Chap 25: Anh chờ em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn xong anh đề nghị cô đưa anh đi dạo xung quang thành phố.  Bóng dáng anh lẻ loi u buồn đi sau cô nở nụ cười thỏa mãn.

Ái Tân quay đầu lại khó hiểu nhìn anh.

- Hiểu Minh, đến đây với em.  Cô xòe tay ra muốn đi ngang hàng với anh.

Nhưng người đàn ông lại lắc đầu, lùi ra sau vài bước.

- Không.

- Vì sao?

- Vì anh nhớ em. Nếu tiến lại gần anh sợ mình không kiềm chế được bản thân.

Ái Tân cười cứng nhắc, một cảm xúc áy náy cùng đau lòng xâm chiếm tim cô, Ái Tân hạ tay xuống đứng đó nhìn anh.

-Em tin cốt cách con người anh.

- Nhưng anh không tin chính mình.

Hiểu Minh nhìn cô, đôi mắt đó vẫn nồng nhiệt chân thành như vậy. Cho dù cô có cự tuyệt có nhẫn tâm thì tình cảm đó của anh vẫn lớn lên từng ngày từng giờ... Không có mất đi.

Ái Tân thở dài quay người lại tiếp tục đi... Cô lau nhanh nước mắt chảy xuống trên mặt. Giá như anh không yêu cô thì tốt biết mấy. Cô rất muốn bù đắp cho anh nhưng cách bù đắp tốt nhất là không cho anh hi vọng. Vì... Cô không yêu Hiểu Minh.

Ái Tân đứng trước khu nhà trọ nhìn anh cười nhẹ.

- Tạm biệt.

Hiểu Minh nhìn cô cười buồn đi tới ôm lấy cô. Anh ôm cô thật chặt lưu luyến không muốn buông ra.

-Anh có thể chờ em.

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống trên khuôn mặt cô. Ái Tân chần chừ vươn tay ôm lấy anh... 

- Đừng chờ em... Em... Trái tim của em đã bị Phí Diêu lấy đi mất. Thực xin lỗi.

Ái Tân nghẹn ngào khóc, cô biết anh đau lòng. Cô biết anh yêu cô đến mức tự giày vò bản thân. Anh yêu cô năm năm... Yêu cô rất nhiều cũng hi sinh vì cô rất nhiều.

Cô còn nhớ năm đó anh bật khóc đứng trước mặt cô nuôi hi vọng.

- Ái Tân, em nói anh ở lại anh lập tức sẽ không du học nữa.

- Ái Tân em nói em đợi anh. Anh sẽ về cạnh em sớm nhất có thể.

- Ái tân, sao em lại không yêu anh.

.

Ái Tân đẩy anh ra lau nước mắt trên mặt chân thực nhìn anh.

- Muộn rồi anh về đi.

- Không còn gì nữa sao. Hiểu Minh cười cười đưa khăn giấy trong túi áo khoác cho cô.

-Ừ, không còn gì nữa.

- Vậy anh đi nhé.

Ái Tân gật đầu đứng đó nhìn anh quyến luyến rời đi.

Hiểu Minh đi được một đoạn không đành lòng quay lại nhìn cô.

Ái Tân thấy vậy liền lạnh lùng quay người đi mất. Hai vai gầy nhịn không được run rẩy.

- Hiểu Minh,  em xin lỗi.

Hiểu Minh nhếch môi cười nhẹ, ánh mắt đau lòng không dấu được.

- Anh nhất định sẽ lại quay về.

Phí Diêu ngồi trong xe xoa xoa thái dương...  Ánh mắt sâu thẳm có chút mệt mỏi nhắm nghiền lại.

-----

Một tháng sau.

Thời gian cứ như thế trôi đi, Ái Tân đã  dần quen với công việc. Ngoại trừ tài liệu tiếng anh.

- Ái Tân, lát nữa cô đến phòng họp chuẩn bị kĩ đồ một chút. Ái Tân vâng một tiếng lập tức đứng dậy thu dọn giấy tờ đi đến tầng cao thứ nhì.

" Cạch "

Cô nhìn đồng hồ còn 30 phút nữa mới đến giờ họp, Ái Tân nghĩ rằng không có ai. Vừa bước vào cả người liền bị dọa cho hồn siêu phách lạc.

Phí Diêu ngồi trong phòng họp, gõ gõ ngón tay lên bàn nhìn cô.

- Phí Tổng, còn 30 phút nữa mới họp. Ái Tân có chút khó hiểu lên tiếng.

Phí Diêu không nói gì chỉ gật nhẹ đầu một cái.

- Đưa tài liệu đây. Tôi giúp em coi qua một chút.

Ái Tân vừa quay người định rời đi liền nghe người đàn ông nói tiếp. Cô quay lại không hiểu Phí Diêu muốn làm gì... Cô ngồi cách anh vài cái ghế đẩy tài liệu lại chỗ anh.

Phí Diêu ngồi trong phòng họp hai chân gác chéo nhau, gương mặt tuấn tú nghiêm nghị xem xét tài liệu, đột nhiên mày anh nhíu lại... Nhìn những con chữ bị cô phác họa thành tiếng gà tiếng vịt.

Ái Tân ngồi một bên có chút căng thẳng, tim cô đập thình thịch như trả bài với giáo viên.

- Em viết sai hết từ vựng.

Ái Tân chột dạ cúi đầu, cô đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng.

Ái Tân lại nhìn qua người đàn ông đang nghiêm túc lật dở từng trang tài liệu, một tay cầm bút gạch gạch viết viết gì đó. Dưới ánh  sáng mặt trời chiếu rọi qua ô cửa sổ phía sau càng làm bóng dáng anh thêm ổn trọng thanh lịch. Thứ ánh sáng tham lam đó hắt lên sau lưng anh, phảng phất qua nửa khuôn mặt... Làm gương mặt Phí Diêu càng thêm góc cạnh, tuấn tú, có chút ma mị.

Ái Tân ngơ ngác nhìn anh, trong con mắt người phụ nữ chỉ còn hình bóng người đàn ông.

Phí Diêu vừa ngước đầu lên định nói gì liền khựng lại, ánh mắt người đàn ông thoáng ôn nhu nhìn cô.

Ái Tân chột dạ quay mặt đi chỗ khác, gương mặt thoáng chốc đỏ ửng lên như người con gái mới lớn biết yêu.

- Lại đây. Bỗng tiếng anh trầm ấm vang lên.

Ái Tân nhất thời mất hết nhận thức cô đứng lên theo lời anh cứ tiến lại gần.

- Chỗ này... Chỗ này... Còn cả chỗ này nữa. Tôi đã sửa lại cho em. Còn lại tạm ổn.

Phí Diêu đưa tập tài liệu lại chỗ cô, lần đầu cô thấy anh nhiệt tình như vậy, say mê như vậy.  Ái Tân nhất thời không nhịn được cảm giác ấm áp. Nhưng chưa đến một giây sau cô đã tỉnh ngộ.

' Người đàn ông này đã làm cô tổn thương. Đúng vậy, tuyệt đối không được bị anh ta dụ dỗ '.

Ái Tân cụp mắt nhận lấy tập tài liệu tiện tay cầm lấy cây bút dò qua một lượt. Mắt liền sáng lên... Những từ vựng chuyên ngành khó hiểu cô nghĩ mãi cũng không thông vậy mà người đàn ông này vừa mới phác họa chưa đến 20 phút đã có thế làm người khác dễ dàng tiếp nhận.

- Cảm ơn em.

Ái Tân đang cúi thấp đầu bỗng nghe thấy tiếng người đàn ông trầm thấp vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng đến bất thường.

'Anh ta điên sao... '

- ....

- Em vừa khen tôi còn gì. Phí Diêu nhếch môi cười, trong ánh mắt thoáng vui sướng.

Ái Tân sửng sốt, cô... Cô có nói sao.

- Sao anh biết.

- Mắt em rất đẹp.... và trong.

Ái Tân có chút khó hiểu,  cho đến lúc cô hiểu ra đã là lúc về nhà tắm rửa sạch sẽ và nằm trên giường ngủ.

- Ý anh ta là nhìn vào mắt mình liền có thể hiểu mình đang nghĩ gì sao.  Đồ bệnh thần kinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro