Chap 28: Lén lút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ái Tân mặt mũi đỏ ửng cúi đầu đi một mạch về đến nhà. Cô khóa chặt cửa lại  đi thẳng vào phòng ngủ vùi đầu vào gối.

- Thật là mất mặt.

----

Lạc Ca đi đến quầy thanh toán vừa định lên tiếng liền nghe tiếng Phí Diêu vang lên sau lưng.

- Nói chuyện chút đi.

Lạc Ca quay đầu lại nhìn anh nhún vai.

- Cậu muốn nói chuyện gì sao.

.

Trong quán cafe hai người đàn ông anh tuấn ngồi đối diện nhau... Xung quanh có vô vàn ánh mắt đắm say đang len lén nhìn trộm.

- Sao cậu không đi tìm Nhạ Phí Phí.

Lạc Ca như bị chạm đến vết thương lòng, anh xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón đeo nhẫn.

- Cô ấy nói tôi đừng làm phiền cô ấy nữa. Cô ấy nói cô ấy không yêu tôi nữa.... Tôi không xứng.

Phí Diêu nhíu mày nhìn Lạc Ca.

- Cậu tin sao?

Lạc Ca lắc đầu, ánh mắt đượm buồn.

- Dĩ nhiên là không tin. Nhưng tôi biết cô ấy thật sự mệt. Tôi nghĩ mình nên cho cô ấy thời gian.

Phí Diêu nhếch môi cười, không thể tin được có ngày hai người họ ngồi lại nói về chuyện tình yêu.

Bỗng tiếng Phí Diêu vang lên...

- Cảm ơn cậu.

- Gì vậy. Lạc Ca nhíu mày.. Da gà da vịt nổi lên.

- Đã thay tôi chăm Sóc Ái Tân.

Lạc Ca nhếch môi cười, ánh mắt biến thái nhìn Phí Diêu.

- Tôi không chăm sóc cô ấy vì cậu. Mà tôi làm vậy vì cô ấy rất đáng yêu.

Mặt Phí Diêu lập tức đen sì, ánh mắt hình viên đạn nhìn Lạc Ca.

- Cậu nghĩ tôi nên để xác cậu ở đâu cho dễ tìm?

-----

" Cạch "

Phí Diêu cởi giày đi vào nhà trên tay cầm túi xách cùng tài liệu của cô. Anh nhìn xung quanh đã tối om..

Phí Diêu mở cửa phòng ngủ đi vào trong. Anh thở dài nhìn Ái Tân nằm lăn trên giường, bên cạnh là máy tính còn sáng cùng cuốn từ điển chuyên ngành.

Phí Diêu nhẹ nhàng đi tới giúp cô gập máy tính cùng cuốn từ điển bỏ lên bàn ngủ. Anh đứng lên nhìn cô một lúc rồi xoa xoa thái dương cởi áo khoác ngồi xuống sofa nhỏ trong phòng.

Người đàn ông to lớn ngồi trên ghế lấy trong túi vải ra một tập tài liệu. Bóng dáng anh tuấn vắt chéo chân bắt đầu xem xét từng trang tài liệu. Trong bóng đêm chỉ có thứ ánh sáng vàng nhạt hắt qua làm cho bóng người Phí Diêu cô độc đổ dài trên sàn nhà.

Không biết đã bao nhiêu tiếng trôi qua chỉ biết rằng người đàn ông đó cứ 5 phút lại khẽ nhíu mày một lần. Anh cầm lấy máy tính bắt đầu gõ lên bàn phím.

---
Sáng hôm sau.

Ánh sáng mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào mặt cô. Ái Tân nhíu mày vươn tay khẽ động đậy.

Cô nhăn nhó nhìn đồng hồ lại nhìn qua bên giường không thấy máy tính đâu. Chết tiệt... Ái Tân còn chưa làm xong báo cáo.

Cô hốt hoảng mang dép chạy ra khỏi phòng vào nhà tắm vệ sinh cá nhân vừa cầm khăn lông lau mặt vừa tìm kiếm máy tính ở ngoài phòng khách. Bỗng mày cô nhíu lại...

Bước chân chậm rãi đi lại gần.

Người đàn ông to lớn đang nằm trên chiếc sofa nhỏ, một tay vẫn đang cầm chiếc bút để trên bụng một tay đưa lên che trước mắt. Trên bàn là một chiếc máy tính cùng tập tài liệu đã được xếp đặt gọn gàng.

Ái Tân có chút không tin được nhìn anh, ánh mắt lại hiện lên chút xót xa. Rốt cuộc thì Phí Diêu anh đang nghĩ gì vậy.

Ái Tân thở dài đi tới ngồi xổm xuống nhẹ nhàng lấy chiếc bút trên tay anh ra, vừa ngước lên đã thấy hai con mắt đen sâu thẳm đang mở ra nhìn mình. Cô bị anh dọa cho đứng tim không tự chủ giật bắn người ra sau.

Phí Diêu vươn tay day day trán nhìn cô, anh ngồi dậy nhìn lên đồng hồ. Đã hơn 6h...Lúc tối khi giúp cô làm xong tài liệu đã là 3h sáng Phí Diêu chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút không ngờ lại ngủ quên đến tận bây giờ.

- Lần sau không cần phải viết báo cáo bằng tiếng anh nữa.

- Không được. Lâu nay họ đều viết báo cáo bằng tiếng anh.

Phí Diêu ánh mắt khẽ thoáng đau lòng nhìn cô.

- Em viết được sao?

Ái Tân bị anh hỏi đến á khẩu, hai tay nắm lấy áo ngủ.

- Không phải nhờ phúc của anh sao.

Phí Diêu không trả lời đứng lên cầm áo khoác rời đi.

-----

Phí Thị...

" Tinh "

Trong đại sảnh lớn của tập đoàn Phí Thị, một cô gái nhỏ đang hớt ha hớt hải chạy vào trong thang máy.

" Cạch ".

Ái Tân nhìn xung quanh may quá chưa có ai,  cô ngồi xuống từ trong túi lôi ra một tập giấy tờ cùng máy tính của mình. Đang định mở tài liệu cùng cuốn từ điển ra dò xét liền phát hiện nét chữ quen thuộc cùng những phần tô đỏ trên đó. Mày cô khẽ nhíu lại...

- Là chữ của Phí Diêu.

Ái Tân có chút sửng sốt vội vàng lật dở  từng trang cho đến hết đống dày cộp này. Tất cả đều được sửa chữa và ghi chú đầy đủ,  những phần quan trọng đều được tô đậm dễ nhìn dễ hiểu. Cô nghĩ anh chỉ giúp cô mang tài liệu quan trọng cô để quên về nhà mà thôi...

Ái Tân không tự chủ được nhìn qua máy tính, cô mở file tài liệu lên. Không phải chứ tất cả đã được sửa chữa lại không sót một từ. Trong nhất thời cô không nhịn được mà kinh ngạc cùng cảm thán. Đống tài liệu này phải đến mấy chục tờ cô đã phải làm suốt 2 tuần nay chưa xong vậy mà anh ta một đêm đã có thể cùng một lúc sửa chữa ghi chú và soạn thảo mới tinh. Đúng là... Thiên tài.

Bỗng cửa mở Tiểu Nhàn từ ngoài bước vào tươi cười nhìn cô.

- Sớm thế?

- Mới thôi.

- Cậu làm xong chưa.

- Của tớ xong rồi.  Ái Tân vừa nói vừa lấy tập tài liệu cất vào túi. Nếu để Tiểu Nhàn biết được sẽ rất phiền phức.

- Cậu xem...  Ái Tân đem máy tính lại chỗ Tiểu Nhàn, lướt từng chữ trên màn hình. Cố nuốt sự thật xuống bụng.

-----

" Cốc Cốc "

Nhã Ý từ ngoài bước vào dáng người uyển chuyển xinh đẹp dừng lại trước bàn làm việc của anh.

- Phí Tổng,  đây là hồ sơ cầm anh kí gấp.

Phí Diêu gật đầu ngón tay thô to đưa vào túi áo trước ngực. Bút...

Nhã Ý thấy anh tìm nửa buổi cũng không tìm ra liền nhanh nhẹn lên tiếng.

- Để tôi đi lấy.

Cô quay người mặt mũi không giấu nổi sửng sốt, Phí Diêu rất tiêu chuẩn nên bút kí tài liệu cũng phải là đồ tốt nhất. Và hơn nữa anh còn là người rất cẩn trọng  nên người như vậy làm sao lại có thể để mất nó.

Phí Diêu nhận lấy chiếc bút kí rẹc vào hồ sơ. Nhã Ý nhận lấy có chút không can tâm lên tiếng.

- Phí Tổng,  anh bị mất ngủ sao. Nhìn anh mệt mỏi quá.

- Có một chút...

Nhã Ý đau lòng nhìn người đàn ông trước mặt. Hình như anh ốm hơn trước...

----

Tiểu Nhàn đang xem tài liệu bỗng ánh mắt xoẹt qua thứ gì đó. Cô cầm lên..

- Cậu... Cái bút này đắt tiền lắm đấy. Cậu được tặng sao.

Ái Tân đang nhìn máy tính ánh mắt cũng tò mò lướt qua ngón tay thanh mảnh của cô bạn. Đột nhiên mặt mũi cô trở nên khó coi, thôi chết,  cô lại ôm thêm một chiếc bút của anh nữa rồi.

Ái Tân nhanh chóng giật lại để vào ngăn kéo. Tìm đại một lí do nào đó.

- Lúc còn làm việc với Lạc Tổng, tớ hay cầm bút cho anh ấy.

Tiểu Nhàn gật đầu, Lạc Tổng hay quên vậy sao...

Ái Tân lén lút đặt chiếc bút vào trong, ánh mắt xoẹt qua một chiếc bút nữa trong ngăn kéo. Tay cô xoa xoa đầu... Đúng là đầu tôm mà...  Một lần là lấy đi ở phòng họp, một lần này là lấy đi ở nhà  ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro