Chap 74: Ngay lúc này có thích hợp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí trở nên vô cùng ngột ngạt. Đám người nọ bị dọa đến mức ngay cả thở mạnh cũng không dám. Ai cũng đứng yên bất động cứng nhắc sợ sẽ rơi đầu bất chứ lúc nào.

Dương Tịnh sắc mặt tái mét đứng phía trước bàn làm việc của anh run rẩy lau mồ hôi. Không gian yên tĩnh đến mức nghe rõ môn một tiếng giấy tờ lật dở.

Gương mặt anh tuấn vẫn đang tập trung. Bỗng mày anh nhíu lại cúi đầu xuống dưới bàn.

Ái Tân ngồi dưới gầm bàn làm việc của anh. Đôi mắt to tròn ngây thở không nhịn được ngắm nhìn người đàn ông.

Bỗng cô nhíu mày cắn nhẹ môi, thôi chết... Chân cô bị chuột rút mất rồi.

Ái Tân nhịn không được vươn tay đặt lên đùi phải của Phí Diêu.

Phí Diêu nhíu mày biết rằng Ái Tân khó chịu, vừa lúc anh định cầm bút lên kí liền thấy Ái Tân lắc mạnh đầu.

Cô nhỏ giọng thì thầm.

- Đừng, anh cứ làm việc đi. Em không sao.

Phí Diêu gật đầu vươn tay xoa xoa đầu cô cưng chiều.

Vừa ngước đầu lên đã thấy đám người hồ nghi nhìn mình. Anh ho khan một tiếng tiếp tục nhìn đống giấy tờ chất cao như núi.

" Độp "

Bỗng chiếc bút kim rơi xuống làm tim của đám cổ đông như muốn rớt ra ngoài. Phí Diêu từ trước đến nay là người rất cẩn trọng... Làm sao có thể bất cẩn để đồ vật quan trọng bên người rơi xuống đất thế này.

Dương Tịch cắn răng cố không phát ra tiếng run rẩy. Nếu Phí Diêu thật sự nổi trận lôi đình thì hắn chính là nạn nhân đầu tiên...

- Khụ Khụ.

Phí Diêu ho khan một tiếng một tay đỡ trên bàn người khom xuống dưới bàn tìm kiếm cây bút.

Ái Tân có chút bất ngờ nhìn gương mặt anh phóng đại trước mặt. Anh vươn tay vuốt ve da thịt bên má cô cười nhẹ.

- Ái Tân ngoan, sắp xong rồi.

Vừa lúc anh định ngồi thẳng dậy bỗng Ái Tân quỳ gối đẩy người lên cao hai tay thanh mảnh nhỏ nhắn ôm lấy mặt anh kéo anh trở lại trực tiếp hôn lên môi anh.

- Ưm.

- Anh Nhỏ thôi.

Phí Diêu hai mât trố to bất ngờ nhưng sau đó cũng nhắm mắt cố gắng hưởng thụ hương thơm ngọt ngào trên môi mềm của cô.

Cô... Luôn ngọt ngào như vậy.

Được một lúc lâu Dương Tịnh sợ hãi không biết Phí Diêu làm sao mãi chưa thấy ngốc đầu dậy. Ông ta sợ hãi lắp bắp lên tiếng.
.

- Phí.. Phí tổng. Anh làm sao vậy.

Phí Diêu đang nhắm mắt hưởng thụ liền hụt hẫng buông môi cô ra. Cầm lấy chiếc bút đắt tiền ngồi thẳng lại.

Chết tiệt, cái lão già thích phá đám này.

Anh không nhịn được nữa cầm lấy bút trực tiếp kí lên giấy tờ rồi ném nó ra phía trước bàn.

- Cầm lấy rồi ra ngoài hết đi.

Dương Tịch cùng đám người bị dọa cho há hốc.
- Gì cơ.

Ông lão đứng sững người... Phí Tổng không phải mấy tiếng trước còn rất tức giận sao. Sao bây giờ lại dễ dàng tha cho bọn họ như vậy.

Thật... Thật ra bản dự án này căn bản sửa không kịp. Ông ta chỉ tay đổi một sự điều lệ nhỏ. Không thể nào qua mắt được loại người như Phí Diêu.

Lạ thật.

- Còn không mau ra ngoài. Phí Diêu nhíu mày thật sự không đủ kiên nhẫn với đám người trước mặt.

- Vâng. Vâng. Chúng tôi xin phép ra ngoài.

-----
" rầm ".

Phí Diêu đẩy ghế ra cúi xuống nhìn Ái Tân đang trốn dưới gầm bàn làm việc của anh. Bộ dạng xinh đẹp có chút quyến rũ...

Anh nhìn cô khẽ cười khổ ... Trước đây Phí Diêu chưa bao giờ làm trái luật lệ... Nhưng từ khi cô xuất hiện ở đâu có cô ấy ở đó đều có ngoại lệ.

Điển hình như hôm nay...

Ái Tân nhíu mày nhìn tên tra nam trước mặt.

- Còn không mau đỡ em đứng lên.

Phí Diêu bất chợt nhớ ra Ái Tân bị chuột rút anh lo lắng đứng lên khom người bế hẳn cô lên cao đôi chân thon dài miên man hướng tới sofa.

Ái Tân nằm trên ghế hai mắt vẫn nhìn theo đôi bàn tay to lớn nam tính của người đàn ông.

Gương mặt anh quả thật xuất sắc. Bóng dáng Phí Diêu to lớn đang nắn bóp nhẹ nhàng trên bàn chân cô.

Ái Tân chỉ việc nằm đó chân gác lên đùi anh hưởng thụ.

- Chân em sưng lên nhiều quá.

- Tại em mới đứng lớp, có chút không quen thuộc cho lắm.

Phí Diêu gật gật đầu bàn tay dùng chút sức lực bỗng nhiên dừng lại.

- Sao vậy. Ái Tân ngồi dậy nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt.

- Không có gì.

- Anh... không về nhà với em sao. Ái Tân cắn môi ánh mắt có chút chờ đợi.

Phí Diêu không nhìn cô vẫn tiếp tục nắm bóp chân cho cô.

- Không. Anh chưa thể về được.

Đáy mắt Ái Tân có chút buồn, cô gật gật đầu hai chân rời khỏi đùi anh.

- Cũng không còn sớm nữa. Em phải về rồi.

- Ừm. Phí Diêu đứng dậy cầm lấy túi xách trên sofa đưa cho Ái Tân.

Cô cắn môi vừa giận vừa thương nhận lấy. Anh cứ như vậy để cô đi sao. Thật sự sao.

- Vậy... Tạm biết.

Phí Diêu hôn nhẹ lên trán Ái Tân.

- Tạm biệt.

-----

Ái Tân chân trần đi trên đường, ánh mắt cô đơn nhìn Phí Thị sừng sững sau lưng. Cô thở dài quay người lại đi tiếp...

Mặc dù có chút buồn nhưng Phí Diêu là người rất bận rộn. Cô nên để anh lo tốt công việc của mình thì tốt hơn.

-----

Tại trường đại học Univer bóng dáng một người đàn ông lịch lãm nửa ngồi nửa đứng trước mũi chiếc lamborghini màu đen sang trọng.

Bộ dạng anh tuấn lịch lãm thu hút bao ánh nhìn. Anh hai tay vòng qua nhau để trước ngực. Mắt khẽ điêu xảo liếc đồng hồ đắt tiền.

.
.
.
Ái Tân cầm một tập tài liệu trước ngực  vừa bước ra khỏi phòng dạy đã thấy đám sinh viên chen chúc nhau nháo nhào giăng kín cả cửa kính nhìn ra bên ngoài.

Ái Tân có chút hiếu kì đi nhanh ra ngoài cổng trường. Vừa đi được vài bước ánh mắt cũng vừa kịp nhìn lướt qua người đàn ông quen thuộc từ xa... liền bị một bàn tay từ sau tóm lấy kéo cô đè vào một góc.

Ái Tân có chút bất ngờ há hốc nhìn Phí Diêu.

- Anh làm gì ở đây.

Phí Diêu cười cười vuốt ve bên má cô.

- Anh tiện đường đi ngang qua.

Ái Tân bĩu môi gật gật đầu.

- Vậy tạm biệt.

- Em...
Phí Diêu nhíu mày nhìn Ái Tân thật sự muốn bước đi.

Ái Tân thở dài nhìn anh.

- Không đùa nữa. Nói... Anh làm gì ở đây.

Phí Diêu nhìn cô rồi vươn tay ôm lấy cô vào lòng.

-Anh muốn ăn tối với em. Phí Diêu nói rồi đeo kính vào dắt lấy Ái Tân đi ra cửa sau...

----

Lạc Ca đứng được một lúc liền mất hết kiên nhẫn. Vừa hay tiếng tin nhắn vang lên, anh mở máy...  Nhếch nhẹ môi rồi đi vào trong xe.

' Cảm ơn'.

Phí Diêu... Nếu không phải vì Ái Tân thì còn lâu tôi mới đồng ý ra đây phơi nắng.

- ' Nhận lời cảm ơn của Phí Tổng tôi sợ sẽ tổn thọ '.

- ' Câm miệng. Đừng làm tôi mất hứng '.

- ' Sao Ái Tân lại thích một người như cậu'.

- ' Cút '.

@@@@
----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro