Chương 28: Có mà như không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tả Dật Phi ra khỏi quán cà phê, Trần Tư Dao vẫy tay gọi anh, anh thong thả đi về phía cô.

"Dáng đi bình ổn, nhưng sắc mặt nặng nề." Trần Tư Dao vừa cười vừa kết luận. "Người đẹp vừa đi ra lúc nãy chính là người mà cậu ngày đêm mong nhớ phải không?"

"Cô Trần à, cô nhất định phải bới móc vết thương của người khác mới cảm thấy vui sao?" Tả Dật Phi không mấy vui vẻ mở cửa ngồi vào trong xe.

Trần Tư Dao cũng vào trong xe, lập tức lấy lòng: "Chỉ vì đợi mãi không thấy cậu đi ra cho nên đoán xem có đúng là cậu quá đau khổ hay không thôi."

"Tôi đi trả tiền, không được sao?"

"Câu trả lời này thật khiến người ta thất vọng."

Tả Dật Phi không để ý tới cô nữa, lập tức lái xe.

Trần Tư Dao không chịu từ bỏ: "Cô gái đó quả thực rất có khí chất, haiz, cậu thật là tinh mắt đấy!"

"Lúc này chị có thể tỏ ra tốt bụng một chút được không?"

"Sắc mặt cô ấy không đến nỗi nào."

Tả Dật Phi gật đầu: "Vì vậy, chị nên nói với tôi rằng, cô ấy dù sắc mặt bình thường nhưng chân lại hơi run, thực chất chỉ đang cố gắng kiềm chế bản thân thôi. Nói như vậy mới khiến tôi thoải mái."

Trần Tư Dao bật cười: "Nói thật, cô ấy chẳng những sắc mặt rất tốt, mà dáng đi còn rất nhẹ nhõm. Lúc nãy cô ấy còn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Chắc chắn là sau khi chia tay cậu, cuộc sống gia đình cô ấy rất hạnh phúc."

Tả Dật Phi không tức giận, chỉ lẳng lặng lấy điện thoại ra, cười nhạt: "Chị nói xem, nếu tôi gọi điện thoại cho giám đốc Diệp, nói với anh ấy chị đang ở đây, anh ấy liệu có tức tốc xông tới đây lấy mạng chị hay không?"

"Thật không có ai như cậu!"

"Im miệng cho tôi."

Trần Tư Dao cười lấy lòng, sau đó không dám nói gì thật. Một lát sau, thấy Tả Dật Phi vẫn không có ý định nói gì, cô lại không kiềm chế được lên tiếng: "Cậu nghĩ xem bọn họ đã kết hôn nhiều năm rồi, cậu vẫn không từ bỏ thì ích lợi gì? Chi bằng chúng ta thành một đôi đi, yêu cầu của tôi không cao, hơn nữa điều kiện bản thân tôi cũng không thua kém gì. Tuy rằng không có khí chất như người trong lòng cậu nhưng diện mạo cũng không đến nỗi xin lỗi người nhìn lắm!"

Đâu chỉ là "không đến nỗi xin lỗi người nhìn", Trần Tư Dao thật sự là một đại mỹ nhân, có khả năng thu hút ánh nhìn của mọi người.

Tả Dật Phi liếc nhìn cô: "Tôi lo lắng nhà tranh mái lá của mình sẽ bị tổng tấn công ngay ngày hôm sau mất. Cô Trần à, mong cô đại nhân đại lượng buông tha cho hạng thường dân như tại hạ! Tôi chịu không nổi giày vò này đâu."

Trần Tư Dao khúc khích cười, nhưng vẫn chưa hết tò mò: "Cô ấy rốt cuộc tốt đến mức nào, sao lại có thể khiến cậu mê đắm đến vậy?"

Tả Dật Phi nheo mắt, không trả lời.

Trần Tư Dao lắc đầu: "Lần trước cậu đến buổi họp lớp, chủ yếu là muốn gặp cô ấy đúng không? Lại còn nghĩ ra cách ứng phó mang theo phụ nữ, rốt cuộc là cậu muốn thế nào hả?"

"Cô ấy sống tốt, vậy là đủ rồi." Anh tiếp tục lái xe, hồi lâu không nói thêm gì nữa. Không khí trong xe chợt lặng đi, bỗng nhiên anh lầm bầm: "Thật ra, tôi vẫn biết rõ, cô ấy sống rất tốt, chỉ là không được tận mắt nhìn thấy cho nên luôn cảm thấy bất an."

Trần Tư Dao cúi đầu thở dài, ai nói đàn ông tướng mạo tốt thì đa tình? Trước mặt cô, đây chính là một người đàn ông cực phẩm.

Buổi tối, Trần Tư Dao và Tả Dật Phi đến dự một bữa tiệc rượu doanh nhân. Phía chủ trì khá có danh tiếng, tất cả giám đốc của các doanh nghiệp nổi tiếng trong thành phố đều được mời tới dự, thậm chí còn có một vài nhân vật máu mặt ở thành phố lân cận.

Trần Tư Dao uống mấy ly, phát hiện ánh mắt Tả Dật Phi đang chăm chú nhìn về một góc nào đó, cô liền nhìn theo.

Một người đàn ông anh tuấn, vẻ mặt trầm ổn rất có mị lực, mọi đường nét trên khuôn mặt đều rõ ràng, dường như có thể nhìn ra vẻ đẹp lóa mắt của thời thanh xuân. Người đàn ông này nhất định thân phận không phải hạng tầm thường. Nhưng đêm nay ai tới đây đều có thân phận cao quý, cô không cho rằng Tả Dật Phi buồn chán đến nỗi cứ nhìn chằm chằm mãi một người như vậy.

"Anh ta là ai vậy?" Trần Tư Dao cầm ly rượu trong tay lắc lắc.

"Cất lòng hiếu kỳ của cô đi."

Trần Tư Dao bĩu môi: "Anh ta nợ tiền cậu sao, cậu cứ nhìn chằm chằm anh ta nãy giờ!"

Biết rõ Trần Tư Dao không dễ dàng buông tha, Tả Dật Phi đành nói: "Thiếu gia của Bắc Lâm, Mạc Tu Lăng."

Trần Tư Dao vẻ mặt như tỉnh ngộ: "Ông xã của người đẹp kia!"

Tả Dật Phi không thèm để ý tới mấy lời của Trần Tư Dao, nhưng cô vẫn hào hứng: "Tôi đi đến đó." Dứt lời, Trần Tư Dao cầm một ly rượu đến gần Mạc Tu Lăng.

Mạc Tu Lăng nhìn cô gái trước mặt, anh khẳng định mình không quen biết cô, nhưng nếu đối phương đã tới trước mặt rồi thì hẳn là không nên thất lễ.

"Từ lâu đã nghe nói tới tiếng tăm lẫy lừng một cõi của tổng giám đốc Mạc, hôm nay được gặp mặt, thực sự là vinh hạnh ba đời." Trần Tư Dao nâng ly rượu lên uống cạn.

Mạc Tu Lăng ngẫm nghĩ một lát mới nhàn nhạt cười: "Cô quá lời, chẳng qua là truyền thông quá khoa trương."

"Giám đốc Mạc quá khiêm nhường rồi." Thấy Mạc Tu Lăng không uống rượu, Trần Tư Dao liền hỏi: "Phải chăng chê thân phận tôi thua kém nên giám đốc Mạc không nể mặt uống với tôi một ly?"

Diệp Tư Đình lập tức đứng ra, tươi cười nói: "Không dám, không dám, giám đốc chúng tôi gần đây thân thể không khỏe thôi. Khiến cô hiểu lầm rồi, chi bằng để tôi thay giám đốc Mạc uống ly này?" Trần Tư Dao liếc nhìn Diệp Tư Đình.

Mạc Tu Lăng lên tiếng giải thích: "Đây là trợ lý của tôi, cô Diệp."

Nụ cười của Trần Tư Dao trở nên mờ ám: "Tôi còn tưởng rằng đây là Mạc phu nhân, mới suy nghĩ cho giám đốc Mạc đến vậy! Không ngờ nhân viên bây giờ cũng thật có trách nhiệm, ngay cả thân thể ông chủ không khỏe cũng biết rồi!"

Mạc Tu Lăng tránh nặng tìm nhẹ: "Bà xã tôi không thích những nơi như thế này."

Trần Tư Dao đang định nói gì thì có một người đàn ông đi tới: "Giám đốc Mạc, đã lâu không gặp."

"Có thể gặp một người hiếm khi dự tiệc như anh Diệp đây mới là thực sự gọi là đã lâu không gặp." Mạc Tu Lăng cười, hàn huyên cùng Diệp Húc Đình.

Nhưng mới nói vài câu, Mạc Tu Lăng liền cảm thấy được điểm kỳ lạ, Diệp Húc Đình mặc dù đang nói chuyện với anh, nhưng ánh mắt lại không ngừng quét về phía Trần Tư Dao. Hóa ra là ý tại ngôn ngoại.

Từ lâu anh đã được nghe chuyện Diệp Húc Đình say mê một nhân viên, hóa ra là cô gái này. Quả nhiên, có lửa mới có khói.

Trần Tư Dao mới bước đi, Diệp Húc Đình liền vội vã cáo từ Mạc Tu Lăng mà đuổi theo.

"Em rốt cuộc muốn ồn ào tới khi nào? Thôi bỏ đi, tùy em." Giọng của Diệp Húc Đình phảng phất sự bất lực.

Tu Lăng khẽ cười, cuộc đời này quả nhiên không thiếu cái lạ. Diệp Húc Đình này hầu như không có ham thích gì, người trong giới còn vui vẻ phong cho anh ta cái danh "quân tử khác người." Xem ra quân tử cũng có lúc không được như ý muốn.

Diệp Tư Đình đi theo sau Mạc Tu Lăng. Hôm nay anh đã uống khá nhiều, nhiệm vụ của nhân viên cấp dưới như cô chính là đỡ được cho sếp chén nào hay chén ấy.

Trong buổi tiệc rượu này có cả những thương gia nước ngoài, Diệp Tư Đình đã phát huy tối đa khả năng của bản thân, thành thạo giao tiếp bằng tiếng Đức và tiếng Nga, đối phương tỏ ra rất có thiện cảm.

"Xem ra, công ty thuê cô còn tiết kiệm một khoản lớn thuê phiên dịch." Mạc Tu Lăng cười.

"Đây là khuyến mãi ưu đãi mua một tặng một." Diệp Tư Đình cũng không ngại mà đón nhận lời khen.

"Nói vậy đúng là tôi được lời rồi."

Diệp Tư Đình cũng cười: "Em vốn dĩ muốn giám đốc nghĩ vậy rồi sau đó sẽ tăng tiền lương cho em."

"Hóa ra là đã sớm có âm mưu."

Diệp Tư Đình cười rộ lên: "Bị anh phát hiện rồi."

Trước đây, Chương Tâm Dật là người cùng anh đi ra ngoài dự tiêc, nhưng cô đang mang thai, cho nên đành phải đưa Diệp Tư Đình theo. Có điều, biểu hiện của cô thực sự khiến anh hài lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro