Chương 58: Chẳng có gì tốt mà quan tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày nay, Nhân Ly cũng không nhàn rỗi, cô đi tìm luật sư của mẹ yêu cầu được xem di chúc. Từ lâu cô đã biết mẹ mình mỗi năm đều sửa di chúc một lần, để đề phòng chuyện bất trắc xảy ra.

Luật sư Tần có chút khó xử nhưng vẫn đồng ý cho cô xem, bởi vì trong di chúc, người được hưởng quyền lợi chỉ có mình cô, không mảy may tồn tại bất cứ tranh chấp nào. Luật sư Tần cũng cảm thấy rất kì lạ, vì sao Uông Tố Thu trao tất cả cho con gái út mà không để lại gì cho con gái lớn, đương nhiên, đây không phải là điều một luật sư như ông ta nên hỏi.

Nhân Ly nhớ tới lần trước cãi nhau với Tu Lăng, anh đã nói ra rất nhiều điều khiến cô rất mơ hồ. Anh nói, cô chỉ đang cố viện đủ mọi cớ để bỏ đi, kể cả chuyện di chúc. Nhân Ly nghĩ trong chuyện này nhất định có ẩn khuất.

Cô cũng không quan tâm tới số tài sản này, nhưng khi thấy cái yêu cầu kèm theo kia cô mới bừng tỉnh vì sao Tu Lăng lại phản ứng như vậy.

Toàn bộ di chúc này có hiệu lực hay không, cũng không do mẹ cô quyết định, mà người quyết định lại chính là cô, Giang Nhân Ly.

Di chúc nói rất rõ ràng, chỉ sau khi Nhân Ly mang thai và sinh con, di chúc này mới có hiệu lực.

Trở về từ chỗ luật sư Tần, Nhân Ly đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu như Tu Lăng thật sự kết hôn với cô là vì số tiền này, thì lẽ ra anh sớm để cô mang thai rồi mới đúng. Lúc anh làm phẫu thuật là khi hai người kết hôn được nửa tháng, sau lần anh phát hiện cô uống thuốc tránh thai. Anh không nói nhiều chỉ bảo cô không cần uống nữa. Hóa ra, có một số chuyện, đứng ở một góc độ khác lại nhìn ra nhiều điều như vậy.

Cô tin Tu Lăng.

Sau khi phát hiện ra những tâm tư này, cô chợt nhận ra, tất cả là do bản thân mình không biết quý trọng. Năm xưa, hai gia đình ép hôn cô và Tu Lăng, vợ chồng Mạc Chí Hạo có thể là vì chuyện di chúc này, nhưng Tu Lăng chắc chắn không, cô khẳng định.

Nhân Ly mím môi, xảy ra quá nhiều chuyện, cô cũng mệt mỏi lắm rồi.

Lúc Tả Dật Phi hỏi câu cuối cùng kia, cô cũng đã dao động, trong lòng cô lúc ấy đã từ bỏ ý định ly hôn. Dù Tả Dật Phi không nói rõ chân tướng, cô vẫn quyết định quay về bên Tu Lăng. Nguyên nhân là gì ư? Có lẽ cô không muốn cho Giang Nhân Đình được như ý, nhưng quan trọng vẫn là, cảm giác nằm một mình trên chiếc giường lạnh lẽo, thật sự rất khó chịu.

Nhân Ly vừa trở về nhà đã thấy vẻ lo lắng trên mặt Tu Lăng. Nhìn thấy cô, sắc mặt anh mới tươi tỉnh lên.

Cô ngượng ngùng mở miệng: "Em chỉ đi ra ngoài một chút."

Anh gật đầu, hình như thở dài một hơi.

Cả chiều nay, tâm trạng của anh tốt lên rất nhiều. Ngay cả Chương Tâm Dật cũng nói đùa với anh, bầu không khí trong phòng làm việc trở về trạng thái bình thường.

"Anh ăn cơm chưa?" Vẫn nên có một chút tự giác của người vợ thì hơn.

Chắc là không ngờ cô lại hỏi câu này, Tu Lăng ngây người một lúc mới lắc đầu.

"Em đi nấu mì." Nhân Ly mở tủ lạnh tìm đồ ăn, lúc nấu mì cô luôn cho rất nhiều rau.

Tu Lăng đi theo cô vào trong bếp, nhìn dáng vẻ bận rộn của cô, anh bỗng cảm thấy chẳng có gì đáng bận tâm nữa, chỉ cần có phút giây này là tốt rồi...

Có lẽ gần đây quen với việc ngủ một mình, cô lại đưa tay sang bên cạnh sờ soạng như mọi khi. Thật không may, tay cô chạm đúng vào mặt Tu Lăng. Anh tỉnh lại: "Em làm gì vậy?"

Bị người khác phá hoại giấc ngủ, đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu.

Nhân Ly không có mặt mũi nào nói ra đây là thói quen khi ngủ một mình được, cô tìm cớ: "Chúng ta tâm sự một chút đi!"

Tu Lăng lấy lại tinh thần, dịch người ra xa cô, "Ngủ đi."

Nhân Ly vừa bực vừa ngượng, nhưng biết anh thực sự mệt mỏi cho nên không quấy rầy nữa. Cô không ngủ được, nằm nghĩ những điều Tả Dật Phi nói.

Mẹ của anh sớm đã bị mua chuộc nên mới bắt anh đi Mỹ. Lúc ngồi trên máy bay anh đã hối hận, lập tức quay trở về tìm cô.

Ngày hôm đó mưa lớn.

Anh nghĩ, chỉ cần anh đưa cô đi cùng, chân trời góc biển nào cũng có thể. Một khi anh đã đi rồi, thì mẹ sẽ không còn cái gì để uy hiếp anh được nữa.

Nhưng khi tới biệt thự nhà họ Giang, anh lại được chứng kiến cảnh kia.

Nhân Ly quỳ trên mặt đất, anh chưa bao giờ thấy cô bất lực đến thế, yếu ớt đến thế. Anh muốn đi đến bên cô, nhưng một người khác đã nhanh chân hơn anh.

Mạc Tu Lăng ôm chặt lấy cô khi thân thể cô sắp ngã xuống, bàn tay cô nắm chặt lấy tay anh ta.

Tả Dật Phi khựng lại, phút giây đó, anh phát hiện ra mình là người thừa.

Cùng là đàn ông, anh có thể hiểu, ánh mắt mà Mạc Tu Lăng nhìn cô rõ ràng đã chứng minh anh ta rất quan tâm đến cô.

Tả Dật Phi chần chờ, điều anh lo sợ nhất chính là cô không hạnh phúc.

Nhưng giờ khắc ấy, lo lắng của anh đã bị Mạc Tu Lăng xóa sạch rồi.

Anh đi theo sau Mạc Tu Lăng, chăm chú nhìn anh ta cẩn thận bế cô vào xe, đưa đến bệnh viện.

Khi cô đã nằm trên giường bệnh, Mạc Tu Lăng vẫn nắm tay cô, khẽ thổi hơi vào bàn tay lạnh cóng của cô, dường như muốn dùng cách này để cô ấm hơn.

Tả Dật Phi đứng ngoài cửa phòng bệnh, đột nhiên không biết phải làm gì. Anh cảm thấy thời điểm này buông tay sẽ là quyết định đúng đắn nhất, tốt cho tất cả mọi người. Anh vốn muốn ích kỷ một lần, mặc kệ hai nhà và Uông, Mạc có tạo áp lực thế nào cũng phải đưa cô đi cùng, nhưng mà lúc này, một mình anh bỏ đi có lẽ mới là lựa chọn chính xác nhất.

Vậy nên cuối cùng anh đã buông tay.

Lúc Mạc Tu Lăng ra khỏi phòng bệnh, anh nói: "Tôi muốn nhìn cô ấy một lúc."

Tu Lăng không đáp, chỉ quay lưng rời đi.

Tả Dật Phi nói với theo: "Tôi hy vọng, khi làm bất cứ việc gì anh cũng phải nghĩ đến cô ấy trước tiên. Bởi vì, cô ấy là một người không bao giờ nghe giải thích lí do, cô ấy chỉ nhìn vào kết quả."

Giống như khi anh quyết định buông tay, cho dù là do gì đi nữa, trong mắt cô, anh cũng đã bỏ rơi cô, tất cả nguyên nhân cô đều không quan tâm.

Nhân Ly lấy lại tinh thần, cô biết người hiểu cô nhất chính là Tả Dật Phi, nhưng thế thì được ích lợi gì đây? Cô lặng lẽ quan sát người đàn ông nằm bên cạnh mình, thật ra không hiểu nhau cũng chẳng sao.

Đàn ông lúc nào cũng tưởng rằng thứ mà phụ nữ muốn rất khó kiếm, nhưng thực ra rất đơn giản. Chỉ cần anh đối tốt người phụ nữ của mình, bất cứ lúc nào, bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không quan tâm đến lí do mà sẽ tình nguyện ở bên cạnh cô ấy. Đơn giản như vậy thôi, mọi thứ khác đều không quan trọng.

Nhân Ly nằm sát vào anh, đưa tay ra ôm lấy anh.

Tu Lăng gạt tay cô lại: "Ngủ đi!"

"Không."

Anh hơi cáu: "Này, em ôm vậy anh không ngủ được."

Cô mặc kệ: "Không như vậy thì kết hôn làm gì?"

"Em kết hôn để có người ngủ cùng à?"

Nhân Ly ngẫm nghĩ: "Chẳng nhẽ anh không cảm thấy kết hôn cũng chỉ để ngủ?"

Tu Lăng bực bội: "Nằm xa ra một chút."

Cô ngồi dậy, tức chết đi được! Làm như cô phải ỷ lại vào anh không bằng.

"Không chịu được em thì anh ra chỗ khác!"

Tu Lăng làm bộ như người được đại xá, lập tức cầm lấy gối đi ra ngoài phòng khách.

Nhân Ly ngồi ngây trên giường, đáng ghét, dám đi thật sao! Anh biết nghe lời như thế từ bao giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro