Chap 23: Thư kí? Tầm thường quá.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ái Tân theo chỉ dẫn vất vả tìm kiếm thứ gì đó. Cô không chắc là mình đang tìm thứ gì , chỉ phụng mệnh tìm kiếm điên cuồng loạn xạ.

Đột nhiên mắt cô nheo lại nhìn bóng dáng cao lớn đổ dài trên đường phía ngã tư trung tâm thành phố. Nhìn như thế nào người đàn ông đó vẫn luôn mang theo khí chất hấp dẫn chí mạng. Lạnh lùng, ổn trọng, phong thái đĩnh đạc nổi bật trong dòng người.

Cô bước qua đường từng bước đi lại gần anh.

- Phí Tổng.

- Thức thời thật nhanh.

- Biết làm sao được. Thời thế đổi thay con người phải biết thuận theo.

Ái Tân thấp bé đứng trước mặt anh lạnh lùng lên tiếng. Gió ở trên đường thổi tóc cô bay tán loạn... Gương mặt xinh đep trong đêm bị ánh sáng đường hắt vào càng thêm sắc sảo, có đường nét.

- Tôi muốn nói chuyện. Phí Diêu nhìn cô trầm thấp cất lời.

.

Trong quán cafe gần đó Phí Diêu gương mặt mang theo chút trầm mặc nghiêm túc nhìn ra ngoài cửa kính sát đất.

Ái Tân không nhìn anh ánh mắt lảng tránh đi chỗ khác. Cho dù cố mạnh mẽ đến đâu... Phụ nữ một khi đã yêu rồi thì có đầu thai kiếp khác vẫn sẽ lại yêu nồng nhiệt như vậy. Nghĩ đến đây môi cô nhếch lên một nụ cười thống khổ...

- Tôi đã sắp xếp, cũng đã nói với mẹ em. Tuần sau mẹ em sẽ được chuyển qua Mĩ phẫu thuật.

Ái Tân cả người có chút không kịp phản ứng, cô quay lại nhìn thẳng vào tròng mắt đen sâu thẳm khôn lường của anh. Người đàn ông này luôn mang lại cảm giác không thể nào bắt đoán được cảm xúc thực sự của anh ta. Cô cố nhìn vào mắt anh nhưng không thể nhìn thấy một chút gì trong lớp sương mù giày đặc đó.

- Tôi có thể tự làm.

- Nếu em thật sự muốn mẹ mình hạnh phúc. Tôi nghĩ em nên để tôi giúp.

Ái Tân cúi đầu, cô biết người như Phí Diêu quan hệ rộng rãi. Chỉ cần anh ho khan một tiếng người khác liền nể mặt mấy phần...

- Tôi... Sẽ làm việc trả tiền cho anh.
Ái Tân cúi đầu nhìn chiếc cốc sứ trắng trên bàn.

Phí Diêu thâm trầm nhìn cô, môi anh nhếch lên một nụ cười cứng nhắc.

- Em không nhìn tôi. Sao vậy.

- ... Ái Tân không trả lời. Cô nhất thời cứng đờ người như bị đoán trúng Tim đen.

- Em sợ sẽ lại yêu tôi sao?

Câu nói vừa phát ra Ái Tân liền ngước lên nhìn anh. Ánh mắt có chút bất ngờ cùng chua xót, cô cứng họng, hoàn toàn mất hết chữ nghĩa.

Phí Diêu nhếch môi cười, bóng tối khiến anh trở nên nghiêm nghị hơn... Bóng tối khiến ánh mắt anh vơi bớt lạnh lùng... Lạ thật.

- Tôi sẽ không lại yêu anh đâu.
Ái Tân cười nhẹ cố bình thản nói rồi đứng dậy cầm túi quẹt nước mắt nhanh chóng rời đi.

'Vì tôi chưa bao giờ hết yêu anh '.

------

Sáng hôm sau.

Theo lời Nhã Ý thì cô được phân bố sống chết ở phòng chiến lược kế hoạch. Thật may lời anh ta nói chỉ là đùa.

Tiểu Nhàn cười xinh đẹp thấy cô liền chạy lại.

- Cậu làm ở Phí Thị sao.

Ánh mắt Ái Tân có chút bất ngờ.

- Tiểu Nhàn..

Tiểu Nhàn là bạn chơi chung của cô thời đại học. Nhưng sau đó cô nàng lại đột ngột qua Mĩ du học. Ban đầu hai người còn liên lạc sau đó xa cách cùng bộn bề cuộc sống mà mất hẳn liên lạc. Không ngờ hôm nay lại đoàn tụ...

- Cậu cũng ở đây sao. Ái Tân hai mắt lóe sáng lên.

- Ưm.. Tớ làm ở đây cũng được nửa năm rồi.

Tiểu Nhàn ngồi bên cạnh nắm lấy hai tay cô.

- Gặp lại cậu vui quá. Nhưng sao cậu lại ở đây.

- Tớ bị điều công tác từ Lạc Thị qua đây.

- Còn Đường Yên đâu.

- Cậu ấy đang theo đuổi ước mơ trở thành vị bác sĩ lương tâm nhất tổ quốc.

Tiểu Nhàn nhịn không được bật cười.

- Cũng phải. Từ nhỏ cậu ấy đã muốn trở thành bác sĩ. Điên cuồng đến nỗi chó mèo thay lông cũng phán thành bệnh mà đem keo ra dính lại .

Ái Tân nhịn không được phụt cười, nụ cười giòn tan trên môi cô. Thật xinh đẹp.

- Cậu ổn chứ. Tớ hỏi thăm Đường Yên không lâu trước đây khi mới về Nước. Cậu ta nói cậu cùng Phí Tổng đã li hôn... Vì tiểu tam Tử Khí.

Ái Tân nhéo mũi cô bạn thân lắc lắc đầu cứng nhắc nói.

- Tớ mới là người thứ ba.

- Tại sao? Tân, cậu là vợ chính thức.

- Người thứ ba trong tình yêu là người không được yêu thương. Hơn nữa vấn đề không phải ở Tử Khí, mà căn bản đối với Phí Diêu tớ chỉ là một công cụ sưởi ấm giường có thể tùy ý tiện tay vứt bỏ.

Phí Diêu đứng ở cửa vừa muốn tiến vào liền khựng lại, anh lặng lẽ xoay người rời đi...

----

Bắt đầu luôn có chút bỡ ngỡ, đặc biệt đối với loại người đầu óc nông cạn như Ái Tân lại càng khó tiếp nhận hơn. Cô đã cố gắng tận lực ngồi hếch tai lên nghe từng chữ tiếng anh trong quá trình thảo luận của tổ Chiến lược nhưng vẫn không hiểu.

- Đúng là không biết thời cơ địa lợi. Ở nước Trung lại nói tiếng người Mĩ. Muốn một sống một còn chắc?

Ái Tân rốt cuộc nhịn không được mà vừa vào nhà đã lớn tiếng. Bỗng trong phòng tắm bóng người đàn ông cao lớn thoắt ẩn thoát hiện trước mắt.

- Anh... Đây là nhà tôi.

Phí Diêu gật đầu, anh sải bước dừng lại ngồi trên sofa.

- Ai làm em giận sao?

- Nhân tài.

- Ý gì.

- Bỏ đi. Cô tháo giày mệt mỏi đi vào trong phòng ngủ.

Phí Diêu nhíu mày nhìn đồng hồ đã hơn 9 giờ, cô làm việc bây giờ mới về sao.

- Phí Thị hình như không có chấm công cho nhân viên làm thêm giờ? Anh đi vào phòng ngủ đặt một li trà xanh trên bàn.

Ái Tân gật đầu mệt mỏi vùi đầu vào gối.

- Là tại vốn tiếng anh của tôi không tốt. Nghe qua không hiểu liền phải một mình ở phòng làm việc tra từ điển. Lúc hiểu được trong mớ giấy tờ đề cập đến cái gì thì đã gần 9h.

Phí Diêu nhếch môi cười khổ, tần suất làm việc của Phí Thị rất tốt và đòi hỏi chuyên môn cao. Vậy nên để đứng vững trên thị trường như hôm nay chính là vì Phí Thị có thể chiêu mộ và đào tạo ra nhân tài.

- Muốn tôi giúp không?

- Cảm ơn anh.

- Vì?

- Không ép tôi làm thư kí.

Phí Diêu cười nhẹ, muốn chứ. Nhưng bây giờ chưa phải lúc thích hợp.

- Tôi đến khảo sát nhân viên một chút. Tôi phải về rồi.

- Kệ anh. Lần sau đừng tự tiện vào nhà người khác nếu không tôi thật sự sẽ báo cảnh sát.

Phí Diêu nhếch môi cười cầm áo khoác lên rời đi để lại Ái Tân trong phòng tối... Cô thở dài mệt mỏi che khuôn mặt khó coi của mình. Cô không biết mình có thể gồng được bao lâu.

- Phí Diêu, đồ đàn ông xấu xa không tim không phổi.

----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro