Chương 59: Muốn làm việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân Ly dậy rất sớm, chuẩn bị quần áo đi làm cho anh. Cô đã quyết định rồi, từ giờ phải làm người vợ tốt, hơn nữa phải giúp đỡ anh trong công việc, không thể cứ ngồi nhà ăn không mãi được.

Sáng sớm, Tu Lăng đã nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái: "Em có chuyện gì mau nói, không cần kìm nén!"

Cô nịnh nọt: "Em cùng anh đi làm nhé!"

"Em không cần sợ người khác nói em vô tích sự, anh vẫn còn nuôi được em." Tu Lăng hờ hững nói.

"Em phải tự lập tự cường mà!" Cô nhìn anh: "Anh cứ thử ngày ngày ở nhà ăn không ngồi rồi mà xem."

"Chẳng phải mấy năm nay em đều sống như vậy sao?"

"Đúng là như thế, nhưng mà tinh thần và thể xác đều đang sa sút rồi, biết đâu vài năm nữa anh chán em thì sao?"

"Anh hứa với em sẽ không chán em, yên tâm được chưa?"

"Lời hứa hẹn của đàn ông sao mà tin được."

Tu Lăng bị sặc.

Cuối cùng không chịu được sự nhõng nhẽo của Nhân Ly, anh đành phải đưa cô tới công ty. Lúc ngồi trên xe, cô bình thản nói: "Giám đốc Mạc à, chiếc xe này của anh nên đổi rồi!"

"Vì sao?" Mới mua chưa được một năm.

"Em không thích."

"Đâu phải mua cho em."

Cô bất mãn: "Thay xe khó hơn thay vợ à?"

Anh không nói gì nữa.

Đây không phải lần đầu tiên Nhân Ly đến công ty, nhưng số lần cô đến đây thật sự rất ít. Tu Lăng không quản cô, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm. Cô cũng không khách sáo, tùy ý xem cái nọ cái kia, rồi chống lại ánh mắt kinh ngạc của Diệp Tư Đình: "Giật mình vì thấy tôi ở đây sao?"

Diệp Tư Đình đang cầm tài liệu trong tay, trong lòng bất bình: "Sao cô lại đến đây?" Cô ta vốn sai người điều tra, biết Giang Nhân Ly đã bỏ nhà đi, còn đến ở nhà Tả Dật Phi.

"Bởi vì... cuối cùng tôi cũng không để cho cô được như ý." Nhân Ly mỉm cười: "Giống như năm xưa cô nói với tôi vậy, dù thế nào cô cũng không để tôi sống thoải mái."

Diệp Tư Đình bật cười: "Vinh hạnh cho tôi quá! Hoá ra cô giải hòa với tổng giám đốc cũng chỉ vì muốn trả thù tôi, được cô chiếu cố như vậy tôi thật sự vừa mừng vừa sợ."

Nhân Ly biết, nếu Tu Lăng nghe được những lời này, anh nhất định sẽ khó chịu! Cô ta quả nhiên không lúc nào quên chuyện phải kích bác cô: "Tôi tới để nhắc nhở cô, thứ không thuộc về mình thì đừng gắng sức làm gì."

Diệp Tư Đình châm chọc: "Đúng vậy, toàn bộ đồ tốt trên thế giới này đều thuộc về một mình Giang Nhân Ly cô, người khác đâu có tư cách hưởng thụ."

Nhân Ly cắn môi: "Cô không cần châm chọc tôi, chúng ta cùng chờ xem quyết định của Mạc Tu Lăng."

Diệp Tư Đình vẫn ung dung: "Tôi lại rất tin tưởng tình cảm của giám đốc đối với Đình."

Nhân Ly bị những lời này chọc giận.

Chương Tâm Dật từ xa đã nhìn thấy hai người nói chuyện, cô vội đi tới chào hỏi: "Phu nhân." Nhân Ly xuất hiện ở đây đúng là mang lại không ít rắc rối, nhưng mà có thể khiến tâm trạng sếp tốt lên là được rồi, Chương Tâm Dật thầm nghĩ.

Nhân Ly liên tục vấp phải trắc trở, cô muốn giúp người khác làm gì nhưng đều bị chối từ. Ai dám phiền phức cô chứ! Cuối cùng cô đành phải ngồi chơi, nhờ một cô thư ký mang cho mình một tách cà phê.

Ở đây ai nấy đều bận việc, chỉ mình cô là nhàn nhã ngồi chơi. Nhưng mà dù sao da mặt cô cũng đủ dày, nhàn nhã cũng chẳng sao!

Giờ cơm trưa, cô và Tu Lăng đi xuống nhà ăn. Người khác thấy bọn họ đi cùng nhau thì cũng tự giác tránh xa. Chương Tâm Dật cầm đĩa cơm nhìn Diệp Tư Đình, bình thường hai cô vẫn ăn cơm với Mạc Tu Lăng, nhưng mà hôm nay thì e là không được.

Diệp Tư Đình nhìn Chương Tâm Dật: "Chúng ta cũng qua đó đi."

"Nhưng mà..."

"Mạc phu nhân không khó khăn như vậy đâu."

Chương Tâm Dật mơ hồ cảm thấy có gì là lạ, nhưng vẫn đi theo Diệp Tư Đình.

Nhân Ly nhìn thấy hai người họ, lên tiếng: "Cùng ngồi ăn đi!"

Chương Tâm Dật đành lúng túng ngồi xuống.

Nhân Ly liếc nhìn Diệp Tư Đình, sau đó gắp mấy miếng thịt từ đĩa mình bỏ vào đĩa của Tu Lăng.

Tu Lăng nhíu mày: "Không thích sao còn lấy?"

Nhân Ly thản nhiên: "Chẳng phải là thấy anh gầy đi nên mới muốn tẩm bổ cho anh sao?" Thực ra, cô lấy món này là vì tuy có thịt mỡ nhưng bên trong còn có ớt.

Tu Lăng ăn hết cơm, chừa lại thịt trong đĩa.

Chương Tâm Dật nhìn Diệp Tư Đình, rồi lại nhìn Giang Nhân Ly, cảm thấy quan hệ giữa bọn họ rất lạ. Được rồi, Chương Tâm Dật thừa nhận, cô rất hứng thú với chuyện này.

Nhân Ly tốt bụng đề nghị: "Anh đi làm đi! Em giúp anh rửa bát."

"Không cần." Tu Lăng đứng dậy, đi về phía bồn rửa, còn không quên quay đầu nói với cô: "Cảm ơn."

Chương Tâm Dật càng thêm hiếu kỳ với đôi vợ chồng này, cô nhìn Giang Nhân Ly.

Nhân Ly lại rất thờ ơ: "Thư ký Chương, cơm không ngon sao? Nếu vậy đổi đầu bếp là được rồi."

"Không phải không phải." Chương Tâm Dật liên tục lắc đầu.

Diệp Tư Đình nhìn phản ứng của Tu Lăng, cô ta bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng. Tất cả chuyện này dường như hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của cô ta.

Nhân Ly quả nhiên rất nhẫn nại, cô đi vào phòng trà lấy nước, dù sao cũng không thể không biết ngượng mà nhờ cô thư ký kia được nữa. Vừa rót được nửa cốc nước thì Diệp Tư Đình đi vào. Cô ta cũng cầm cốc vào lấy nước, đột nhiên tay cô ta run lên. Nhân Ly liếc cô ta một cái, sau đó hất cốc nước của mình vào tay cô ta.

Diệp Tư Đình thét lên một tiếng, cốc nước rơi xuống.

Tu Lăng lập tức chạy đến, thấy tay Diệp Tư Đình đỏ ửng, vẻ mặt thống khổ.

Nhân Ly vội vàng tìm người xử lý vết thương cho Diệp Tư Đình, sau đó nói với Tu Lăng: "Vừa em lấy nước không cẩn thận làm đổ lên tay cô ấy."

Tu Lăng nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái.

Nhân Ly tới gần anh, thì thầm: "Chẳng lẽ, anh đang nghi ngờ chính cô ta tự làm mình bị bỏng rồi đổ oan cho em?"

Anh lườm cô một cái, sau đó quay lại xem vết thương của Diệp Tư Đình.

Khóe miệng Nhân Ly cong lên, cô biết ý định của Diệp Tư Đình. Nếu như cô ta đã muốn đổ oan cho cô thì cô sẽ giúp cô ta được như ý nguyện, thẳng tay khiến cô ta bị thương là tốt rồi. Nếu mà để cô ta tự làm mình bị thương rồi đổ lỗi cho cô, cô sẽ chịu không nổi mất. Chí ít thì bây giờ cô cũng không thấy mình oan ức lắm!

Diệp Tư Đình đúng là đã tính toán kỹ, có lẽ thấy Tu Lăng ở bên ngoài cho nên cô ta mới cố tình vào đây gây chuyện! Nhân Ly đương nhiên hiểu rõ.

Tu Lăng đưa Diệp Tư Đình vào phòng y tế. Nhân Ly cũng đi theo, từ đầu đến cuối tỏ ra ăn năn vì mình là người gây tội. Diệp Tư Đình bị thương không quá nặng, bác sĩ chỉ dặn dò cô ta vài chuyện cần chú ý mà thôi.

Nhân Ly tỏ ra áy náy nhìn Diệp Tư Đình: "Thật xin lỗi đã khiến cô bị thương, hay là cô nghỉ phép ba ngày, ở nhà cho khỏe rồi quay lại làm việc."

Ánh mắt Diệp Tư Đình tỏ rõ sự tức giận, nhưng không nói gì.

Tu Lăng chỉ im lặng nghe Nhân Ly nói, có lẽ cũng ngầm đồng ý. Anh lái xe đưa Diệp Tư Đình về nhà rồi mới quay lại công ty.

"Em cũng về nhà đi." Tu Lăng nói với vẻ tức giận.

"Không."

"Em nói xem em có thể làm được việc gì có ích."

Câu nói này thực sự là đã đả kích Nhân Ly, có điều, đã biết mình sai thì cần phải tỏ thái tộ tốt một chút: "Em lấy công chuộc tội, để em làm việc thay cô ta."

Tu Lăng cười, không nói gì.

"Em không đòi anh tiền lương đâu."

Nhân Ly đánh giá năng lực của mình hơi cao. Cho dù cô học gì cũng rất nhanh nhưng những số liệu này không dễ dàng để hiểu hết được. Không sao, tạm thời cô vẫn có thể ứng phó. Lúc này Nhân Ly mới nhận ra, mình hưởng sung hưởng sướng nhiều quá rồi, chẳng biết kiếm tiền lại vất vả như thế.

Xưa nay cô không phải người thích ràng buộc bản thân. Lúc đi học cô ghét nhất là giáo viên dạy quá giờ, cô cho rằng mọi chuyện đều cần hoàn thành trong khoảng thời gian hợp lý. Nhưng hiện tại... cô bực với chính mình, nói phét lên tận mây xanh rồi lại không làm được. Công việc xử lí số liệu này không thể qua loa đại khái, phải hết sức tỉ mỉ rõ ràng, lệch một con số lẻ cũng sẽ có ảnh hưởng rất lớn.

Ba ngày nay cô đều cùng Tu Lăng đi làm, sau đó tan ca lại cùng anh về nhà. Tuy rằng khá vất vả nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn đến thế, cuộc sống không còn nhàm chán vô vị như trước nữa.

Về đến nhà, cô làm như chợt nhớ ra điều gì: "Hoá ra anh có nhiều tiền như thế!"

Anh nâng cằm cô: "Hoá ra em tham tiền!"

"Ai không thích tiền chứ?"

Anh chỉ cười, không phản bác.

Chương 60: Phạm sai lầm

Diệp Tư Đình ba ngày sau đi làm lại, biết được tất cả mọi việc của mình đều do Giang Nhân Ly đảm nhiệm thì vô cùng phẫn nộ. Cô ta không nói gì, chỉ bình tĩnh rà soát lại toàn bộ tài liệu mà Nhân Ly đã xử lý.

Thấy Diệp Tư Đình xuất hiện, Nhân Ly cũng không mấy quan tâm.

Đột nhiên, Diệp Tư Đình cười: "Mạc phu nhân, chỗ này có chút vấn đề."

Nhân Ly sững người, cô biết kiểu gì Diệp Tư Đình cũng sẽ bới móc tìm sai sót cho nên cô đã rất cẩn thận rồi.

"Ở đâu?" Cô cố gắng tỏ ra khách khí.

"Cái này định giá quá cao, nếu như dựa theo giá này công ty sẽ lỗ vốn mất." Giang Nhân Đình ngầm cười cợt.

Nhân Ly không hiểu: "Số liệu này tôi dựa theo giá nguyên vật liệu và nhân công mà tính ra."

Diệp Tư Đình cũng không ngại mà tranh cãi: "Có thể là Mạc phu nhân ở nhà làm khuê nữ lâu quá, cho nên không hiểu rõ giá cả thị trường." Cô lấy ra một tập tài liệu: "Dựa theo cái này để tính toán mới chính xác."

Nhân Ly xem qua tập tài liệu mới hiểu được, số liệu cô sử dụng do Diệp Tư Đình thu thập được, nhưng đó là những số liệu cũ, hiện tại giá cả nguyên vật liệu đã thay đổi. Diệp Tư Đình vì thế mới bắt được lỗ hổng này của cô.

Nhân Ly cảm thấy bực bội trong lòng: "Cô Diệp đúng là nhân viên đắc lực của Bắc Lâm, có cô ở đây, Tu Lăng đúng bớt được gánh nặng."

"Đây là bổn phận của tôi." Diệp Tư Đình cười: "Công việc chuyên môn cần phải nghiên cứu kỹ càng, Mạc phu nhân không chuyên về lĩnh vực này, có sai sót một chút là khó tránh khỏi. Huống hồ, dù sao Mạc phu nhân đã cố gắng hết sức, trong mấy ngày ngắn ngủi mà có thể sắp xếp ổn thỏa công việc."

Nhân Ly nhìn cô ta, lên giọng nói: "Giờ đã có cô ở đây rồi tôi cũng không cần phải lo lắng về mấy sai sót kia nữa, dù sao thì cô cũng biết cách giải quyết. Tiền công của Bắc Lâm cũng không phải dễ cầm như thế."

"Đương nhiên."

Nhân Ly tức giận bỏ đi, nhưng cô phải thừa nhận, năng lực của Giang Nhân Đình đã vượt quá xa sự tưởng tượng của cô. Xem ra, cô đã quá coi thường cô ta rồi, quả nhiên phải thay đổi cái nhìn.

Thời gian này Bắc Lâm bận rộn là vì dự án hợp tác với nhà họ Cố phía nam. Trước năm mới sẽ tổ chức một tiệc rượu long trọng, Cố Diễn Trạch cũng tới tham gia đồng thời bàn bạc về kế hoạch hợp tác giữa hai bên. Đây là dự án mà Bắc Lâm rất tâm huyết. Mạc Tu Lăng chưa bao giờ bận rộn đến thế, ngày nào về đến nhà là leo lên giường ngủ luôn.

Nhân Ly thời gian này cũng không đến công ty làm loạn nữa. Đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, mới được vài ngày mà cô đã trở về nguyên hình. Cô cũng biết Tu Lăng rất vất vả, nhưng anh đi làm về tới nhà cũng chả buồn nói với cô một câu. Được rồi, hiểu nhau là một chuyện, nhưng sự thật lại là một chuyện khác.

Anh vừa mới nằm xuống, Nhân Ly không tin anh đã ngủ được ngay. Cô kéo áo anh: "Chúng ta nói chuyện đi!"

Anh không buồn nhúc nhích.

Cô vờ nhõng nhẽo: "Em không ngủ được."

Tu Lăng bất đắc dĩ: "Nhưng em không thể bắt anh mất ngủ cùng em được."

"Em biết anh chưa ngủ."

Tu Lăng im lặng.

"Tiệc rượu thu xếp thế nào rồi?"

Anh không đáp.

"Đến lúc đó em cũng muốn đi. Nghe nói vị tổng giám đốc họ Cố kia không kết hôn với một tiểu thư môn đăng hậu đối mà lại lấy một cô bé Lọ Lem, em muốn đi xem cô ấy như thế nào."

Anh vẫn không mở miệng.

"Mạc Tu Lăng, anh nói một câu sẽ chết người sao!"

Tu Lăng phát cáu, hai tay anh tóm lấy đôi tay nhỏ bé không chịu an phận của cô. Anh nuốt khan, kéo cô lại gần mình, nhẹ nhàng hôn cô.

Nhân Ly ngây người, tay anh luồn vào trong lớp áo ngủ của cô. Khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc ùa đến, cô mới giật mình đáp lại anh.

Tu Lăng lần mò cởi áo ngủ của cô, cơ thể của anh đã nóng rực. Cô ôm lấy anh, bỗng nhiên thấy anh thở dốc, từ trên người cô lăn xuống.

Nhân Ly nhìn anh đầy khó hiểu: "Anh làm sao vậy?"

"Em đừng cử động!"

"Em đâu có động."

Anh ôm chặt như vậy cô làm sao mà cử động được?

"Vậy đừng nói nữa."

Cô thở mạnh một hơi, dù sao cũng không thể nói câu: "em đâu có nói", vì vậy đành phải ngậm miệng.

Ngày diễn ra tiệc rượu, Nhân Ly trang điểm rất lộng lẫy. Đây là lần đầu tiên cô cùng Tu Lăng công khai tham gia một bữa tiệc lớn như vậy, có chút tò mò, cũng có chút háo hức.

Những nhân vật nổi tiếng trong thành phố được mời đến hầu như không thiếu một ai, có thể xem đây là bữa tiệc long trọng nhất thành phố. Bất luận là mức độ hoành tráng của bữa tiệc hay danh tiếng của khách mời, tất cả chứng minh tầm ảnh hưởng và sự phát triển vững mạnh của tập đoàn Bắc Lâm mấy năm gần đây. Hơn nữa, lại là khách sạn tư nhân của Mạc Tu Lăng, từ thiết kế cho tới trang trí thật xứng danh hạng nhất trên toàn quốc.

Đương nhiên, những thứ này càng cho mọi người thấy rõ địa vị hiện tại của Mạc Tu Lăng ở Bắc Lâm, đồng thời cũng phô bày thực lực của Bắc Lâm trước tập đoàn Bắc Thần.

Nhân Ly khoác tay Tu Lăng, hai người họ xuất hiện tại đại sảnh lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Tu Lăng đảo mắt nhìn hết một lượt, vẻ mặt thản nhiên nhưng quyết đoán.

Nhân Ly nói bằng thanh âm cực nhẹ: "Bà xã của anh nợ tiền người ngoài đấy!"

Tu Lăng nhìn thoáng qua Tả Dật Phi, sau đó khẽ ừ hứ một tiếng: "May mà em được gả cho một người có tiền."

Nhân Ly bật cười: "Ý của anh là sẽ giúp em trả nợ ?"

Anh lườm cô một cái, không nói tiếp. Trước đó không lâu mới tặng cho Tả Dật Phi một công trình, còn chưa biết thu được bao nhiêu lời, vậy mà cô còn không biết xấu hổ mà mở miệng.

Sự xuất hiện của Cố Diễn Trạch chính là điểm sáng nhất của buổi tiệc, dù rằng buổi tiệc này là vì anh ta nhưng có vẻ như Cố Diễn Trạch cố ý tới trễ. Còn chưa hợp tác mà đã ra đòn phủ đầu rồi.

Nhân Ly âm thầm đánh giá Cố Diễn Trạch, trẻ hơn so với cô tưởng tượng. Người phụ nữ bên cạnh có lẽ chính là vợ anh ta!

Cố Diễn Trạch đi về hướng này: "Tổng giám đốc Mạc thứ lỗi, tắc đường quá lâu cho nên đến muộn. Tôi xin chịu phạt ba ly."

Lời nói đúng là nghe không ra một kẽ hở. Nhân Ly cười, nhìn Mạc Tu Lăng, không thấy anh tỏ thái độ gì.

Cố Diễn Trạch uống hết ba ly rượu, sau đó rất hứng thú nhìn Nhân Ly: "Từ lâu đã được nói giám đốc Mạc tốt phúc cưới được một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hôm nay mới biết lời đồn không hề sai. Từ lâu đã muốn chiêm ngưỡng dung nhan Mạc phu nhân, tiếc là mãi vẫn chưa có cơ hội."

Thật khéo nói, biết rõ phụ nữ đều thích nịnh nọt. Nhân Ly nhìn về phía Bùi Sơ Ảnh đang đứng sau Cố Diễn Trạch: "Người ta nói con gái miền Nam xinh đẹp thông minh, giám đốc Cố mới đúng là có con mắt tinh tường."

Bấy giờ Cố Diễn Trạch mới kéo Bùi Sơ Ảnh đến bên cạnh: "Lại đây, đây là giám đốc Mạc, mời anh ấy một ly đi!"

Bùi Sơ Ảnh thoạt nhìn dường như có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn uống cạn.

Nhân Ly lờ mờ cảm thấy Cố Diễn Trạch vừa rồi là cố ý.

Cô lấy tư cách là chủ nhà mời Bùi Sơ Ảnh đi nói chuyện, để hai người đàn ông ở lại. Cô có cảm giác Bùi Sơ Ảnh tâm trạng không tốt lắm, có chút dè dặt, dường như không thích hợp với nơi này. Bản thân cô cũng không thích nhưng đã tới đây rồi ít ra cô có thể tỏ ra thản nhiên.

Bất kể là thái độ hay lễ nghi cần có khi đi xã giao, Bùi Sơ Ảnh đều không làm. Nhân Ly không bận tâm, cô đương nhiên cũng không giới thiệu những người ở đây với Bùi Sơ Ảnh. Cô đưa Bùi Sơ Ảnh ra ban công, bấy giờ mới tỉ mỉ quan sát cô ta. Đường nét trên khuôn mặt mềm mại, khí chất khiến người ta càng nhìn càng thấy yêu. Có điều, Nhân Ly không thích kiểu phụ nữ như vậy, đều là dì Quỳnh Dao làm hại. Kẻ thứ ba xinh đẹp là đã đủ lắm rồi, đâu cần phải mong manh, nhu mì như cánh hoa chứ, làm như nếu có người đàn ông nào không thích bọn họ thì sẽ lập tức vùi hoa dập liễu không bằng!

Nghe nói bọn họ mới kết hôn không lâu, Nhân Ly tươi cười bắt chuyện: "Cố phu nhân bình thường thích làm gì?"

Bùi Sơ Ảnh ngẫm nghĩ một lát: "Những thứ tôi biết không nhiều lắm, tôi đang làm việc ở một bệnh viện."

Theo lý mà nói cô ta hẳn là không cần đi làm nữa, chỉ dựa vào thân phận hiện tại của Cố Diễn Trạch, cho dù cô ta có muốn đi làm thì có thể tìm được một công việc rất tốt. Nhân Ly tựa hồ đã hiểu ra: "Giám đốc Cố hẳn là không biết?"

"Cô rất thông minh."

"Chỉ là rất biết suy luận thôi!"

"Vậy Mạc phu nhân thích làm gì?"

"Tôi cái gì cũng thích, cũng có lẽ cái gì cũng không thích." Giang Nhân Ly cười cười: "Nghe nói Cố phu nhân vẽ tranh rất đẹp."

Sắc mặt Bùi Sơ Ảnh chợt biến đổi.

Nhân Ly lập tức nhận ra: "Cô đừng hiểu lầm, chỉ là tình cờ có một lần tôi đi xem triển lãm, nhìn thấy bức Thu buồn. Có điều, sau lần đó không có vinh hạnh được chiêm ngưỡng tác phẩm nào của cô nữa."

"Chỉ là vẽ chơi mà thôi."

Nhân Ly lắc đầu, cô ít nhiều cũng hiểu về hội họa, đương nhiên biết đây chỉ là câu nói khiêm tốn của Bùi Sơ Ảnh. Nhưng nghĩ kỹ thì có vẻ như không phải vậy, cô có cảm giác Bùi Sơ Ảnh không muốn đề cập tới chuyện này.

Đưa cô ta ra ngoài này rồi, Nhân Ly mới phát hiện Bùi Sơ Ảnh dường như muốn ở một mình, cho nên cô mượn cớ rời đi. Làm người, vẫn nên thức thời thì hơn.

Chương 61: Cảm giác phiền toái

Cố Diễn Trạch và Mạc Tu Lăng trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Có điều, ai chẳng biết người Trung Quốc đều rất giỏi ngụy trang, bất cứ hoàn cảnh nào cũng sẽ cố gắng phát huy sự đa nghĩa của Hán ngữ.

Sau khi trò chuyện xong, việc đầu tiên Cố Diễn Trạch làm không phải là đi tìm vợ yêu của mình. Nhân Ly đánh ánh mắt về phía Bùi Sơ Ảnh đang lẻ loi đứng một góc vắng vẻ. Người ta nói nhìn hành vi có thể đoán ra tính cách, Bùi Sơ Ảnh này nhìn qua có vẻ mong manh, mềm yếu, không tranh không đoạt, nhưng dường như lại khiến người ta buông không được. Người như thế chỉ còn chờ thời cơ tốt là sẽ tìm được một người đàn ông sẵn sàng yêu thương cô ta. Cô lại nhìn Cố Diễn Trạch, anh ta đang một mình đi ra ban công.

Ở đây có mấy cái ban công, nhưng phong cảnh nhìn từ mỗi nơi một khác. Đấy đều là do chuyên gia thiết kế, tuy làm vậy khiến vẻ đẹp tự nhiên giảm đi đáng kể.

Nhân Ly đi về phía Cố Diễn Trạch: "Giám đốc Cố sao lại ở đây một mình ngắm cảnh, lẽ phong cảnh ngoài này hấp dẫn hơn món ngon rượu ngọt trong kia?"

Cố Diễn Trạch cười. Anh biết rõ, nếu như trả lời là đúng vậy thì chắc chắn người phụ nữ này sẽ nói: do Mạc Tu Lăng sắp xếp không tốt khiến anh cảm thấy không thoải mái, còn nếu anh nói không phải thì cô sẽ lại hỏi vì sao anh còn đứng đây. Trả lời không bằng im lặng!

"Vậy Mạc phu nhân sao lại ra đây?"

"Giám đốc Cố là khách quý của chúng tôi, tôi đương nhiên không thể để anh cô đơn một mình rồi."

Ánh mắt Cố Diễn Trạch xẹt qua một chút mỉa mai: "Vậy cô không sợ giám đốc Mạc cũng cô đơn một mình ư?"

"Khách lớn hơn chủ!"

Bốn chữ đã nói rõ thân phận. Cố Diễn Trạch chính là khách quý của bọn họ, cho nên cô có nghĩa vụ phải quan tâm đến anh ta, còn Mạc Tu Lăng, anh chính là chủ nhân nơi này.

Cố Diễn Trạch lắc đầu. Người so với người đúng là tương phản rất lớn. Có điều, anh ta tuyệt đối không mong muốn người phụ nữ của mình sẽ xuất đầu lộ diện, giữ ở nhà tốt hơn rất nhiều.

"Vậy thì tôi hẳn là nên cảm thấy vinh hạnh?" Anh nhướn mày.

"Tất nhiên."

Lại có người như vậy thật ư? Cố Diễn Trạch cười.

Nhân Ly cố ý liếc nhìn Bùi Sơ Ảnh đứng gần đấy: "Hai người nhìn không giống vợ chồng mới cưới một chút nào, thậm chí một đạo vợ chồng cũng chẳng thấy."

"Thế nào gọi là một đạo vợ chồng?" Cố Diễn Trạch sẵn sàng rửa tai lắng nghe.

"Chính là cho dù ở nhà thế nào thì ra bên ngoài vẫn phải tỏ ra tương kính như tân, ân ái có thừa. Nhưng có điều cái này còn phân làm hai loại, một loại là không hề có tình cảm, chỉ đóng kịch trước mặt người ngoài, loại còn lại chính là thực sự yêu nhau, tình cảm rất tốt đẹp. Chỉ đơn giản là như vậy thôi."

"Vậy cô nghĩ tôi thuộc loại nào?"

"Anh không thuộc loại nào hết!" Nhân Ly tỏ ra chắc chắn, lúc này cô cố ý đến gần Cố Diễn Trạch, giơ tay lên hướng về mặt anh ta. Cố Diễn Trạch vội vàng né tránh, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa khó chịu. Nhân Ly cười, vì lúc này Bùi Sơ Ảnh vừa quay lại nhìn bọn họ. Người đàn ông này thật đúng là...

Cố Diễn Trạch vốn định cho cô biết mùi vị nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua.

Tu Lăng nghiêm nghị đi đến đòi người.

Chuyện trò vài câu với Cố Diễn Trạch rồi Tu Lăng kéo Nhân Ly đi.

Cố Diễn Trạch lắc đầu, xem ra hai người đó thuộc loại thứ hai. Anh nhìn về phía Bùi Sơ Ảnh, vậy anh và cô thì sao đây? Bao giờ mới có thể tốt đẹp như trước?

Diệp Tư Đình và Chương Tâm Dật cũng đang bận rộn ở đây. Hai người bọn họ đúng là nhân viên gương mẫu của Bắc Lâm! Nhân Ly trộm nghĩ.

Tu Lăng căn bản là không để ý tới cô, cô cũng mấy không thú. Diệp Tư Đình thì một mực đi theo Tu Lăng, uống đỡ anh rất nhiều rượu.

Nhân Ly nhìn hai người họ như vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu. Cô cầm lấy ly rượu vang, tiếp tục quan sát Diệp Tư Đình. Rốt cục cô cũng hiểu vì sao mình ghét Diệp Tư Đình, à không, phải là Giang Nhân Đình mới đúng. Có thể cô ta chẳng làm gì cả, nhưng chính là thái độ ấy của cô ta dường như vẫn luôn lởn vởn trong thế giới của cô, nó giống như một cái rễ cây ăn sâu, dù chẳng nguy hại gì, nhưng lại rất chướng mắt.

Diệp Tư Đình phải uống nhiều quá, Tu Lăng thấy áy náy, dù chính anh uống cũng không hề ít, nhưng tửu lượng của anh tốt hơn cô ta rất nhiều. Nhân Ly nhận ra sự áy náy trên mặt Tu Lăng, cô đi tới nâng Diệp Tư Đình dậy: "Đi toilet hay vào phòng nghỉ ngơi?"

Đúng là Diệp Tư Đình đang rất khó chịu trong người, Nhân Ly đưa cô ta vào toilet, cô ta lập tức nôn thốc nôn tháo.

Nhìn bộ dạng Diệp Tư Đình lúc này, trong lòng Nhân Ly chợt dâng lên chua xót. Tại sao chứ? Đợi Diệp Tư Đình đỡ hơn một chút, cô mới đưa cô ta ra ngoài.

"Cô ấy thế nào?" Tu Lăng thoạt nhìn có vẻ lo lắng.

"Vừa nôn hết ra rồi, em đưa cô ấy lên phòng nghỉ ngơi."

Tu Lăng gật đầu, định đi cùng thì lại bị một vị khách giữ lại.

Nhân Ly dìu Diệp Tư Đình lên tầng hai, cô vừa đỡ cô ta, vừa mở cửa phòng. Trán cô đã lấm tấm mồ hôi, cô cẩn thận đỡ Diệp Tư Đình vào trong.

Đột nhiên, Diệp Tư Đình giãy giụa. Tay Nhân Ly trơn tuột vì mồ hôi, nhất thời không giữ yên được Diệp Tư Đình, cô ta ngã huỵch xuống đất.

Đúng lúc ấy, Mạc Tu Lăng đi vào.

Diệp Tư Đình thống khổ kêu lên: "Sao chị lại buông tay?"

Nhân Ly trơ mắt ra nhìn một mảng da lớn trên trán Diệp Tư Đình bị xước, sưng to như thế, nhưng sao cô không thể cười nổi? Bởi vì Tu Lăng đã nhanh chóng nâng cô ta lên, cẩn thận hỏi: "Đau không?"

Có lẽ bị ngã quá đau, cảm giác say cũng vơi đi không ít, giọng nói cô ta có vẻ tỉnh táo: "Không đau lắm."

Tu Lăng quay sang nhìn Nhân Ly đang đứng ngây một bên: "Còn không đi lấy thuốc đi?"

Nhân Ly muốn nói lại thôi, cô rời khỏi căn phòng, càng đi càng tức giận, có điên mới đi lấy thuốc. Bực mình nhất là gặp phải Cố Diễn Trạch.

Vừa nhìn thấy tâm trạng ấm ức của Nhân Ly, anh ta liền cười: "Sao thế? Có phải đột nhiên cảm thấy cần phải chăm sóc chồng mình thật tốt, không nên rảnh rang đi lo cho chồng người khác không?"

Nhân Ly trừng mắt với anh ta, người thế mà lại dễ mang thù.

"Tôi tương đối đặc biệt, cho nên đừng dùng ánh mắt tầm thường nhìn tôi."

"Ồ?."

Nhân Ly vừa ngồi xuống ghế liền nghĩ ra chuyện để làm: "À, tôi xem tướng cho anh nhé!"

"Cô còn biết cái này à?" Cố Diễn Trạch tuy rằng không tin, nhưng vẫn chìa tay ra.

"Anh đời này quá mức thuận buồm xuôi gió rồi, cho nên ông trời sẽ sắp xếp rất nhiều trắc trở mai phục trên đường tình duyên của anh. Anh phải nỗ lực khắc phục!"

Cố Diễn Trạch chăn chú quan sát khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của cô, rõ ràng là biết cô nói lung tung, nhưng vẫn tỏ ra rất phối hợp: "Vậy cô nói xem, tôi khắc phục thế nào?"

"Anh thấy tình cảm của anh với đối phương sâu đậm đến mức nào?"

"Có liên quan sao?"

"Đương nhiên là có. Nếu như anh không quan tâm đối phương thì rất đơn giản rồi, chắc chắn anh sẽ không phải chịu tổn thương. Nhưng nếu anh quan tâm tới đối phương mà giữa hai người có rất nhiều vấn đề, thì quả là phiền phức!"

"Nếu như là trường hợp thứ hai thì sao?"

Giang Nhân Ly nhìn anh ta, nghiêm túc nói: "Nếu như anh thực sự yêu một người, dù cô ấy có làm gì sai, anh đều phải tha thứ, phải khoan dung, phải đối xử tốt với cô ấy. Nếu biết chắc sẽ có những sự thật khiến bản thân bất an, đau khổ, vậy thì coi như không biết, coi như chẳng có gì xảy ra. Tất cả tùy duyên, tội gì phải tự gây phiền phức cho mình. Chẳng phải vẫn nói, người không biết là người hạnh phúc nhất sao?"

"Cô đang dạy tôi làm một người đàn ông tốt nhất quả đất đấy à?" Cố Diễn Trạch cười cợt.

Giang Nhân Ly lắc đầu, ánh mắt phảng phất một nỗi buồn cô đơn: "Thế giới này đâu có cái gì là tuyệt đối chứ? Cùng lắm chỉ là, sống được ngày nào hay ngày ấy, cố gắng đừng để ngày mai mình phải hối tiếc về chuyện hôm nay. Anh nói xem, người ta sao cứ phải suy nghĩ nhiều như thế? Ti vi có đầy ra đấy, cô này là con gái kẻ thù giết cha anh kia, anh kia trong lúc trả thù lại nảy sinh tình cảm với cô này, rồi lưỡng lự, rồi phân vân,... Tôi là tôi ghét nhất mấy cái chuyện lằng nhằng ấy! Nếu biết đối phương sẽ mang lại rắc rối cho mình thì đừng yêu, còn đã yêu rồi thì đừng có mà suy nghĩ nhiều, cố gắng sống tốt là được rồi."

"Suy nghĩ của cô đơn giản quá." Cố Diễn Trạch thở dài một hơi, nhưng anh biết rõ, những điều cô nghĩ không hề đơn giản. Nếu đã yêu rồi, vậy thì nỗ lực yêu đi, chỉ cần còn sống thì làm gì có chuyện gì không thể giải quyết? Quá khứ cũng đã qua, không nên vì những nguyên nhân khác mà tự dằn vặt bản thân, cứ cố gắng sống đi, yêu đi, hạnh phúc đi!

"Đơn giản sao?" Giang Nhân Ly lắc đầu: "Cảm thấy rất khó tin!"

Cố Diễn Trạch nhìn cô: "Vậy cô làm được sao?"

Nhân Ly im lặng một lúc, khẽ nói: "Tôi hẳn sẽ nỗ lực."

Ý chẳng phải là còn chưa làm được sao? Đúng là một cô gái thành thực. Cố Diễn Trạch lắc đầu: "Vậy thì tôi cũng muốn thử xem sao."

Nhân Ly nhìn vào mắt Cố Diễn Trạch, sáng tựa sao. Anh ta đứng dậy, đi tới bên cạnh Bùi Sơ Ảnh. Bất chợt, Nhân Ly cảm thấy chua xót. Cô phát hiện ra, bọn họ đứng bên nhau vô cùng đẹp đôi.

Nhân Ly vừa quay đầu lại thì thấy Tu Lăng từ trên cầu thang đi xuống: "Thuốc đâu?"

Cô buông thõng hai tay: "Quên mất rồi!"

Tu Lăng liếc nhìn cô, ánh mắt không rõ thái độ. Cô đuổi theo sau: "Em đi cùng anh!"

"Không cần!" Tu Lăng đi vài bước chợt quay lại nhìn cô: "Anh biết em không thích Đình, nhưng cô ấy không phải Đình."

Nhân Ly xiết chặt nắm tay, móng tay đâm vào da thịt khiến cô đau đớn, nhưng rõ ràng không chảy máu. Đúng vậy, không phải tất cả vết thương đều chảy máu, cũng không phải chỉ có chảy máu mới đau.

Chương 62: Là ai nợ ai

Lòng cô đau nhói. Cô cứ tưởng rằng mình lúc nào cũng coi mẹ là một tấm gương xấu để mà tránh, nhưng lúc này cô mới phát hiện ra con người mình hoàn toàn giống mẹ, không bao giờ chịu lên tiếng giải thích, không bao giờ muốn khiến bản thân mình trở lên thấp kém.

Lúc cô còn học cấp ba, cô từng đọc được một câu chuyện. Có một cô gái từ nhỏ đã bị bố mẹ coi như con trai, họ nói với cô, con gái không phải lúc nào cũng kém con trai. Lớn lên trong một môi trường như thế, cô gái từ nhỏ đến lớn dù làm việc gì cũng không chịu tỏ ra thua kém ai. Khi đã đi làm, danh sách nhân viên tăng ca lúc nào cũng có tên cô, các đồng nghiệp nam cũng không giúp đỡ cô. Thậm chí, những lúc uống rượu, cô luôn tỏ ra không thua kém đối phương, mặc dù lần nào cô cũng bị chuốc đến say xỉn. Đến một ngày, cô và một đồng nghiệp nữ ra ngoài thu nợ. Cô vẫn như mọi khi, tỏ ra mạnh mẽ, uống rất nhiều rượu. Nhưng đồng nghiệp đi cùng cô lại rất dịu dàng, nói: "Tôi là phụ nữ, các anh phải nhường tôi." Chỉ một câu nói của cô ta, mấy tên đàn ông kia chẳng những không chuốc rượu nữa mà còn rất hào phóng thanh toán bữa cơm này. Sau lần ấy, cô gái kia hiểu được một điều, mềm yếu chính là một vũ khí bí mật của phụ nữ. Vậy mà nhiều năm nay cô đã uổng phí nó!

Đọc xong câu chuyện ấy, Nhân Ly trầm mặc rất lâu. Cô tự hỏi, chẳng lẽ phụ nữ cứ phải tỏ ra mềm yếu thì mới có được thứ mình muốn? Còn những người kiên cường đáng bị người ta bỏ quên, không được ai bảo vệ?

Có một lần xem bài phỏng vấn của ca sĩ Trương Bá Chi trên báo, cô đã bật khóc vì câu nói của Trương Bá Chi, đại ý là: "Lúc tôi gặp chuyện không may, chẳng có ai gọi điện cho tôi, bởi vì bọn họ đều biết tôi rất mạnh mẽ."

Nhân Ly thật sự không muốn suy nghĩ xem ánh mắt Tu Lăng nhìn mình là có ý gì. Giống như năm đó trong phòng bệnh khi cô tát Giang Nhân Đình một cái, anh cũng nhìn cô bằng ánh mắt ấy, tức giận, căm ghét.

Tu Lăng rất quan tâm tới Diệp Tư Đình, đưa cô ta đi bệnh viện, rồi lại đưa về nhà. Nhân Ly lạnh lùng nhìn anh, chưa bao giờ thấy anh làm việc gì tích cực đến thế.

Tiệc rượu rất thành công, dự án hợp tác giữa Mạc Tu Lăng và Cố Diễn Trạch được bàn bạc rất thuận lợi, chỉ chờ qua năm mới là sẽ bắt tay khởi động. Thế nhưng ánh mắt Tu Lăng không hề vui, Nhân Ly lại càng lạnh lùng. Cho đến tận lúc về đến nhà, cô chưa nói câu với anh.

Tu Lăng cũng chẳng thèm bận tâm, vừa vào nhà liền rót một cốc nước rồi uống. Anh thấy hơi váng đầu, uống bao nhiêu rượu như vậy, lại còn bận trước bận sau đủ việc. Anh uống liền hai cốc nước, sau đó mới phát hiện ra Nhân Ly đang nhìn mình chằm chằm: "Em cũng muốn uống nước sao?"

"Thứ anh đã uống qua dựa vào cái gì cho rằng em muốn?" Cô quay lưng đi.

Thực ra là cô vốn không thích uống nước lọc.

Tu Lăng ngây người, đặt cốc nước xuống rồi chậm rãi bước từng bước một đến gần cô: "Chịu không nổi rồi à?"

"Cái gì?"

"Anh nói, ngay cả chút ấm ức cỏn con như vậy mà em đã không chịu nổi rồi à?"

Cô kỳ quái nhìn anh: "Anh có ý gì?"

Anh tùy tiện bỏ lại một câu: "Chúng ta đều sẽ phải đối mặt với rất nhiều ấm ức, nhưng nghĩ lại thì hình như anh chưa làm gì khiến bản thân cảm thấy oan uổng."

Nhân Ly ngây ngốc ngồi tại chỗ, tròn mắt nhìn Tu Lăng đi vào phòng tắm.

Đêm đó, hai người bọn họ không hề động chạm tới đối phương. Nhân Ly trầm mặc, cô vẫn cho rằng chỉ cần người mà cô để ý tin tưởng cô thì cho dù toàn bộ thế giới này không ai tin cô, cũng không quan trọng. Nhưng mà, cách nghĩ ấy có phải đã sai rồi không?

Hôm sau cô dậy rất muộn, cầm vào điện thoại mới phát hiện Tần Ngải Ninh đã gọi cho cô không dưới năm lần.

Cô lập tức tỉnh ngủ, nhất định là xảy ra chuyện gì. Ngay cả bữa sáng cô cũng không ăn mà vội vàng chạy đến nhà Tần Ngải Ninh. Cũng may, cô ấy còn ở nhà đợi cô.

"Mình tưởng cậu rất bận." Giọng của Tần Ngải Ninh không rõ vui buồn.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Tần Ngải Ninh mỉm cười: "Không có chuyện gì, mình chỉ muốn cậu đi cùng mình tới bệnh viện thăm anh ấy."

Ánh mắt của Tần Ngải Ninh rất thản nhiên, rất hờ hững, Nhân Ly nhìn không ra cô ấy đã nghĩ thông suốt hay chưa, hay trong lòng vẫn còn suy nghĩ nào khác.

"Cậu đừng lo lắng, mình chỉ đi thăm anh ấy thôi."

Dọc đường đi, Tần Ngải Ninh nói qua tình hình của Ngô Vĩnh Diễn. Anh ta bị thương rất nặng, có thể phải nằm viện rất lâu. Vì Ngô Vĩnh Diễn khăng khăng muốn kết hôn với cô gái bị què kia mà quan hệ với cha mẹ trở nên căng thẳng. Sau khi biết vụ tai nạn không ảnh hưởng đến tính mạng con trai, cha mẹ Ngô Vĩnh Diễn không đến bệnh viện thăm anh ta nữa. Lần này anh ta thực sự đã khiến cha mẹ vô cùng đau lòng.

Suốt quãng đường Tần Ngải Ninh không có biểu hiện gì bất thường, nhưng lúc đến bệnh viện thì bước chân cô lại run rẩy. Nhân Ly vội đỡ Tần Ngải Ninh, cô ấy mỉm cười nhợt nhạt: "Mình không sao."

Nhân Ly gật đầu, cô tin Tần Ngải Ninh, không cần bất cứ lý do nào, tin là tin.

Hai người đi tới cửa phòng bệnh của Ngô Vĩnh Diễn, nơi này đã khắc vào trái tim Tần Ngải Ninh vô số những ký ức đậm sâu, nhưng cô vẫn chần chừ không dám đi vào.

Bên trong phòng bệnh, Ngô Vĩnh Diễn nằm ở trên giường, ánh mắt dịu dàng, thâm tình nhìn Lâm Tiểu Ưu, còn cô ta thì vừa xúc cháo, vừa cầm khăn lau khóe miệng cho anh.

Trái tim Tần Ngải Ninh chợt nhói đau, ánh mắt ấy đã từng chỉ thuộc về cô, thâm tình ấy cũng đã từng chỉ dành cho cô. Vậy mà bây giờ, tất cả những thứ này đều thuộc về một người phụ nữ khác. Không còn bất cứ quan hệ gì với cô.

Một lúc lâu, Ngô Vĩnh Diễn mới phát hiện ra có người, anh mỉm cười với hai cô, rồi nói với Lâm Tiểu Ưu: "Tiểu Ưu, em ra ngoài một chút đã, bạn anh đến thăm."

Lâm Tiểu Ưu gật đầu, sau đó thu dọn rồi đi ra ngoài, không quên mỉm cười với Giang Nhân Ly và Tần Ngải Ninh.

Ngô Vĩnh Diễn tỏ ra lo lắng: "Tiểu Ưu, cẩn thận."

Lâm Tiểu Ưu vẫn tươi cười gật đầu.

Giang Nhân Ly và Tần Ngải Ninh nhìn theo bóng lưng Tiểu Ưu, chân trái cô ta đi lại khó khăn, có vẻ là bị thương rất nặng.

Tần Ngải Ninh đi vào trong, ánh mắt chăm chú nhìn Ngô Vĩnh Diễn, anh ta cũng đang nhìn cô. Nhân Ly thấy vậy liền đứng ở bên ngoài.

"Anh có vẻ vẫn ổn!" Tần Ngải Ninh nhìn những mảng bột thạch cao trên người Ngô Vĩnh Diễn, có lẽ trong thời gian ngắn không thể hồi phục được ngay.

"Vẫn ổn." Ánh mắt anh ta nhìn Tần Ngải Ninh không hề hổ thẹn hay áy náy, ngược lại, vô cùng bình thản: "Ngải Ninh, anh không nợ em."

Tần Ngải Ninh nhắm mắt lại: "Em biết."

Ngô Vĩnh Diễn lặng lẽ quan sát Tần Ngải Ninh. Cô đã từng là người con gái mà anh coi trọng hơn cả tính mạng mình, anh nguyện ý chấp nhận mọi thứ của cô, có nhõng nhẽo, có bướng bỉnh, nhưng tất cả trong mắt anh đều tốt đẹp. Cô thích mặc váy, cho nên anh đã từng nghĩ đến việc kiếm thật nhiều tiền, rồi mua thật nhiều váy cho cô. Anh đã từng huyễn tưởng tới những đứa con của cô và anh, con trai giống anh, con gái giống cô. Nhưng, có ai ngờ, bọn họ lại có ngày hôm nay?

Ngô Vĩnh Diễn cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày anh quyết định từ bỏ cô.

Thật sự từ bỏ, cũng thật sự buông tay. Buông tay với mọi thứ trong quá khứ, từ khi bảy tuổi cho đến giờ, bao nhiêu nụ cười, bao nhiêu nước mắt, những cái nắm tay lén lút trong lớp học, những nụ hôn vụng dại dưới hàng cây, những lần trốn học đi chơi... Tất cả đều đã thành quá khứ mất rồi, đều trở thành "đã từng" mất rồi.

Tần Ngải Ninh nhìn anh, hỏi: "Hai người lúc nào kết hôn?"

Ngô Vĩnh Diễn quay đầu đi, nỗi chua xót dâng lên. Đây là người con gái anh đã từng yêu say đắm, là người con gái anh đã hứa hẹn cả đời. Anh đã từng nói với cô: kiếp này, em là cô dâu duy nhất của anh, bà xã duy nhất của anh.

Còn bây giờ, cô đang đứng trước mặt anh, và hỏi anh: "Hai người lúc nào kết hôn?"

Ánh mắt anh đã mọng nước: "Nếu em không thích, cả đời này anh sẽ không kết hôn."

Tần Ngải Ninh lắc đầu: "Anh làm vậy là không công bằng với cô ấy. Anh yêu cô ấy, không phải sao? Vậy thì hãy đối xử tốt với cô ấy."

"Nhưng... "

"Không có nhưng, anh đã thu hồi tình yêu của anh rồi, vậy xin mời anh thu hồi lời hứa của anh đi!"

Ngô Vĩnh Diễn không biết phải nói gì.

Tần Ngải Ninh vẫn cười: "Em hy vọng anh hạnh phúc, cũng giống như anh hy vọng em được hạnh phúc thôi."

Ngô Vĩnh Diễn nhìn trần nhà, rất lâu, một câu cũng không thốt ra được.

Tần Ngải Ninh ra khỏi phòng bệnh, rốt cục cầm cự không nổi nữa. Nhân Ly lập tức chạy lại: "Qua rồi, mọi chuyện qua rồi..."

"Chúng ta đi thôi!" Tần Ngải Ninh không thể chịu đựng thêm được nữa.

Nhân Ly im lặng đưa Tần Ngải Ninh rời khỏi bệnh viện.

Toàn thân cô ấy run rẩy, nhưng nước mắt lại không thể trào ra khỏi bờ mi. Nhân Ly ôm Tần Ngải Ninh vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy.

"Nhân Ly, bây giờ mình không gì nữa rồi."

Nhân Ly nhẹ nhàng thở dài: "Mình biết."

Không phải cô không có gì nữa, mà là mọi thứ trong tình yêu cô ấy đã hết, chút ấm áp trong lòng cô ấy cũng đã mất đi, từ nay về sau không còn ai có thể đi vào tim cô ấy như Ngô Vĩnh Diễn được nữa.

Tình là thuốc, nếu gặp được chân tình thì hạnh phúc chờ đợi, tình là độc, nếu không gặp đúng người thì đau đến xương tủy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro