Chương 61: Cảm giác phiền toái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Diễn Trạch và Mạc Tu Lăng trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Có điều, ai chẳng biết người Trung Quốc đều rất giỏi ngụy trang, bất cứ hoàn cảnh nào cũng sẽ cố gắng phát huy sự đa nghĩa của Hán ngữ.

Sau khi trò chuyện xong, việc đầu tiên Cố Diễn Trạch làm không phải là đi tìm vợ yêu của mình. Nhân Ly đánh ánh mắt về phía Bùi Sơ Ảnh đang lẻ loi đứng một góc vắng vẻ. Người ta nói nhìn hành vi có thể đoán ra tính cách, Bùi Sơ Ảnh này nhìn qua có vẻ mong manh, mềm yếu, không tranh không đoạt, nhưng dường như lại khiến người ta buông không được. Người như thế chỉ còn chờ thời cơ tốt là sẽ tìm được một người đàn ông sẵn sàng yêu thương cô ta. Cô lại nhìn Cố Diễn Trạch, anh ta đang một mình đi ra ban công.

Ở đây có mấy cái ban công, nhưng phong cảnh nhìn từ mỗi nơi một khác. Đấy đều là do chuyên gia thiết kế, tuy làm vậy khiến vẻ đẹp tự nhiên giảm đi đáng kể.

Nhân Ly đi về phía Cố Diễn Trạch: "Giám đốc Cố sao lại ở đây một mình ngắm cảnh, lẽ phong cảnh ngoài này hấp dẫn hơn món ngon rượu ngọt trong kia?"

Cố Diễn Trạch cười. Anh biết rõ, nếu như trả lời là đúng vậy thì chắc chắn người phụ nữ này sẽ nói: do Mạc Tu Lăng sắp xếp không tốt khiến anh cảm thấy không thoải mái, còn nếu anh nói không phải thì cô sẽ lại hỏi vì sao anh còn đứng đây. Trả lời không bằng im lặng!

"Vậy Mạc phu nhân sao lại ra đây?"

"Giám đốc Cố là khách quý của chúng tôi, tôi đương nhiên không thể để anh cô đơn một mình rồi."

Ánh mắt Cố Diễn Trạch xẹt qua một chút mỉa mai: "Vậy cô không sợ giám đốc Mạc cũng cô đơn một mình ư?"

"Khách lớn hơn chủ!"

Bốn chữ đã nói rõ thân phận. Cố Diễn Trạch chính là khách quý của bọn họ, cho nên cô có nghĩa vụ phải quan tâm đến anh ta, còn Mạc Tu Lăng, anh chính là chủ nhân nơi này.

Cố Diễn Trạch lắc đầu. Người so với người đúng là tương phản rất lớn. Có điều, anh ta tuyệt đối không mong muốn người phụ nữ của mình sẽ xuất đầu lộ diện, giữ ở nhà tốt hơn rất nhiều.

"Vậy thì tôi hẳn là nên cảm thấy vinh hạnh?" Anh nhướn mày.

"Tất nhiên."

Lại có người như vậy thật ư? Cố Diễn Trạch cười.

Nhân Ly cố ý liếc nhìn Bùi Sơ Ảnh đứng gần đấy: "Hai người nhìn không giống vợ chồng mới cưới một chút nào, thậm chí một đạo vợ chồng cũng chẳng thấy."

"Thế nào gọi là một đạo vợ chồng?" Cố Diễn Trạch sẵn sàng rửa tai lắng nghe.

"Chính là cho dù ở nhà thế nào thì ra bên ngoài vẫn phải tỏ ra tương kính như tân, ân ái có thừa. Nhưng có điều cái này còn phân làm hai loại, một loại là không hề có tình cảm, chỉ đóng kịch trước mặt người ngoài, loại còn lại chính là thực sự yêu nhau, tình cảm rất tốt đẹp. Chỉ đơn giản là như vậy thôi."

"Vậy cô nghĩ tôi thuộc loại nào?"

"Anh không thuộc loại nào hết!" Nhân Ly tỏ ra chắc chắn, lúc này cô cố ý đến gần Cố Diễn Trạch, giơ tay lên hướng về mặt anh ta. Cố Diễn Trạch vội vàng né tránh, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa khó chịu. Nhân Ly cười, vì lúc này Bùi Sơ Ảnh vừa quay lại nhìn bọn họ. Người đàn ông này thật đúng là...

Cố Diễn Trạch vốn định cho cô biết mùi vị nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua.

Tu Lăng nghiêm nghị đi đến đòi người.

Chuyện trò vài câu với Cố Diễn Trạch rồi Tu Lăng kéo Nhân Ly đi.

Cố Diễn Trạch lắc đầu, xem ra hai người đó thuộc loại thứ hai. Anh nhìn về phía Bùi Sơ Ảnh, vậy anh và cô thì sao đây? Bao giờ mới có thể tốt đẹp như trước?

Diệp Tư Đình và Chương Tâm Dật cũng đang bận rộn ở đây. Hai người bọn họ đúng là nhân viên gương mẫu của Bắc Lâm! Nhân Ly trộm nghĩ.

Tu Lăng căn bản là không để ý tới cô, cô cũng mấy không thú. Diệp Tư Đình thì một mực đi theo Tu Lăng, uống đỡ anh rất nhiều rượu.

Nhân Ly nhìn hai người họ như vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu. Cô cầm lấy ly rượu vang, tiếp tục quan sát Diệp Tư Đình. Rốt cục cô cũng hiểu vì sao mình ghét Diệp Tư Đình, à không, phải là Giang Nhân Đình mới đúng. Có thể cô ta chẳng làm gì cả, nhưng chính là thái độ ấy của cô ta dường như vẫn luôn lởn vởn trong thế giới của cô, nó giống như một cái rễ cây ăn sâu, dù chẳng nguy hại gì, nhưng lại rất chướng mắt.

Diệp Tư Đình phải uống nhiều quá, Tu Lăng thấy áy náy, dù chính anh uống cũng không hề ít, nhưng tửu lượng của anh tốt hơn cô ta rất nhiều. Nhân Ly nhận ra sự áy náy trên mặt Tu Lăng, cô đi tới nâng Diệp Tư Đình dậy: "Đi toilet hay vào phòng nghỉ ngơi?"

Đúng là Diệp Tư Đình đang rất khó chịu trong người, Nhân Ly đưa cô ta vào toilet, cô ta lập tức nôn thốc nôn tháo.

Nhìn bộ dạng Diệp Tư Đình lúc này, trong lòng Nhân Ly chợt dâng lên chua xót. Tại sao chứ? Đợi Diệp Tư Đình đỡ hơn một chút, cô mới đưa cô ta ra ngoài.

"Cô ấy thế nào?" Tu Lăng thoạt nhìn có vẻ lo lắng.

"Vừa nôn hết ra rồi, em đưa cô ấy lên phòng nghỉ ngơi."

Tu Lăng gật đầu, định đi cùng thì lại bị một vị khách giữ lại.

Nhân Ly dìu Diệp Tư Đình lên tầng hai, cô vừa đỡ cô ta, vừa mở cửa phòng. Trán cô đã lấm tấm mồ hôi, cô cẩn thận đỡ Diệp Tư Đình vào trong.

Đột nhiên, Diệp Tư Đình giãy giụa. Tay Nhân Ly trơn tuột vì mồ hôi, nhất thời không giữ yên được Diệp Tư Đình, cô ta ngã huỵch xuống đất.

Đúng lúc ấy, Mạc Tu Lăng đi vào.

Diệp Tư Đình thống khổ kêu lên: "Sao chị lại buông tay?"

Nhân Ly trơ mắt ra nhìn một mảng da lớn trên trán Diệp Tư Đình bị xước, sưng to như thế, nhưng sao cô không thể cười nổi? Bởi vì Tu Lăng đã nhanh chóng nâng cô ta lên, cẩn thận hỏi: "Đau không?"

Có lẽ bị ngã quá đau, cảm giác say cũng vơi đi không ít, giọng nói cô ta có vẻ tỉnh táo: "Không đau lắm."

Tu Lăng quay sang nhìn Nhân Ly đang đứng ngây một bên: "Còn không đi lấy thuốc đi?"

Nhân Ly muốn nói lại thôi, cô rời khỏi căn phòng, càng đi càng tức giận, có điên mới đi lấy thuốc. Bực mình nhất là gặp phải Cố Diễn Trạch.

Vừa nhìn thấy tâm trạng ấm ức của Nhân Ly, anh ta liền cười: "Sao thế? Có phải đột nhiên cảm thấy cần phải chăm sóc chồng mình thật tốt, không nên rảnh rang đi lo cho chồng người khác không?"

Nhân Ly trừng mắt với anh ta, người thế mà lại dễ mang thù.

"Tôi tương đối đặc biệt, cho nên đừng dùng ánh mắt tầm thường nhìn tôi."

"Ồ?."

Nhân Ly vừa ngồi xuống ghế liền nghĩ ra chuyện để làm: "À, tôi xem tướng cho anh nhé!"

"Cô còn biết cái này à?" Cố Diễn Trạch tuy rằng không tin, nhưng vẫn chìa tay ra.

"Anh đời này quá mức thuận buồm xuôi gió rồi, cho nên ông trời sẽ sắp xếp rất nhiều trắc trở mai phục trên đường tình duyên của anh. Anh phải nỗ lực khắc phục!"

Cố Diễn Trạch chăn chú quan sát khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của cô, rõ ràng là biết cô nói lung tung, nhưng vẫn tỏ ra rất phối hợp: "Vậy cô nói xem, tôi khắc phục thế nào?"

"Anh thấy tình cảm của anh với đối phương sâu đậm đến mức nào?"

"Có liên quan sao?"

"Đương nhiên là có. Nếu như anh không quan tâm đối phương thì rất đơn giản rồi, chắc chắn anh sẽ không phải chịu tổn thương. Nhưng nếu anh quan tâm tới đối phương mà giữa hai người có rất nhiều vấn đề, thì quả là phiền phức!"

"Nếu như là trường hợp thứ hai thì sao?"

Giang Nhân Ly nhìn anh ta, nghiêm túc nói: "Nếu như anh thực sự yêu một người, dù cô ấy có làm gì sai, anh đều phải tha thứ, phải khoan dung, phải đối xử tốt với cô ấy. Nếu biết chắc sẽ có những sự thật khiến bản thân bất an, đau khổ, vậy thì coi như không biết, coi như chẳng có gì xảy ra. Tất cả tùy duyên, tội gì phải tự gây phiền phức cho mình. Chẳng phải vẫn nói, người không biết là người hạnh phúc nhất sao?"

"Cô đang dạy tôi làm một người đàn ông tốt nhất quả đất đấy à?" Cố Diễn Trạch cười cợt.

Giang Nhân Ly lắc đầu, ánh mắt phảng phất một nỗi buồn cô đơn: "Thế giới này đâu có cái gì là tuyệt đối chứ? Cùng lắm chỉ là, sống được ngày nào hay ngày ấy, cố gắng đừng để ngày mai mình phải hối tiếc về chuyện hôm nay. Anh nói xem, người ta sao cứ phải suy nghĩ nhiều như thế? Ti vi có đầy ra đấy, cô này là con gái kẻ thù giết cha anh kia, anh kia trong lúc trả thù lại nảy sinh tình cảm với cô này, rồi lưỡng lự, rồi phân vân,... Tôi là tôi ghét nhất mấy cái chuyện lằng nhằng ấy! Nếu biết đối phương sẽ mang lại rắc rối cho mình thì đừng yêu, còn đã yêu rồi thì đừng có mà suy nghĩ nhiều, cố gắng sống tốt là được rồi."

"Suy nghĩ của cô đơn giản quá." Cố Diễn Trạch thở dài một hơi, nhưng anh biết rõ, những điều cô nghĩ không hề đơn giản. Nếu đã yêu rồi, vậy thì nỗ lực yêu đi, chỉ cần còn sống thì làm gì có chuyện gì không thể giải quyết? Quá khứ cũng đã qua, không nên vì những nguyên nhân khác mà tự dằn vặt bản thân, cứ cố gắng sống đi, yêu đi, hạnh phúc đi!

"Đơn giản sao?" Giang Nhân Ly lắc đầu: "Cảm thấy rất khó tin!"

Cố Diễn Trạch nhìn cô: "Vậy cô làm được sao?"

Nhân Ly im lặng một lúc, khẽ nói: "Tôi hẳn sẽ nỗ lực."

Ý chẳng phải là còn chưa làm được sao? Đúng là một cô gái thành thực. Cố Diễn Trạch lắc đầu: "Vậy thì tôi cũng muốn thử xem sao."

Nhân Ly nhìn vào mắt Cố Diễn Trạch, sáng tựa sao. Anh ta đứng dậy, đi tới bên cạnh Bùi Sơ Ảnh. Bất chợt, Nhân Ly cảm thấy chua xót. Cô phát hiện ra, bọn họ đứng bên nhau vô cùng đẹp đôi.

Nhân Ly vừa quay đầu lại thì thấy Tu Lăng từ trên cầu thang đi xuống: "Thuốc đâu?"

Cô buông thõng hai tay: "Quên mất rồi!"

Tu Lăng liếc nhìn cô, ánh mắt không rõ thái độ. Cô đuổi theo sau: "Em đi cùng anh!"

"Không cần!" Tu Lăng đi vài bước chợt quay lại nhìn cô: "Anh biết em không thích Đình, nhưng cô ấy không phải Đình."

Nhân Ly xiết chặt nắm tay, móng tay đâm vào da thịt khiến cô đau đớn, nhưng rõ ràng không chảy máu. Đúng vậy, không phải tất cả vết thương đều chảy máu, cũng không phải chỉ có chảy máu mới đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro