Chap 31: Vĩnh viễn vẫn xa lạ như vậy sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái ngày mà các nhân viên mong chờ cũng đã đến. Ái Tân ngồi ở bàn làm việc ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa kính sát đất.

Tiểu Nhàn cùng mọi người đang vui vẻ thử đồ bàn tán xôn xao.

- Cô nói xem, Phí Tổng có đi hay không.

- Hầy, chắc không khả thi cho lắm.

- Cũng phải có năm nào anh ấy đi đâu.

- Thôi nào, lỡ năm nay phá lệ một lần thì sao.

- Ấy thế thì còn gì bằng.

Tiểu Nhàn lỡ đãng nhìn qua chỗ Ái Tân. Cô nàng đi tới chỗ cô nhíu mày nhìn Ái Tân đang thất thần.

- Tiểu Tân, cậu sao vậy.

Ái Tân giật mình quay lại lắc lắc đầu.

- Thật không, mấy hôm nay tớ thấy cậu lạ lắm.

- Không có gì thật mà.

Ái Tân cứng nhắc cười, ánh mắt cô đạm buồn như buổi chiều hoàng hôn... Thật buồn.

----

Đêm tối giăng mắc cả lòng thành phố Ái Tân đi trong đêm bóng dáng càng thêm ảm đạm.

Bỗng chất giọng trầm ấm của người đàn ông lại vang lên chiếm lấy bên trong con người cô.

' Ái Tân, em cũng thật tàn nhẫn '.

Cả người Ái Tân nhịn không được phát run lên, cô dừng lại cúi đầu xuống che đi khóe mắt ướt đẫm. Anh nói cô tàn nhẫn... Cô có chỗ nào tàn nhẫn bằng anh sao.

Ái Tân vươn ngón tay mảnh khảnh lên lau sạch nước mắt vừa ngước lên sắc mặt liền tái nhợt... Là Cô ta.

Tử Khí xinh đẹp trong bộ váy đen cao quý đứng cách cô không xa. Cô ta đi tới dừng trước mặt cô ánh mắt đầy hận ý không nửa điểm muốn che dấu...

- Lại gặp cô rồi.

Lại gặp?  Ái Tân nhất thời muốn cười lên một tiếng trào phúng. Hai người họ từ khi nào lại có cách chào hỏi như thân quen thế này.

- Phải. Đã mấy tháng không gặp. Hình như cô cũng hồi phục rồi. Ái Tân đối diện cô lời nói cứng rắn kiên định.

Tử Khí nhếch môi cười dịu dàng ánh mắt lại mang theo oán hận.

- Phải. Phí Diêu chăm sóc tôi rất tốt. Còn cô... Nhìn cô tiều tụy đi hẳn.

Ái Tân nhếch môi cười đắng, cô gật đầu cố che đi mệt mỏi.

- Tôi vẫn ổn. Tôi có chút việc mong cô tránh đường.

Vừa nghe xong Tử Khí liền bật cười ánh mắt trừng lớn nhìn Ái Tân. Tay cô ta vươn ra giữ chặt lấy tay Ái Tân lại.

-  Sao vậy?  Cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy tôi sao. Vì tôi là người Phí Diêu chọn chứ không phải là cô.

Lời nói vừa phát ra tim Ái Tân đã đau nhức đến thần kinh mất hết cảm giác. Phải... Anh chưa từng chọn cô...

- Chuyện này thì tôi thừa nhận. Cô hài lòng chưa?

- Hài lòng?. Nếu trước đây cô không mang cái bụng của cô đến tìm bà nội Phí Diêu thì con tôi và Diêu đã không mất. Chúng tôi đã có một gia đình trọn vẹn hơn.

Tử Khí mặc kệ ánh mắt của người đi đường tức giận gào lên.

Ái Tân nhíu mày, người phụ nữ này sao mặt mũi lại dày tới như vậy.

- Phải, tôi thừa nhận mặc dù biết anh ấy không yêu tôi nhưng tôi vẫn ngu si bên cạnh anh ấy suốt ba năm. Nhưng tôi không hề đem đứa bé của mình báo cho bà nội của Phí Diêu, lúc đó tôi đã định cứ thế mà bỏ đi nhưng là tại cô làm loạn lên... Chính cô đã hại chết đứa bé đó. Cũng chính cô tự ngã xuống khiến đứa trẻ của cô không thể giữ lại. Cô còm vu khống tôi?

Ái Tân nói đến đây lòng lại đau như cắt, cô đã cắn răng nhẫn nhịn, chờ đợi suốt ba năm. Cô ngu ngốc chờ đợi người đàn ông đó yêu mình, cô chờ người đàn ông đó sẽ một lần nói ' Anh yêu em ' bởi cô thật lòng yêu anh ấy. Cô chờ đợi có ngày anh sẽ chấp nhận cô. Trong suốt ba năm cô đã cắn răng chịu đựng sự phỉ báng của người khác rằng cô chỉ là một con tình nhân rẻ tiền nhưng thực chất cô là người vợ hợp pháp của anh ấy. Cô lại một lần nữa hạ mình trước sự xuất hiện của Tử Khí... Nhẫn nhịn tới mức chính cô cũng hận chính mình vì nhu nhược mà để mất đứa con trong bụng...

Tử Khí hai vai run lên như sắp phát điên cô ta đi tới gần Ái Tân hơn nắm hai tay thành đấm.

- Cô nghĩ tôi sẽ tin cô sao. Loại phụ nữ rẻ mạt phục vụ ở trong quán bar được Phí Diêu nhất thời bao nuôi như cô lại tưởng một bước lên tiên. Đứa bé trong bụng cô chắc gì đã là của Phí Diêu... Cô chỉ muốn dùng nó để moi móc tài sản nhà họ Phí mà thôi...  Thật rẻ tiền.

Ái Tân nghe đến đây cả người liền phát run lên, môi cô cũng run lên.

- Câm miệng.

Tử Khí nghe cô quát liền nhếch môi cười.

- Tôi nói trúng tim đen của cô rồi đúng không. Cô nghĩ Phí Diêu sẽ yêu loại phụ nữ thấp hèn như cô sao.

Ái Tân nhịn không được nước mắt lăn xuống hai gò má nóng hổi. Lời nói của Tử Khí như dao nhọn đâm thâu trái tim cô... Phải... Phí Diêu từng nói cô thấp hèn... Phí Diêu cũng từng nói đứa bé của cô chưa chắc đã là con của anh ấy. Đau lòng thật.

- Tôi thấp hèn nhưng tôi thật lòng yêu anh ấy. Tiểu San là con anh ấy. Cô không có quyền đứng ở đây nói bậy.

- Quyền?  Tử Khí tôi là vợ của Phí Diêu . Cô chỉ là con tình nhân thấp hèn.
Tử Khí siết lấy tay Ái Tân gầm lên.

Ái Tân bị siết đến tay sắp vỡ vụn, cô nghe tiếng tim mình cũng vỡ vụn theo. Cô đau lòng gào lên cố vùng vẫy khỏi bàn tay cô ta.

- Cô câm miệng đi. Cô câm miệng ngay đi.

Tử Khí không đứng vững nên trượt chân té xuống đường. Cô ta tức giận mặt mũi xanh lét đứng dậy vung mạnh tay trên mặt Ái Tân...

" Chát "

Tiếng kêu vang lên lanh lảnh trong không trung, người đi đường từ lâu đã  đứng lại xem kịch hay.

Ái Tân đứng bất động ở đó cảm nhận vị máu tanh trong khoanh miệng. Da thịt xinh đẹp trên má đã sớm sưng đỏ lên... Nhìn cô như đóa hoa bị dẫm đạp không thương tiếc khiến người khác thật đau lòng.

Ái Tân vừa ngước lên ánh mắt đã đau lòng đến tột độ chuyển hướng nhìn về phía sau lưng Tử Khí  ...bóng dáng người đàn ông cô yêu thương hiện lên... Vĩnh viễn vẫn xa lạ như vậy sao?

Phí Diêu nhíu mày ánh mắt anh lạnh lùng mang theo chút hàn khí đứng từ xa nhìn cô.

Tử Khí thấy cô nhìn về phía sau mình liền quay người về sau. Trong phút chốc không giấu được bất ngờ.

- Diêu.

Phí Diêu lạnh lùng đi tới ôm lấy vai Tử Khí cả người tản mác mùi máu tanh của ma quỷ nhìn những người đang đứng xung quanh.

Bị ánh mắt nguy hiểm của người đàn ông chiếu vào làm đám người sợ hãi nhanh chóng tản ra...

Ái Tân đau lòng ngơ ngác đứng đó nhìn bàn tay anh đang bao lấy vai mảnh của Tử Khí. Cho đến bây giờ cô vẫn chỉ là một trò đùa không hơn không kém.

- Đi thôi.

Phí Diêu không nhìn Ái Tân mà ôm lấy Tử Khí quay người đi về hướng ngược lại...

Ái Tân nhìn bóng lưng anh mà tim đau vụn vỡ, cô cũng rất thèm khát được một lần bị người khác bắt nạt mà có anh bên cạnh chở che bảo vệ như vậy. Cô thật sự ghen tị với Tử Khí, cô thật sự muốn nói Cô cũng muốn được đi gây chuyện khắp nơi như cô ta ...

vì ...

chỉ cần cô ta gây chuyện sẽ có anh ở phía sau giải quyết...

Cô rất muốn.

Ái Tân đau lòng suy sụp trên đường cô  đau đến trái tim chỉ còn lại tê dại.Một cỗ tủi thân dâng trào lên tận khóe mắt.. 

" Tôi cũng muốn được một lần nếm xem hương vị 'được bảo vệ được che chở như cách anh bảo vệ cô ta suốt ba năm qua ' rốt cuộc có bao nhiêu ngọt ngào ? ".

- Anh cũng đã từng nói tôi thấp hèn. Anh cũng đã từng hỏi Tiểu San có phải con anh hay không. Phí Diêu... Nếu có kiếp sau tôi sẽ không yêu anh nữa. Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ yêu anh nữa... Hức... Tôi.... ' Yêu anh ' Ái Tân ngồi ở đó đau lòng gào lên... Nhưng hai chữ cuối cô lại giữ riêng cho mình... Cất nó trong trái tim đã nhuốm đầy vị tanh của máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro