Chap 94: Chấp nhận.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vu Tiểu Nhàn đứng trên ban công phơi đồ vừa mới đứng thẳng dậy liền lơ đãng nhìn thấy bóng dáng Ái Tân phía dưới lầu.

Đáy mắt cô bỗng trở nên vui vẻ, Vu Tiểu Nhàn ôm bụng đi lại gần lan can ban công vui vẻ vừa hét vừa vẫy tay.

- Ái Tân,  Ái Tân.

Ái Tân xách túi lớn túi bé cẩn trọng từng bước một. Đang đi bỗng nghe tiếng Vu Tiểu Nhàn vang lên, Ái Tân nhíu mày lập tức ngước đầu lên nhìn.

Vừa ngước lên mày cô càng ngày càng nhíu chặt lại. Gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ không hài lòng.

- Vào nhà đi. Cẩn thận một chút.

Vu Tiểu Nhàn cười cười hai tay áo vì phải phơi đồ nên xắn lên rất cao.

- Tớ sẽ cẩn thận mà. Cậu nhanh lên một chút.

Vu Tiểu Nhàn đứng trên lầu cao hét vọng xuống. Vừa muốn quay người bước vào đột nhiên mày cô nhíu lại.

Vu Tiểu Nhàn quay lại hướng mắt về phía hai người đàn ông đang nấp ở phía cây cổ thụ xa xa bên đường.

- Đó.. Không phải là Phí Diêu sao?

Cương Trầm đang nấu ăn thấy Vu Tiểu Nhàn ở bên ngoài đã lâu liền có chút lo lắng. Bà cởi tạp dề đẩy cưả đi tới phía sau Vu Tiểu Nhàn vừa định lên tiếng ánh mắt liền lơ đãng nhìn xuống bên dưới.

Lập tức khuôn mặt bà lão liền có chút biến sắc... Cương Trầm âm thầm quay người rời đi.

----

Phí Diêu bóng dáng cao lớn đứng dưới cây cổ thụ lớn nhìn bóng dáng Ái Tân nhỏ nhắn đi vào trong tòa nhà cũ.

Anh đứng đó nhẫn nại lặng lẽ nhìn theo Ái Tân cho đến khi cô mở cửa nhà bước vào trong mới âm thầm thở phào.

Đinh Mặc phía sau ánh mắt cũng mải mê nhìn đi đâu đó. Đôi mắt có chút lo lắng cùng không hài lòng nhìn lên phía trên cao.

' Đúng là ngốc mà '.

----

" Cạch "

Ái Tân mở cửa bóng dáng nhỏ nhắn bước vào nhà. Vừa định lên tiếng... 

Cương Trầm từ trong phòng ngủ bước ra gương mặt tối sầm lại nhìn Ái Tân lên tiếng.

- Con vào đây một chút. Mẹ muốn nói chuyện.

- Mẹ...

Ái Tân có chút không kịp phản ứng, cả người cô bất giác run lên. Nhìn khuôn mặt tối sầm của Cương Trầm cô có linh cảm không hay.

Vu Tiểu Nhàn vừa phơi đồ xong bước vào nhà liền nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Ái Tân. Tiểu Nhàn nhíu mày không hiểu có chuyện gì xảy ra.

-----

" Cạch ".

Ái Tân không hiểu sao cả người đều run rẩy không một chút sức lực, trong lòng cô thật sự có cảm giác bất an rất khó chịu.

Ái Tân cắn môi theo thói quen lấy áo khoác che kín người lại. Chân nhỏ mang dép bông mền lặng lẽ bước vào trong.

- Mẹ gọi con.

Cương Trầm xoa xoa trán, cố định thần lại bản thân. Bà chậm rãi quay người lại nhìn cô một lượt từ trên xuống. Cuối cùng đáy mắt rơi xuống nơi phần bụng đang được cô dùng tay che đậy.

Bà âm thầm thở dài quay lại nhìn cô mặt mũi đã tái mét... nhẹ giọng lên tiếng.

- Con có gì muốn nói với mẹ không?

Ái Tân cắn môi cố nhịn xuống sợ hãi ngước nhìn Cương Trầm.

- Mẹ, mẹ nói gì vậy.

Cương Trầm thật sự không muốn tin vào tai mình, bà nheo mắt làm nếp nhăn trên khuôn mặt càng lộ rõ hơn. Bà đi tới gần cô... Đôi mắt hoàn toàn tuyệt vọng.

- Nói gì sao?

Cương Trầm gầm lên rồi đi lại gần Ái Tân không báo trước mà có chút lỗ mãng kéo chiếc áo khoác dày trên người cô.

Ái Tân có chút bất ngờ, cô theo bản năng phản kháng lại. Không cho bà cởi áo khoác ra.

- Mẹ ..

Cương Trầm thật sự bị cô chọc cho thật sự tức giận vô cùng. Bà mở to mắt đau lòng nhìn đứa con gái nhỏ trước mặt.

- Trước khi mẹ đánh con. Bỏ tay xuống.

- Mẹ..

Ái Tân há hốc mặt đã cắt không ra một giọt máu nào, cô hai mắt trố to tái nhợt run rẩy nhìn bà. Mẹ cô làm sao lại trở nên hung dữ như vậy. Không lẽ... bà đã...

- Bỏ ra.

Cương Trầm tức giận hét lên, hai tay bà thô bạo dật áo khoác trên người cô.

Ái Tân yếu ớt phản kháng lại nhưng hoàn toàn vô ích, nhất thời vì xô đẩy cơ thể Ái Tân quá yếu ớt không đứng vững liền té ngã xuống sàn.

" Rầm "

Ái Tân cả cơ thể yếu ớt ngồi dưới sàn, vì bất thình lình té mà mặt mũi cô đã bị dọa cho trắng bệch. Cô hoảng hốt vươn tay lên đỡ lấy bụng...

Cương Trầm tim tựa hồ như bị ai đó cầm dao găm chặt vào. Bà cố nhịn xuống lo lắng đau khổ nhìn Ái Tân. Hành động của cô càng làm cho bà tức giận hơn.

Trong phút chốc chiếc áo khoác bị bà dày vò ném mạnh nằm trơ trọi trên sàn nhà lạnh lẽo.

Cương Trầm run rẩy nhìn cô cả cơ thể gầy gò nhỏ nhắn nhưng phần bụng lại cư nhiên nhô to như vậy. Tận mắt nhìn thấy.. lòng bà đau như cắt.

....

- ' Con muốn dấu mẹ đến bao giờ. Con nghĩ rằng mẹ không biết? '

Vu Tiểu Nhàn đang nhặt rau liền nghe tiếng Cương Trầm đau lòng gầm lên khiến cô giật bắn mình.

Trong phút chốc mặt Tiểu Nhàn tái lại, cô ôm bụng đứng bật dậy.

- Không xong rồi.

-----

" Cạch "

Cánh cửa vừa mở Vu Tiểu Nhàn liền bị khung cảnh trước mặt dọa cho xanh xám mặt mày.

Cô há hốc nhìn Cương Trầm mặt mũi đỏ bừng tức giận đang gượng đứng thẳng người.

Còn Ái Tân cả thân hình nhỏ nhắn ngã ngồi trên sàn. Cả người cô không ngừng phát run... Nhìn từ phía sau hai vai nhỏ không ngừng sợ hãi mà động. Bộ dạng vô cùng khổ sở đáng thương.

Vu Tiểu Nhàn hoảng hốt đi lại gần đỡ cô đứng dậy.

- Tân à, cậu... không sao chứ.

Ái Tân cắn môi có chút đau nhức phía dưới thân. Mặt mũi cô cắt không ra máu sợ hãi ôm chặt bụng mình.

- Tân,  mẹ là mẹ của con. Bố con mất sớm. Bố mất khi con chỉ mới 8,9 tháng tuổi. Một mình mẹ... nhịn ăn nhịn uống nuôi lớn con.

Cương Trầm nhịn không được ánh mắt đầy có lỗi nhìn cô. Bà quả thật có tức giận nhưng không hề có chủ ý muốn cô và đứa bé bị thương.

Giọng bà run rẩy đau lòng nhìn cô.

- Con ở trong bụng mẹ. Chịu không ít cực khổ. Vì bố con đột ngột mất. Mẹ vì quá đau lòng nên khóc đến mức mù lòa. Con chính là niềm sống duy nhất của mẹ.

- Mẹ... con xin lỗi.

Ái Tân cả người có chút xơ xác cả người nhìn bà đau lòng liền không nhịn được bật khóc. Cô biết... Cô biết rất rõ bà đã phải chịu nhiều cực khổ như thế nào để nuôi cô khôn lớn.

- Mẹ thương con như vậy. Con nghĩ con gái mình ngày một có những biến đổi. Thân làm mẹ lại không nhìn thấy hay sao. Chỉ là mẹ muốn tự mình con nói ra. Chỉ là mẹ muốn tự mình nghe con nói với mẹ này.

Cương Trầm vươn tay đập mạnh lên ngực trái của mình nhìn cô gào thét.

- Sao con không nói với mẹ? Mẹ không đáng tin đến vậy sao?

Nghe đến đây Ái Tân liền nhịn không được mà bật khóc thành tiếng. Cô khóc đến cả người run rẩy rất mạnh. Ái Tân lắc mạnh đầu hai tay xoa xoa vào nhau ánh mắt cầu xin.

- Me,  mẹ đừng nói vậy mà. Hức. Con.. Là lo lắng cho sức khỏe của mẹ. Mẹ à... con... hức... Cũng rất sợ mẹ sẽ bắt con bỏ đứa bé.

- ...

- Mẹ ơi. Nó là con của con. Con không thể bỏ nó được. Mẹ.. Con xin mẹ.. Xin mẹ cho con nuôi nó. Có được không?

Cương Trầm lau nước mắt đi đến ôm lấy Ái Tân.

- Đồ con gái ngốc. Mẹ có nói không cần đứa bé đâu.

Ái Tân nghe xong liền ôm chặt lấy bà nức nở. Thời gian qua cô đã mệt mỏi như thế nào. Cô sợ rằng đến lúc mẹ biết chuyện sẽ tức giận mà kiên quyết bắt cô bỏ đứa bé.

Hiện tại thì tốt rồi... Thật sự quá tốt rồi.

Vu Tiểu Nhàn đứng bên cạnh cũng bật khóc nức nở.

- Mẹ Cương thật tốt. Không như mẹ con... Đến bây giờ vẫn không cho con về nhà. Hức... Oa oa.

Vu Tiểu Nhàn không hiểu sao như một đứa trẻ ăn vạ. Hai mắt khóc đến mức không nhìn thấy cái gì..

-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro