Chap 63:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phí Diêu nhếch môi cười gian xảo. Cô càng cố gắng dán chặt người vào cánh cửa để giữ khoảng cách với anh thì anh  càng đè mạnh lên người cô.

Bỗng Ái Tân ' A ' lên một tiếng, hai mắt cô mở to có chút thất kinh vội vàng che miệng lại...

Phí Diêu cười nhẹ ánh mắt hưng phấn càng cố dồn người về phía trước khiến lực nặng trên người anh đè trên người cô.

- Đừng....

Ái Tân cố đẩy anh ra cả người cô bắt đầu nóng lên cảm nhận vật cứng giữa hai chân anh đang đâm mạnh vào quần ngủ của cô.

- Đừng?  gì cơ.

Ái Tân cúi đầu không dám nhìn anh, cô cũng có chút khó tin trước vẻ mặt biến thái của Phí Diêu.

- Biến thái.

Phí Diêu bật cười cố ý đẩy mạnh vật cứng vào giữa quần cô khiến người cô run rẩy.

- Biến thái? Phí Diêu cúi thấp đầu thì thầm bên tai cô.

Ái Tân bị anh thì thầm đến ngứa ngáy khó chịu, cả người cô giật lên một cái.
Ái Tân cắn môi xấu hổ, rõ ràng anh biết người cô rất nhạy cảm vậy mà vẫn cố ý làm vậy. Là anh đang muốn đua giỡn cô.

Nghĩ đến đây Ái Tân bỗng tức giận.. Cô ngước lên nhìn anh. Hai mắt Ái Tân giận đến mức bắt đầu  ẩm ướt... anh đang chọc cô.

Phí Diêu nhíu mày giật bắn mình lùi ra sau. Anh có chút bất ngờ, không nghĩ cô sẽ bật khóc.

Ái Tân nhìn anh cả người run lên rồi bật khóc. Mặt cô ngấn nước như đứa trẻ con.

- Anh lại đem tôi ra đùa giỡn.

Phí Diêu đau lòng ôm lấy cô, Ái Tân càng ngày càng nhạy cảm. Anh chỉ muốn chọc cô một chút hoàn toàn không có ý xấu như cô nghĩ ...

Cô  nghĩ anh như vậy. Có phải cô đã bị anh làm tổn thương đến mức sợ hãi mọi thứ hay không.

----

Cương Trầm đang ngồi trong bếp bỗng nghe tiếng khóc của Ái Tân. Bà nhíu mày đứng dậy đi vào phòng ngủ.

- Có chuyện gì vậy.

Phí Diêu lau mồ hôi hột ôm Ái Tân trong lòng. Hai tay to lớn rắn chắc không ngừng xoa xoa lưng Ái Tân.

- Mẹ.... Anh có chút cứng họng nhìn Cương Trầm đi lại gần.

Ái Tân nhắm chặt hai mắt cả người trong lòng anh khóc lớn đến phát run.  Cô cũng không biết tại sao mình khóc nhưng lại chỉ cảm thấy bản thân đang rất ấm ức... Dường như đang lôi hết ấm ức suốt ba năm qua ra xả một lượt.

Cương Trầm hoảng hốt không hiểu chuyện gì nhìn Ái Tân lại nhìn qua Phí Diêu. Giọng bà có chút sốt sắng.

- Rốt cuộc thì có chuyện gì. Hai đứa...

- Mẹ... Không phải như mẹ nghĩ đâu. Phí Diêu cũng có chút mất bình tĩnh, tay vẫn không ngừng an ủi xoa xoa lưng mảnh của cô.

- Vậy tại sao Ái Tân lại khóc. Hai cái đứa này... Làm sao.

- Chuyện này... Chuyện....

Ái Tân rốt cuộc cũng khóc đến mệt lả người. Cô thút thít rồi nín dần nín dần. Hai mắt Ái Tân sưng đến mức mở không ra  ...

- Mẹ.  Anh ấy sắp đi công tác...  Mẹ đừng lo.

Cương Trầm có chút không tin nhìn qua Phí Diêu. Phí Diêu có chút chột dạ gật gật đầu.

Cương Trầm lắc đầu đi ra ngoài. Lại nhìn mảng sơ mi trên người Phí Diêu đã ướt nhẹp như tắm mà ngán ngẩm.

Phí Diêu thấy Cương Trầm đã ra ngoài liền vội vàng nâng mặt Ái Tân lên. Hai mắt cô sưng phù khiến anh nhức nhối.

- Ái Tân, em biết rõ anh không coa ý khinh bỉ em.

- Anh chỉ làm theo những gì anh muốn, anh đâu có nghĩ đến cảm xúc của tôi. Như thế còn không gọi là khinh bỉ.

- Anh...

Phí Diêu thở hắt ra vươn tay lau nước mắt cho cô. Anh ôm cô vào lòng xoa xoa đầu cô. Hôn lên môi cô....rồi lại ôm chặt lấy cô.

Ước gì thời gian có thể dừng lại.... Để anh chỉ là một người bình thường để bên cạnh Ái Tân.

----

Phí Thị.

Nhã Ý xinh đẹp uyển chuyển bước vào trong phòng tổng tài. Cô khẽ nhíu mày nhìn khuôn mặt sáng lạn tươi tắn của Phí Diêu....

- Phí Tổng, hôm nay có gì vui sao.

Phí Diêu đặt bút xuống hai mắt sáng rực ngước lên nhìn Nhã Ý.

- Phải.

Nhã Ý cười nhẹ, nhìn khuôn mặt anh tuấn đẹp trai hơn thường ngày của Phí Diêu khiến cô vừa có chút say mê ngắm nghía vừa có chút tò mò.

- Rốt cuộc là có chuyện gì mà ngài lại vui như vậy....

Phí Diêu nhếch môi cười ánh mắt lơ đãng nhìn sang hộp cơm bên cạnh. Hôm nay anh đã sống như một người đàn ông có vợ.

Nhã Ý tinh ý nhìn qua hộp cơm, bỗng mặt cô trở nên cứng nhắc.

- Là cơm của Ái Tân sao.

- Phải.

Nhã Ý cười cười đặt tập tài liệu xuống đi ra ngoài.

----

Trên sân thượng của Phí Thị gió thổi khiến mái tóc dài mền mượt của người con gái có chút rối tung.

Nhã Ý đứng đó nhìn xuống phía dưới thế giới trong tầm mắt.

Đinh Mặc lại gần đưa cho cô một li cafe rồi đút tay vào túi đứng bên cạnh cô.

Nhã Ý thở dài, bản thân lại không biết nên vui hay nên buồn...

- Đinh Mặc, tôi vừa muốn hai người họ ở bên cạnh nhau. Tôi lại vừa sợ hai người họ ở bên cạnh nhau.

Đinh Mặc gật đầu ánh mắt thấu hiểu nhìn ra phía xa xăm.

- Nhưng hai người họ đã phải chịu quá nhiều tổn thương. Cũng đã bỏ lỡ nhau rất lâu rồi...

Nhã Ý ánh mắt có chút sợ hãi quay sang nhìn Đinh Mặc.

- Thời điểm hiện tại thật sự rất nguy hiểm. Nếu để lão tam biết được Ái Tân là người con gái Phí Diêu coi trọng hơn mạng sống thì...

-....

- Không chỉ Ái Tân sẽ gặp nguy hiểm mà ngay cả Phí Diêu cũng sẽ như thế. Đinh Mặc, anh cũng biết mỗi lúc nhắc tới Ái Tân Phí Diêu đều mất hết lí trí. Nếu lão ta biết mối quan hệ của hai người họ thì thật sự rất nguy hiểm.

Đinh Mặc thở dài cúi thấp đầu nhìn gót chân mình. Phí Diêu đã phải một mình chống chọi với cả thế giới, một mình cô đơn trên cuộc đời suốt ba mươi mấy năm. Những thứ mà Phí Diêu trải qua căn bản người bình thường không thể nào đủ năng lực nếm trải.

Cũng bởi vì trải qua quá nhiều thăng trầm mất mát trong cuộc sống mà tính cách Phí Diêu trở nên lạnh lùng, lãnh khốc, âm hiểm. 

Đặc biệt đối với Phí Diêu phụ nữ lại càng không rẻ tiền
Vì vậy anh đã nghĩ Ái Tân cũng chỉ là một loại người trong số những loại phụ nữ đã từng gặp qua.

Nhưng Phí Diêu lại không ngờ chính mình đã yêu Ái Tân sâu đậm như vậy.... Yêu rất nhiều.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro