Chương 62: Là ai nợ ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lòng cô đau nhói. Cô cứ tưởng rằng mình lúc nào cũng coi mẹ là một tấm gương xấu để mà tránh, nhưng lúc này cô mới phát hiện ra con người mình hoàn toàn giống mẹ, không bao giờ chịu lên tiếng giải thích, không bao giờ muốn khiến bản thân mình trở lên thấp kém.

Lúc cô còn học cấp ba, cô từng đọc được một câu chuyện. Có một cô gái từ nhỏ đã bị bố mẹ coi như con trai, họ nói với cô, con gái không phải lúc nào cũng kém con trai. Lớn lên trong một môi trường như thế, cô gái từ nhỏ đến lớn dù làm việc gì cũng không chịu tỏ ra thua kém ai. Khi đã đi làm, danh sách nhân viên tăng ca lúc nào cũng có tên cô, các đồng nghiệp nam cũng không giúp đỡ cô. Thậm chí, những lúc uống rượu, cô luôn tỏ ra không thua kém đối phương, mặc dù lần nào cô cũng bị chuốc đến say xỉn. Đến một ngày, cô và một đồng nghiệp nữ ra ngoài thu nợ. Cô vẫn như mọi khi, tỏ ra mạnh mẽ, uống rất nhiều rượu. Nhưng đồng nghiệp đi cùng cô lại rất dịu dàng, nói: "Tôi là phụ nữ, các anh phải nhường tôi." Chỉ một câu nói của cô ta, mấy tên đàn ông kia chẳng những không chuốc rượu nữa mà còn rất hào phóng thanh toán bữa cơm này. Sau lần ấy, cô gái kia hiểu được một điều, mềm yếu chính là một vũ khí bí mật của phụ nữ. Vậy mà nhiều năm nay cô đã uổng phí nó!

Đọc xong câu chuyện ấy, Nhân Ly trầm mặc rất lâu. Cô tự hỏi, chẳng lẽ phụ nữ cứ phải tỏ ra mềm yếu thì mới có được thứ mình muốn? Còn những người kiên cường đáng bị người ta bỏ quên, không được ai bảo vệ?

Có một lần xem bài phỏng vấn của ca sĩ Trương Bá Chi trên báo, cô đã bật khóc vì câu nói của Trương Bá Chi, đại ý là: "Lúc tôi gặp chuyện không may, chẳng có ai gọi điện cho tôi, bởi vì bọn họ đều biết tôi rất mạnh mẽ."

Nhân Ly thật sự không muốn suy nghĩ xem ánh mắt Tu Lăng nhìn mình là có ý gì. Giống như năm đó trong phòng bệnh khi cô tát Giang Nhân Đình một cái, anh cũng nhìn cô bằng ánh mắt ấy, tức giận, căm ghét.

Tu Lăng rất quan tâm tới Diệp Tư Đình, đưa cô ta đi bệnh viện, rồi lại đưa về nhà. Nhân Ly lạnh lùng nhìn anh, chưa bao giờ thấy anh làm việc gì tích cực đến thế.

Tiệc rượu rất thành công, dự án hợp tác giữa Mạc Tu Lăng và Cố Diễn Trạch được bàn bạc rất thuận lợi, chỉ chờ qua năm mới là sẽ bắt tay khởi động. Thế nhưng ánh mắt Tu Lăng không hề vui, Nhân Ly lại càng lạnh lùng. Cho đến tận lúc về đến nhà, cô chưa nói câu với anh.

Tu Lăng cũng chẳng thèm bận tâm, vừa vào nhà liền rót một cốc nước rồi uống. Anh thấy hơi váng đầu, uống bao nhiêu rượu như vậy, lại còn bận trước bận sau đủ việc. Anh uống liền hai cốc nước, sau đó mới phát hiện ra Nhân Ly đang nhìn mình chằm chằm: "Em cũng muốn uống nước sao?"

"Thứ anh đã uống qua dựa vào cái gì cho rằng em muốn?" Cô quay lưng đi.

Thực ra là cô vốn không thích uống nước lọc.

Tu Lăng ngây người, đặt cốc nước xuống rồi chậm rãi bước từng bước một đến gần cô: "Chịu không nổi rồi à?"

"Cái gì?"

"Anh nói, ngay cả chút ấm ức cỏn con như vậy mà em đã không chịu nổi rồi à?"

Cô kỳ quái nhìn anh: "Anh có ý gì?"

Anh tùy tiện bỏ lại một câu: "Chúng ta đều sẽ phải đối mặt với rất nhiều ấm ức, nhưng nghĩ lại thì hình như anh chưa làm gì khiến bản thân cảm thấy oan uổng."

Nhân Ly ngây ngốc ngồi tại chỗ, tròn mắt nhìn Tu Lăng đi vào phòng tắm.

Đêm đó, hai người bọn họ không hề động chạm tới đối phương. Nhân Ly trầm mặc, cô vẫn cho rằng chỉ cần người mà cô để ý tin tưởng cô thì cho dù toàn bộ thế giới này không ai tin cô, cũng không quan trọng. Nhưng mà, cách nghĩ ấy có phải đã sai rồi không?

Hôm sau cô dậy rất muộn, cầm vào điện thoại mới phát hiện Tần Ngải Ninh đã gọi cho cô không dưới năm lần.

Cô lập tức tỉnh ngủ, nhất định là xảy ra chuyện gì. Ngay cả bữa sáng cô cũng không ăn mà vội vàng chạy đến nhà Tần Ngải Ninh. Cũng may, cô ấy còn ở nhà đợi cô.

"Mình tưởng cậu rất bận." Giọng của Tần Ngải Ninh không rõ vui buồn.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Tần Ngải Ninh mỉm cười: "Không có chuyện gì, mình chỉ muốn cậu đi cùng mình tới bệnh viện thăm anh ấy."

Ánh mắt của Tần Ngải Ninh rất thản nhiên, rất hờ hững, Nhân Ly nhìn không ra cô ấy đã nghĩ thông suốt hay chưa, hay trong lòng vẫn còn suy nghĩ nào khác.

"Cậu đừng lo lắng, mình chỉ đi thăm anh ấy thôi."

Dọc đường đi, Tần Ngải Ninh nói qua tình hình của Ngô Vĩnh Diễn. Anh ta bị thương rất nặng, có thể phải nằm viện rất lâu. Vì Ngô Vĩnh Diễn khăng khăng muốn kết hôn với cô gái bị què kia mà quan hệ với cha mẹ trở nên căng thẳng. Sau khi biết vụ tai nạn không ảnh hưởng đến tính mạng con trai, cha mẹ Ngô Vĩnh Diễn không đến bệnh viện thăm anh ta nữa. Lần này anh ta thực sự đã khiến cha mẹ vô cùng đau lòng.

Suốt quãng đường Tần Ngải Ninh không có biểu hiện gì bất thường, nhưng lúc đến bệnh viện thì bước chân cô lại run rẩy. Nhân Ly vội đỡ Tần Ngải Ninh, cô ấy mỉm cười nhợt nhạt: "Mình không sao."

Nhân Ly gật đầu, cô tin Tần Ngải Ninh, không cần bất cứ lý do nào, tin là tin.

Hai người đi tới cửa phòng bệnh của Ngô Vĩnh Diễn, nơi này đã khắc vào trái tim Tần Ngải Ninh vô số những ký ức đậm sâu, nhưng cô vẫn chần chừ không dám đi vào.

Bên trong phòng bệnh, Ngô Vĩnh Diễn nằm ở trên giường, ánh mắt dịu dàng, thâm tình nhìn Lâm Tiểu Ưu, còn cô ta thì vừa xúc cháo, vừa cầm khăn lau khóe miệng cho anh.

Trái tim Tần Ngải Ninh chợt nhói đau, ánh mắt ấy đã từng chỉ thuộc về cô, thâm tình ấy cũng đã từng chỉ dành cho cô. Vậy mà bây giờ, tất cả những thứ này đều thuộc về một người phụ nữ khác. Không còn bất cứ quan hệ gì với cô.

Một lúc lâu, Ngô Vĩnh Diễn mới phát hiện ra có người, anh mỉm cười với hai cô, rồi nói với Lâm Tiểu Ưu: "Tiểu Ưu, em ra ngoài một chút đã, bạn anh đến thăm."

Lâm Tiểu Ưu gật đầu, sau đó thu dọn rồi đi ra ngoài, không quên mỉm cười với Giang Nhân Ly và Tần Ngải Ninh.

Ngô Vĩnh Diễn tỏ ra lo lắng: "Tiểu Ưu, cẩn thận."

Lâm Tiểu Ưu vẫn tươi cười gật đầu.

Giang Nhân Ly và Tần Ngải Ninh nhìn theo bóng lưng Tiểu Ưu, chân trái cô ta đi lại khó khăn, có vẻ là bị thương rất nặng.

Tần Ngải Ninh đi vào trong, ánh mắt chăm chú nhìn Ngô Vĩnh Diễn, anh ta cũng đang nhìn cô. Nhân Ly thấy vậy liền đứng ở bên ngoài.

"Anh có vẻ vẫn ổn!" Tần Ngải Ninh nhìn những mảng bột thạch cao trên người Ngô Vĩnh Diễn, có lẽ trong thời gian ngắn không thể hồi phục được ngay.

"Vẫn ổn." Ánh mắt anh ta nhìn Tần Ngải Ninh không hề hổ thẹn hay áy náy, ngược lại, vô cùng bình thản: "Ngải Ninh, anh không nợ em."

Tần Ngải Ninh nhắm mắt lại: "Em biết."

Ngô Vĩnh Diễn lặng lẽ quan sát Tần Ngải Ninh. Cô đã từng là người con gái mà anh coi trọng hơn cả tính mạng mình, anh nguyện ý chấp nhận mọi thứ của cô, có nhõng nhẽo, có bướng bỉnh, nhưng tất cả trong mắt anh đều tốt đẹp. Cô thích mặc váy, cho nên anh đã từng nghĩ đến việc kiếm thật nhiều tiền, rồi mua thật nhiều váy cho cô. Anh đã từng huyễn tưởng tới những đứa con của cô và anh, con trai giống anh, con gái giống cô. Nhưng, có ai ngờ, bọn họ lại có ngày hôm nay?

Ngô Vĩnh Diễn cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày anh quyết định từ bỏ cô.

Thật sự từ bỏ, cũng thật sự buông tay. Buông tay với mọi thứ trong quá khứ, từ khi bảy tuổi cho đến giờ, bao nhiêu nụ cười, bao nhiêu nước mắt, những cái nắm tay lén lút trong lớp học, những nụ hôn vụng dại dưới hàng cây, những lần trốn học đi chơi... Tất cả đều đã thành quá khứ mất rồi, đều trở thành "đã từng" mất rồi.

Tần Ngải Ninh nhìn anh, hỏi: "Hai người lúc nào kết hôn?"

Ngô Vĩnh Diễn quay đầu đi, nỗi chua xót dâng lên. Đây là người con gái anh đã từng yêu say đắm, là người con gái anh đã hứa hẹn cả đời. Anh đã từng nói với cô: kiếp này, em là cô dâu duy nhất của anh, bà xã duy nhất của anh.

Còn bây giờ, cô đang đứng trước mặt anh, và hỏi anh: "Hai người lúc nào kết hôn?"

Ánh mắt anh đã mọng nước: "Nếu em không thích, cả đời này anh sẽ không kết hôn."

Tần Ngải Ninh lắc đầu: "Anh làm vậy là không công bằng với cô ấy. Anh yêu cô ấy, không phải sao? Vậy thì hãy đối xử tốt với cô ấy."

"Nhưng... "

"Không có nhưng, anh đã thu hồi tình yêu của anh rồi, vậy xin mời anh thu hồi lời hứa của anh đi!"

Ngô Vĩnh Diễn không biết phải nói gì.

Tần Ngải Ninh vẫn cười: "Em hy vọng anh hạnh phúc, cũng giống như anh hy vọng em được hạnh phúc thôi."

Ngô Vĩnh Diễn nhìn trần nhà, rất lâu, một câu cũng không thốt ra được.

Tần Ngải Ninh ra khỏi phòng bệnh, rốt cục cầm cự không nổi nữa. Nhân Ly lập tức chạy lại: "Qua rồi, mọi chuyện qua rồi..."

"Chúng ta đi thôi!" Tần Ngải Ninh không thể chịu đựng thêm được nữa.

Nhân Ly im lặng đưa Tần Ngải Ninh rời khỏi bệnh viện.

Toàn thân cô ấy run rẩy, nhưng nước mắt lại không thể trào ra khỏi bờ mi. Nhân Ly ôm Tần Ngải Ninh vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy.

"Nhân Ly, bây giờ mình không gì nữa rồi."

Nhân Ly nhẹ nhàng thở dài: "Mình biết."

Không phải cô không có gì nữa, mà là mọi thứ trong tình yêu cô ấy đã hết, chút ấm áp trong lòng cô ấy cũng đã mất đi, từ nay về sau không còn ai có thể đi vào tim cô ấy như Ngô Vĩnh Diễn được nữa.

Tình là thuốc, nếu gặp được chân tình thì hạnh phúc chờ đợi, tình là độc, nếu không gặp đúng người thì đau đến xương tủy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro