Chap 17: Nhói lòng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở hành lang bệnh viện Ái Tân thẫn thờ ánh mắt ngấn nước mơ hồ ngồi trước cửa phòng cấp cứu.

Phí Diêu bóng dáng cao lớn nam tính đi lại gần cô.

- Cô chưa nói gì với mẹ cô sao.

Ái Tân bật cười, đau đớn ngước nhìn người đàn ông.

-  Với anh mà nói nó không là gì. Nhưng đối với mẹ tôi... Nó là cháu ngoại. Ái Tân đứng dậy hét lên, đau đớn, tuyệt vọng...

Bỗng một bác sĩ đi lại gần có chút tức giận vươn tay muốn chạm vào người cô ánh mắt có chút khinh bỉ nói.

- Đây là bệnh viện, cô nên tự trọng một chút.

Phí Diêu chau mày vươn tay đỡ lấy cái chạm của người phụ nữ. Vị bác sĩ có chút bất ngờ rút tay lại trên cánh tay rắn chắc của người đàn ông rời đi mang theo chút khó hiểu.

Ái Tân đầu óc hỗn loạn nhịn không được mà bật khóc, cô ngồi xuống ghế lấy tay che mặt cố nhịn xuống cảm giác tủi hổ.

- Phí Diêu, mẹ của tôi, bà ấy đã khổ cực lắm rồi. Xin anh  .đừng làm tổn thương bà ấy.

Phí Diêu không nói gì đứng đó nhìn cô che mặt khóc, lòng chợt nhói.

- Ba năm qua nhẫn cưới tôi cũng không cần, váy cưới cũng không, danh phận cũng không. Tôi không đòi hỏi ở anh thứ gì hết, ngay cả đứa con anh cũng đã cướp. Xem như tôi đáng thương... Xin anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt mẹ tôi nữa. Tôi xin anh.

Ái Tân cố nhịn xuống nước mắt, cúi đầu cố dấu đi phần yếu đuối. Nhưng yêu đuối chính là yếu đuối không có cách nào che dấu đi được.

Phí Diêu ánh mắt có dấu mệt mỏi nhìn hai vai cô đang run lên. Anh không cố ý...

-----

Sáng hôm sau.

Ái Tân ngồi ở trong phòng bệnh chăm sóc Cương Trầm cả đêm. Bỗng Ái Tân vui mừng nhìn Cương Trầm có dấu hiệu tỉnh lại...

-Mẹ .

- Ái Tân. Phí Diêu đâu.

Ái Tân nhìn gương mặt bà xót xa liền đau lòng không cầm được nước mắt. Bỗng cửa phòng bệnh mở ra bóng dáng người đàn ông cao lớn thanh cao đi vào...

- Tôi ở đây.

Ái Tân nhìn thấy anh cảm giác trái tim như bị ngàn mũi kim đâm vào, đau đến mức không thể thở được.

- Về chuyện Tiểu San tôi thay mặt con gái xin lỗi cậu. Là nó làm mẹ không tốt nên đã để mất Tiểu San. Cậu đừng chấp nhất...

Ái Tân nhịn không được hai mắt trừng to gào lên...

- Mẹ.

Cương Trầm nắm tay con gái ánh mắt mơ hồ không thấy gì nhưng bà vẫn có thể cảm nhận được hơi thở cùng mùi bạc hà trên người Phí Diêu.

- Sau này sinh thêm cũng chưa muộn. Con nói có đúng không?

Phí Diêu đứng đó lạnh lùng lên tiếng.

- Vâng.

Cương Trầm lau nước mắt,  môi bà mấp máy lưỡng lự muốn hỏi. Trong lòng bà dường như đã cảm nhận được chút gì đó... Bà mong điều mình nghĩ không phải là sự thật.

- Phí... Phí Tổng.

- Bà cứ nói.

- Cậu  ..cậu có yêu con gái tôi không.

Câu nói của bà vừa phát ra Ái Tân đã đau đến không chịu được. Cô lấy hai che miệng mình lại, khó khăn che giấu cảm xúc.

Phí Diêu vẫn lạnh lùng đứng đó. Không gian yên tĩnh đến nghẹt thở...  Bỗng tiếng điệm thoại vang lên.

Ái Tân đau lòng nhìn anh lại vô tình nhìn qua chữ trên màn hình. Lòng cô chợt quặn thắt. ' Tử Khí '

- Xin lỗi. Tôi bận. Phải về trước.

Người đàn ông nói rồi cúi đầu chào Cương Trầm rồi rời đi.

Ái Tân vươn tay ôm lấy lồng ngực... Đau quá.

-----

-Hiểu Minh, mẹ em đỡ hơn chưa.

" Đỡ nhiều rồi. Em không cần lo. Em phải Ăn uống đầy đủ đấy".

- Vâng.

Ái Tân thở phào nhìn màn hình điện thoại đã tắt ngủm. Cô mệt mỏi đứng dậy cầm tài liệu đi đến phòng in.

Lạc Ca đi đến phía sau lưng cô nhíu mày hỏi.

- Sao mới mấy ngày không gặp cô gầy đi nhiều vậy.

- Không có gì.

Lạc Ca chau mày vươn tay áp lên trán cô. May quá không nóng.

- Ngủ chút đi.

Lạc Ca vừa quay người muốn rời Đi liền bị Ái Tân giữ lại. Cô cúi đầu không nhìn anh.

- Anh có muốn lên giường với tôi không.

Lạc Ca gương mặt tuấn lãng đột nhiên bị cô dọa đến biến sắc, anh tái mét vươn một ngón tay nâng cằm cô lên.

- Cô làm sao vậy.

Ái Tân thở dài tay cào cấu vào da thịt nơi bụng, khó khăn hít thở.

- Không phải anh từng nói anh muốn lên giường với tôi sao.

- Phải. Nhưng vì điều gì?

- Tôi muốn mẹ tôi được phẫu thuật ngay. Mẹ tôi không thể chờ được nữa.

Ái Tân hít một hơi thật sâu cố nén nước mắt, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Sau khi mẹ Cương phẫu thuật  cô cũng sẽ chuyển qua Mĩ định cư ở đó luôn.

Ái Tân nói rồi tóm lấy cổ Lạc Ca kéo xuống. Trực tiếp vụng về hôn lên môi anh nhưng thân thủ Lạc Ca lại nhanh nhẹn hơn, anh nhanh chóng tránh né.

Cùng lúc đó một nhân viên đi vào, cô há hốc che miệng nhìn Cương Ái Tân đang vói người hôn lên má của Lạc Tổng. Người nhân viên nhanh chóng nép vào bên cửa lấy điện thoại ra chụp lại.

----
Gió là thứ không nhìn thấy cũng không thể nắm bắt được. Cũng giống như đầu óc của Ái Tân hiện tại.

Lạc Ca bóng dáng cao lớn đứng trên sân thượng của công ty. Nhìn ra cả thành phố dưới tầm mắt.

- Nếu cô cần gấp tôi sẽ cho cô mượn.

- Không cần, tôi không muốn mắc nợ ai.

Lạc Ca nhíu mày quay lại nhìn cô khó hiểu. Người phụ nữ này từ đầu đến cuối đều khiến người ta không đoán được.

- Đáng ra cô phải cảm ơn tôi chứ. Ái Tân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

- Tôi muốn ngủ với anh. Ái Tân đứng đó mái tóc dài vì gió mà bồng bềnh bay lượn... Xinh đẹp... Thanh thoát.

Lạc Ca tự nhéo cho mình tỉnh táo anh đi lại gần cô từ trên cao nhìn xuống, gương mặt xinh đẹp trong gang tấc.

- Nhưng cô không phải gu của tôi.

- Anh muốn như thế nào.

- Tóc ngắn, gợi cảm, kĩ thuật chuyên nghiệp.

Ái Tân không nói gì quay người rời đi, hành động của cô khiến Lạc Ca cứ ngỡ cô đã bỏ cuộc liền nhếch môi nhìn theo bóng lưng cô mà cười.

Lạc Ca lắc lắc đầu cười khổ,nếu không phải anh đã yêu Nhạ Phí Phí thì anh nhất định sẽ yêu cô.

Nhắc đến đây bỗng mắt người đàn ông đượm buồn, máy tóc lãng tử bay trên mặt anh. Bóng dáng mang theo u tịch sâu thẳm.

- Nhạ Phí Phí, em lại trốn đi đâu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro