Chương 60: Phạm sai lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Tư Đình ba ngày sau đi làm lại, biết được tất cả mọi việc của mình đều do Giang Nhân Ly đảm nhiệm thì vô cùng phẫn nộ. Cô ta không nói gì, chỉ bình tĩnh rà soát lại toàn bộ tài liệu mà Nhân Ly đã xử lý.

Thấy Diệp Tư Đình xuất hiện, Nhân Ly cũng không mấy quan tâm.

Đột nhiên, Diệp Tư Đình cười: "Mạc phu nhân, chỗ này có chút vấn đề."

Nhân Ly sững người, cô biết kiểu gì Diệp Tư Đình cũng sẽ bới móc tìm sai sót cho nên cô đã rất cẩn thận rồi.

"Ở đâu?" Cô cố gắng tỏ ra khách khí.

"Cái này định giá quá cao, nếu như dựa theo giá này công ty sẽ lỗ vốn mất." Giang Nhân Đình ngầm cười cợt.

Nhân Ly không hiểu: "Số liệu này tôi dựa theo giá nguyên vật liệu và nhân công mà tính ra."

Diệp Tư Đình cũng không ngại mà tranh cãi: "Có thể là Mạc phu nhân ở nhà làm khuê nữ lâu quá, cho nên không hiểu rõ giá cả thị trường." Cô lấy ra một tập tài liệu: "Dựa theo cái này để tính toán mới chính xác."

Nhân Ly xem qua tập tài liệu mới hiểu được, số liệu cô sử dụng do Diệp Tư Đình thu thập được, nhưng đó là những số liệu cũ, hiện tại giá cả nguyên vật liệu đã thay đổi. Diệp Tư Đình vì thế mới bắt được lỗ hổng này của cô.

Nhân Ly cảm thấy bực bội trong lòng: "Cô Diệp đúng là nhân viên đắc lực của Bắc Lâm, có cô ở đây, Tu Lăng đúng bớt được gánh nặng."

"Đây là bổn phận của tôi." Diệp Tư Đình cười: "Công việc chuyên môn cần phải nghiên cứu kỹ càng, Mạc phu nhân không chuyên về lĩnh vực này, có sai sót một chút là khó tránh khỏi. Huống hồ, dù sao Mạc phu nhân đã cố gắng hết sức, trong mấy ngày ngắn ngủi mà có thể sắp xếp ổn thỏa công việc."

Nhân Ly nhìn cô ta, lên giọng nói: "Giờ đã có cô ở đây rồi tôi cũng không cần phải lo lắng về mấy sai sót kia nữa, dù sao thì cô cũng biết cách giải quyết. Tiền công của Bắc Lâm cũng không phải dễ cầm như thế."

"Đương nhiên."

Nhân Ly tức giận bỏ đi, nhưng cô phải thừa nhận, năng lực của Giang Nhân Đình đã vượt quá xa sự tưởng tượng của cô. Xem ra, cô đã quá coi thường cô ta rồi, quả nhiên phải thay đổi cái nhìn.

Thời gian này Bắc Lâm bận rộn là vì dự án hợp tác với nhà họ Cố phía nam. Trước năm mới sẽ tổ chức một tiệc rượu long trọng, Cố Diễn Trạch cũng tới tham gia đồng thời bàn bạc về kế hoạch hợp tác giữa hai bên. Đây là dự án mà Bắc Lâm rất tâm huyết. Mạc Tu Lăng chưa bao giờ bận rộn đến thế, ngày nào về đến nhà là leo lên giường ngủ luôn.

Nhân Ly thời gian này cũng không đến công ty làm loạn nữa. Đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, mới được vài ngày mà cô đã trở về nguyên hình. Cô cũng biết Tu Lăng rất vất vả, nhưng anh đi làm về tới nhà cũng chả buồn nói với cô một câu. Được rồi, hiểu nhau là một chuyện, nhưng sự thật lại là một chuyện khác.

Anh vừa mới nằm xuống, Nhân Ly không tin anh đã ngủ được ngay. Cô kéo áo anh: "Chúng ta nói chuyện đi!"

Anh không buồn nhúc nhích.

Cô vờ nhõng nhẽo: "Em không ngủ được."

Tu Lăng bất đắc dĩ: "Nhưng em không thể bắt anh mất ngủ cùng em được."

"Em biết anh chưa ngủ."

Tu Lăng im lặng.

"Tiệc rượu thu xếp thế nào rồi?"

Anh không đáp.

"Đến lúc đó em cũng muốn đi. Nghe nói vị tổng giám đốc họ Cố kia không kết hôn với một tiểu thư môn đăng hậu đối mà lại lấy một cô bé Lọ Lem, em muốn đi xem cô ấy như thế nào."

Anh vẫn không mở miệng.

"Mạc Tu Lăng, anh nói một câu sẽ chết người sao!"

Tu Lăng phát cáu, hai tay anh tóm lấy đôi tay nhỏ bé không chịu an phận của cô. Anh nuốt khan, kéo cô lại gần mình, nhẹ nhàng hôn cô.

Nhân Ly ngây người, tay anh luồn vào trong lớp áo ngủ của cô. Khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc ùa đến, cô mới giật mình đáp lại anh.

Tu Lăng lần mò cởi áo ngủ của cô, cơ thể của anh đã nóng rực. Cô ôm lấy anh, bỗng nhiên thấy anh thở dốc, từ trên người cô lăn xuống.

Nhân Ly nhìn anh đầy khó hiểu: "Anh làm sao vậy?"

"Em đừng cử động!"

"Em đâu có động."

Anh ôm chặt như vậy cô làm sao mà cử động được?

"Vậy đừng nói nữa."

Cô thở mạnh một hơi, dù sao cũng không thể nói câu: "em đâu có nói", vì vậy đành phải ngậm miệng.

Ngày diễn ra tiệc rượu, Nhân Ly trang điểm rất lộng lẫy. Đây là lần đầu tiên cô cùng Tu Lăng công khai tham gia một bữa tiệc lớn như vậy, có chút tò mò, cũng có chút háo hức.

Những nhân vật nổi tiếng trong thành phố được mời đến hầu như không thiếu một ai, có thể xem đây là bữa tiệc long trọng nhất thành phố. Bất luận là mức độ hoành tráng của bữa tiệc hay danh tiếng của khách mời, tất cả chứng minh tầm ảnh hưởng và sự phát triển vững mạnh của tập đoàn Bắc Lâm mấy năm gần đây. Hơn nữa, lại là khách sạn tư nhân của Mạc Tu Lăng, từ thiết kế cho tới trang trí thật xứng danh hạng nhất trên toàn quốc.

Đương nhiên, những thứ này càng cho mọi người thấy rõ địa vị hiện tại của Mạc Tu Lăng ở Bắc Lâm, đồng thời cũng phô bày thực lực của Bắc Lâm trước tập đoàn Bắc Thần.

Nhân Ly khoác tay Tu Lăng, hai người họ xuất hiện tại đại sảnh lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Tu Lăng đảo mắt nhìn hết một lượt, vẻ mặt thản nhiên nhưng quyết đoán.

Nhân Ly nói bằng thanh âm cực nhẹ: "Bà xã của anh nợ tiền người ngoài đấy!"

Tu Lăng nhìn thoáng qua Tả Dật Phi, sau đó khẽ ừ hứ một tiếng: "May mà em được gả cho một người có tiền."

Nhân Ly bật cười: "Ý của anh là sẽ giúp em trả nợ ?"

Anh lườm cô một cái, không nói tiếp. Trước đó không lâu mới tặng cho Tả Dật Phi một công trình, còn chưa biết thu được bao nhiêu lời, vậy mà cô còn không biết xấu hổ mà mở miệng.

Sự xuất hiện của Cố Diễn Trạch chính là điểm sáng nhất của buổi tiệc, dù rằng buổi tiệc này là vì anh ta nhưng có vẻ như Cố Diễn Trạch cố ý tới trễ. Còn chưa hợp tác mà đã ra đòn phủ đầu rồi.

Nhân Ly âm thầm đánh giá Cố Diễn Trạch, trẻ hơn so với cô tưởng tượng. Người phụ nữ bên cạnh có lẽ chính là vợ anh ta!

Cố Diễn Trạch đi về hướng này: "Tổng giám đốc Mạc thứ lỗi, tắc đường quá lâu cho nên đến muộn. Tôi xin chịu phạt ba ly."

Lời nói đúng là nghe không ra một kẽ hở. Nhân Ly cười, nhìn Mạc Tu Lăng, không thấy anh tỏ thái độ gì.

Cố Diễn Trạch uống hết ba ly rượu, sau đó rất hứng thú nhìn Nhân Ly: "Từ lâu đã được nói giám đốc Mạc tốt phúc cưới được một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hôm nay mới biết lời đồn không hề sai. Từ lâu đã muốn chiêm ngưỡng dung nhan Mạc phu nhân, tiếc là mãi vẫn chưa có cơ hội."

Thật khéo nói, biết rõ phụ nữ đều thích nịnh nọt. Nhân Ly nhìn về phía Bùi Sơ Ảnh đang đứng sau Cố Diễn Trạch: "Người ta nói con gái miền Nam xinh đẹp thông minh, giám đốc Cố mới đúng là có con mắt tinh tường."

Bấy giờ Cố Diễn Trạch mới kéo Bùi Sơ Ảnh đến bên cạnh: "Lại đây, đây là giám đốc Mạc, mời anh ấy một ly đi!"

Bùi Sơ Ảnh thoạt nhìn dường như có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn uống cạn.

Nhân Ly lờ mờ cảm thấy Cố Diễn Trạch vừa rồi là cố ý.

Cô lấy tư cách là chủ nhà mời Bùi Sơ Ảnh đi nói chuyện, để hai người đàn ông ở lại. Cô có cảm giác Bùi Sơ Ảnh tâm trạng không tốt lắm, có chút dè dặt, dường như không thích hợp với nơi này. Bản thân cô cũng không thích nhưng đã tới đây rồi ít ra cô có thể tỏ ra thản nhiên.

Bất kể là thái độ hay lễ nghi cần có khi đi xã giao, Bùi Sơ Ảnh đều không làm. Nhân Ly không bận tâm, cô đương nhiên cũng không giới thiệu những người ở đây với Bùi Sơ Ảnh. Cô đưa Bùi Sơ Ảnh ra ban công, bấy giờ mới tỉ mỉ quan sát cô ta. Đường nét trên khuôn mặt mềm mại, khí chất khiến người ta càng nhìn càng thấy yêu. Có điều, Nhân Ly không thích kiểu phụ nữ như vậy, đều là dì Quỳnh Dao làm hại. Kẻ thứ ba xinh đẹp là đã đủ lắm rồi, đâu cần phải mong manh, nhu mì như cánh hoa chứ, làm như nếu có người đàn ông nào không thích bọn họ thì sẽ lập tức vùi hoa dập liễu không bằng!

Nghe nói bọn họ mới kết hôn không lâu, Nhân Ly tươi cười bắt chuyện: "Cố phu nhân bình thường thích làm gì?"

Bùi Sơ Ảnh ngẫm nghĩ một lát: "Những thứ tôi biết không nhiều lắm, tôi đang làm việc ở một bệnh viện."

Theo lý mà nói cô ta hẳn là không cần đi làm nữa, chỉ dựa vào thân phận hiện tại của Cố Diễn Trạch, cho dù cô ta có muốn đi làm thì có thể tìm được một công việc rất tốt. Nhân Ly tựa hồ đã hiểu ra: "Giám đốc Cố hẳn là không biết?"

"Cô rất thông minh."

"Chỉ là rất biết suy luận thôi!"

"Vậy Mạc phu nhân thích làm gì?"

"Tôi cái gì cũng thích, cũng có lẽ cái gì cũng không thích." Giang Nhân Ly cười cười: "Nghe nói Cố phu nhân vẽ tranh rất đẹp."

Sắc mặt Bùi Sơ Ảnh chợt biến đổi.

Nhân Ly lập tức nhận ra: "Cô đừng hiểu lầm, chỉ là tình cờ có một lần tôi đi xem triển lãm, nhìn thấy bức Thu buồn. Có điều, sau lần đó không có vinh hạnh được chiêm ngưỡng tác phẩm nào của cô nữa."

"Chỉ là vẽ chơi mà thôi."

Nhân Ly lắc đầu, cô ít nhiều cũng hiểu về hội họa, đương nhiên biết đây chỉ là câu nói khiêm tốn của Bùi Sơ Ảnh. Nhưng nghĩ kỹ thì có vẻ như không phải vậy, cô có cảm giác Bùi Sơ Ảnh không muốn đề cập tới chuyện này.

Đưa cô ta ra ngoài này rồi, Nhân Ly mới phát hiện Bùi Sơ Ảnh dường như muốn ở một mình, cho nên cô mượn cớ rời đi. Làm người, vẫn nên thức thời thì hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro