Chap 49:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh chạm vào em có được không?

Ái Tân nghe anh nói gương mặt liền có chút sửng sốt. Cô ngồi đó một hồi lâu cuối cùng cũng gật đầu.

Lạc Ca thở phào đưa một ngón tay ra chạm vào cánh tay cô. Quả nhiên người Ái Tân khẽ run lên. Lạc Ca liền không giấu nổi xót xa.

Anh không nói lời nào đổ người về trước ôm chầm lấy Ái Tân.

Ái Tân có chút sợ hãi trong phút chốc đầu cô trở nên trống rỗng mờ mịt. Cô vươn hai tay ra vùng vẫy.

Lạc Ca nhắm mắt lại mặc kệ sự cự tuyệt của người con gái trong lòng mà ôm càng chặt lấy cô hơn.

- Sau này em đừng quên trên đời này còn có anh. Dẫu cho cả thế giới có làm hại em thì anh sẽ ở đây giúp em băng bó vết thương.

Ái Tân nghe xong cả người liền không còn chút sức lực cô ngồi đó mặc kệ người đàn ông đang ôm mình. Vai Ái Tân khẽ run lên mọi ủy khuất cùng che giấu sợ hãi đều bị câu nói của anh làm cho vỡ ra tanh bành. Cô bắt đầu yếu ở nức nở.

- Sao anh ấy lại tàn nhẫn với em như vậy. Tại sao vậy. Ái Tân bật khóc lớn đau lòng gào lên.

Lạc Ca xoa xoa tóc cô cố gắng an ủi.

- Sau này em sẽ hiểu Phí Diêu (' mọi sự đều vì em '). Nói được một nửa Lạc Ca bỗng khựng lại.

.

Phí Diêu đứng ở hành lang nhìn bóng dáng Ái Tân run rẩy trong lòng Lạc Ca.  Tay hắn nắm chặt thành đấm...

' Rầm ' một cái.

Hắn nhìn xuống bàn tay đã chảy đầy máu của mình.

Hắn không thể bảo vệ người con gái mình yêu.

-----

Lạc Ca đặt Ái Tân trên giường nhìn đồng hồ đã hơn 1h sáng.  Anh xoa xoa thái dương đứng dậy đi ra khỏi phòng giúp cô tắt đèn rồi mới đi về.

Đi tới hành lang cầu thang bước chân người đàn ông bỗng khựng lại. Anh thở dài xoa xoa mắt mệt mỏi nhìn bóng lưng vững chãi lồ lộ ra ở nơi bức tường.

- Chưa về sao.

Phí Diêu đứng đó hút đã không biết bao nhiêu điếu thuốc. Lạc Ca lại gần vươn tay giật lấy đưa vài miệng, mày khẽ nhíu lại nhìn vết máu loang lỗ trên tường lại nhìn xuống tay Phí Diêu chảy đầu máu giờ đã đông đặc lại.

- Đừng hành hạ bản thân. Thế giới đang cần mày.

- Cô ấy cũng cần tao. Phí Diêu khẽ lên tiếng, đôi mắt cô đơn lạc lõng trong đêm.

Lạc Ca không nhìn hắn anh đi đến đứng bên cạnh Phí Diêu.

- Mày sinh ra với sứ mệnh đặc biệt. Tao nghĩ mày nên từ bỏ đi thôi.

Phí Diêu nghe đến đây lòng chợt quặn thắt. Hắn quay sang nhìn anh trầm thấp lên tiếng.

- Tao đã vì mày mà bỏ lỡ cô ấy.

Nói rồi Phí Diêu đứng thẳng người bước xuống cầu thang. Để lại Lạc Ca mặt mày đang tối sầm.

Vu Thừa Kiệt cũng đã từng nói với hắn như vậy. Rốt cuộc là có ý gì.

-----
Một tháng sau.

Năng suất làm việc của Phí Thị đã quay về quy cũ. Các nhân viên đang bù đầu bù cổ làm việc vì đã sắp đến cuối năm.

Ái Tân ngồi thẫn người ra nhìn tập hồ sơ trong ngăn kéo.

' Đơn xin nghỉ việc '.

Bỗng một nhân viên nữ đi tới để tập tài liệu lên bàn Ái Tân.

Ái Tân vội vàng đóng lại ngăn bàn, nhận lấy.

- Thống kê lại cẩn thận rồi gửi cho quản lí.

- Được.

Tiểu Nhàn ngồi một bên âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Ái Tân. Cô nàng thầm thở phào nhẹ nhõm... Ái Tân đã bình phục trở lại... Nhưng cô dạo này không còn như trước nữa.

Cô ấy ngại việc động chạm thân thể ngay cả với Tiểu Nhàn cũng vậy. Nếu là trước kia Tiểu Nhàn rất hay sàm sỡ Ái Tân nào là bóp ngực bóp mông bóp đủ thứ mà Ái Tân có. Nhưng giờ đây mỗi lần Tiểu Nhàn làm vậy ánh mắt Ái Tân sẽ lại hoảng loạn. Cơ thể sẽ run lên.

Tiểu Nhàn bĩu môi nhìn hai bàn tay đang dơ trước mặt của mình. Từ giờ trở đi đôi tay này không còn được lần mò trên người Ái Tân xinh đẹp nữa rồi.

-_-
----

Phí Gia.

Tử Khí trong bếp hát hò vui vẻ cô đang pha trà cho Phí Diêu.

Bỗng cô khựng lại nụ cười trên môi cũng mất dần.

- Diêu, anh lại đi sao.

Phí Diêu dừng lại ánh mắt lạnh lẽo thản nhiên gật đầu.

Tử Khí chạy lại ôm lấy anh hai mắt long lanh ngấn nước.

- Anh ở nhà với em một ngày có được không.

Phí Diêu nhíu mày nhìn Đinh Mặc. Đinh Mặc liền tiến lên kéo Tử Khí ra khỏi người Phí Diêu lạnh lùng nói.

- Phí Thị đang rất bận rộn. Phí phu nhân đừng làm phiền.

Tử Khí có chút ngơ ngác, từ khi nào Phí Diêu lại không trực tiếp trả lời cô mà lại nhờ tới Đinh Mặc thế này.

Cô thở hắt ra đau lòng cúi thấp đầu hai tay nắm thành đấm.

- Anh nên nhớ không chỉ có cô ấy yêu anh mà em cũng yêu anh. Anh cũng biết em có thể làm những gì rồi đấy.

Phí Diêu nghe xong mày khẽ nhíu lại. Tử Khí của ba năm trước đã biến thành ác quỷ.

- ...

Tử Khí nhìn anh đau lòng bật cười, nước mắt lại rơi xuống. Cô vỗ vỗ lên ngực mình.

- Anh biết đấy. Thần kinh của em không được bình thường. Không được bình thường.

Phí Diêu nhíu mày nhìn Tử Khí đau khổ như vậy lòng anh khẽ nhói. Là tại anh... Tại anh mà người con gái vui vẻ hoạt bát lúc trước đã biến thành như thế này đây.

- Đừng biến thành ác quỷ.  Xin em.

- Ác quỷ?  Trong mắt anh em là con ác quỷ.

Phí Diêu không nói gì nữa quay người muốn rời đi liền bị Tử Khí giữ lại.

Cô lau nước mắt đau lòng nhìn người đàn ông mình yêu thương.

- Ai yêu vào cũng sẽ ngốc. Ai yêu vào rồi cũng sẽ biến thành ác quỷ như em thôi. Em như ngày hôm nay là vì em quá yêu anh.

Phí Diêu cố nén áy náy quay lại nhìn người con gái xinh đẹp bi lụy trước mặt.

- Ba năm lần thứ nhất ( Ba năm trước) anh đã nói anh không yêu em. Ba năm lần thứ hai hay có lần thứ ba đi nữa. Anh vẫn không yêu em. Phí Diêu nói rồi lạnh lùng hất tay cô ra tiêu soái rời đi.

Tử Khí như muốn phát điên cô nhìn theo bóng lưng anh điên cuồng thét lên.

- Đêm đó anh ngủ với em vì anh nghĩ em là Ái Tân có đúng không?

- Anh không muốn ngủ với ai ngoài Ái Tân. Phí Diêu không quay đầu lại hắn đứng đó lạnh lùng lên tiếng.

- Anh thừa nhận anh yêu cô ấy rồi.

- Trên đời này ngoài cô ấy ra thì ai cũng không phải là người còn lại.

( Hiểu không để giải thích nhỉ? Nghĩa là mảnh ghép còn lại í. Nếu Phí Diêu là một nửa thì Ái Tân chính là nửa còn lại  ).

Tử Khí suy sụy ngồi bệt xuống sàn. Cô ôm mặt khóc lớn. Ái Tân Ái Tân. Lúc nào Phí Diêu cũng không ngừng nhớ về cô ta.

----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro