ông ta nhìn anh đôi mắt xoẹt qua tia đắc ý.

- Mười năm trước thứ mày mất mát hơn tau là một mạng người. Hiện tại thứ mày mất mát hơn tao là hai mạng người. Haha. Tao vẫn lời chán.

Phí Diêu nhíu mày trong lòng có một loại cảm giác bất an trào đến. Mặc dù không hiểu 'hai mạng ' mà lão ta nhắc đến là gì nhưng.. hình ảnh người phụ nữ xinh đẹp với nụ cười trong trẻo lại hiện lên..

Tay người đàn ông khẽ run.

Thật không may hành động sợ sệt của anh đã bị người đàn ông nhìn thấu. Lão Tam đắc ý mặc dù đang bị giữ quỳ rạp nhưng vẫn ngửa đầu ra sau cười lớn.

Phí Diêu nhíu mày tức giận vừa mới bóp cò súng liền...

" Rầm "

Cách cửa nhà kho lớn được ai đá mạnh ra... Từ ngoài một đám người áo đen bước vào kéo theo một thứ ánh sáng chói chang.

Phí Diêu cùng Lão Tam vì đang ở trong bóng tối đột ngột bị thứ ánh sáng mặt trời từ bên ngoài cư nhiên đập vào mắt có chút không kịp thích ứng mà nheo mắt lại.

Phí Diêu nhìn ra bên ngoài thấy chiếc váy trắng lấp ló phía sau lưng Châu Mật Linh cùng một người đàn ông với vết sẹo dài trên mặt.

Châu Mật Linh nhếch môi nhìn anh cười nửa miệng, cô ta biết điều lùi ra chỗ khác.

Lập tức hình ảnh người con gái với chiếc bụng nhấp nhô đứng ở nơi phát ra ánh sáng. Hình ảnh cô vì thế mà càng thêm nổi bật xinh đẹp.

Không những Phí Diêu mà ngay cả Đinh Mặc cũng bị dọa cho mất hồn. Đinh Mặc hai mắt trợn to không thể tin được sự thật trước mặt.

- Ái Tân tiểu thư.

Phí Diêu vẫn nhìn cô trong lòng dấy lên một loại thương nhớ cùng lo lắng vô cùng. Anh như phát điên hai mắt gợn sóng quay lại trừng lớn nhìn Lão Tam.

- Tên khốn. Mày dám?

Lão Tam bật cười nhìn Phí Diêu đang tức giận chĩa súng vào đầu mình.

- Haha. Thả tao ra hoặc súng sẽ ghim trên thân con đàn bà đó.

Phí Diêu cả người tức giận đến run rẩy, anh lập tức lùi ra sau hạ súng xuống.

- Thả người.

Đinh Mặc phía sau hoảng loạn đến mức nhịn không được lê tiếng.

- Phí Tổng.

Phí Diêu không quan tâm đến lời Đinh Mặc, anh hai mắt có chút long lanh nhìn Ái Tân đang bị Châu Mật Linh chĩa súng vào đầu ở cửa. Lòng xót xa cùng sợ hãi vô cùng...

Lão Tam được thả ra ông ta đắc ý liếm môi nhìn Phí Diêu. Hắn ta vươn tay xoa bóp tay chân. Vươn tay chạm lên vệt máu khô trên môi mình.

Nhếch môi không hài lòng nhìn Phí Diêu.

- Tao đã nói tao không dễ chết vậy đâu mà. Sao mày không chịu tin.

Phí Diêu tức giận muốn lao đến chỗ ông ta liền bị Đinh Mặc phía sai giữ lại.

- Phí Tổng, cẩn trọng.

Lão Tam nhìn bộ dạng của anh liền bật cười.

- Đúng là anh hùng không qua được ải mĩ nhân. Một chữ tình có thể hủy hoại một con người. Tai sống đến tận bây giờ cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy trước khi chết rồi.

Phí Diêu không nói gì ánh mắt liếc qua chỗ Ái Tân, khuôn mặt cô lạnh lẽo đến đáng sợ. Anh xót xa nhìn vào mắt cô như muốn hỏi sao em lại ở đây.

------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro