Chương 63: Ai có thể nhìn thấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân Ly ở lại bên cạnh Tần Ngải Ninh, cô cũng biết lúc này cô nói gì cũng đều vô dụng. Nhưng cô vẫn muốn ở bên cô ấy, muốn cô ấy biết cô ấy không hề cô đơn, lúc nào cũng có người ở bên. Cô nắm lấy tay Tần Ngải Ninh, âm thầm cổ vũ, âm thầm động viên.

Tần Ngải Ninh quá mức bình tĩnh khiến cô càng lo lắng, cô chỉ mong cô ấy có thể khóc lớn một trận. Thấy Tần Ngải Ninh an phận nằm ngủ trên giường rồi, Nhân Ly mới ra khỏi phòng, cầm điện thoại gọi cho Tu Lăng: "Hôm nay em không về nhà."

Bên kia đáp lại bằng thanh âm nghe không rõ tâm tư: "Mặt trời mọc đằng tây sao? Em mà cũng gọi điện chỉ để nói với anh một chuyện nhỏ như vậy?"

Nhân Ly cố gắng phớt lờ ý tứ trong lời nói của anh: "Sao anh không hỏi nguyên nhân?"

"Dù sao em cũng không chạy trốn."

Cô hít sâu: "Được rồi, vậy em cúp máy."

"Khoan đã."

"Gì nữa?"

"Dự báo thời tiết nói tối nay có mưa, đi ngủ nhớ kéo rèm cửa sổ, đắp chăn nhiều một chút khéo cảm lạnh."

Khóe miệng Nhân Ly bất giác cong lên: "Em đâu phải trẻ con, biết tự chăm sóc mình."

Tắt điện thoại, tâm trạng cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cô vừa quay người lại thì bắt gặp Tần Ngải Ninh đang ở cửa nhìn mình, đột nhiên cô không biết nên nói gì. Tần Ngải Ninh tươi cười đi đến bên cô.

"Nhân Ly."

"Ừ?"

"Cho mình xin lỗi vì những lời lần trước, cậu đừng để bụng."

Nhân Ly kéo Tần Ngải Ninh ngồi xuống: "Để bụng cái gì chứ! Mình cũng biết lúc ấy tâm tình cậu không tốt."

Tần Ngải Ninh không nói gì thêm, cô mở ti vi, nhiều âm thanh hơn có lẽ khiến không gian thêm chút sức sống. Lại là một bộ phim theo khuôn sáo cũ, toàn những diễn viên nổi tiếng thủ vai nhưng lại không khơi dậy hứng thú của hai người. Nhân Ly thích những diễn viên mới lần đầu xuất hiện hơn, có lẽ vì không biết họ nên cảm thấy vai diễn khá chân thực.

Cô cảm thấy bản thân mình cũng chỉ là một người phàm tục. Bộ phim truyền hình đầu tiên cô xem là Tiêu Thập Nhất Lang, câu chuyện về một hiệp đạo chuyên cướp của người giàu chia cho người nghèo. Tiêu Thập Nhất Lang ngẫu nhiên gặp và nảy sinh tình cảm với Liên Thành Bích, vợ của Thẩm Bích Quân, dẫn đến một mối tình thù hận dai dẳng.

Nhân Ly ấn tượng sâu sắc với hai cảnh, lúc Liên Thành Bích gặp nạn, Thẩm Bích Quân cầu xin Tiêu Thập Nhất Lang mang cô chạy vào Tiêu Dao cốc, Tiêu Thập Nhất Lang muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn vẻ mặt của cô lại không đành. Cô ở trong lòng anh, rõ ràng anh rất muốn vươn tay ra ôm cô nhưng cuối cùng lại thu tay lại. Giữa bọn họ có muôn vàn cách trở, anh không dám vượt qua dù anh có thể liều cả tính mạng để bảo vệ cô. Một cảnh khác là vài năm sau Tiêu Thập Nhất Lang trở về cùng một người phụ nữ đang mang thai, hơn nữa còn ân ân ái ái trước mặt Thẩm Bích Quân.

Nhân Ly xem đến đây liền bật cười. Một người đàn ông cố ý ân ái với một người phụ nữ trước mặt người phụ nữ khác, điều đó chứng tỏ cái gì?

Sau đó cô còn thích bộ phim Thơ ngây phiên bản Đài Loan, diễn xuất của Lâm Y Thần thu hút rất nhiều khán giả. Nhân Ly chẳng nhớ mình đã xem đi xem lại bao nhiêu lần, lần nào cũng rất cảm động. Bộ phim không có nam thứ, cũng không có nữ thứ, mà cho dù có đi chăng nữa thì sự tồn tại của họ chẳng mảy may ảnh hưởng tới tình cảm của nam nữ chính. Có lẽ vì những nét thuần túy ấy mà cô thích những bộ phim đậm chất thuần khiết như vậy.

Năm cô học lớp mười một, Thơ ngây 2 được công chiếu vào chủ nhật hàng tuần. Cô tìm mọi lý do để hôm ấy được ra ngoài, sau đó vào quán net xem trực tuyến. Rõ ràng là xem qua mạng rất chậm, nhưng cô vẫn cứ vừa xem phim vừa xem quảng cáo.

Ngay từ tập đầu, cô đột nhiên không thích nữa, về nhà bật khóc thút thít. Cảm giác hụt hẫng giống như khi phát hiện ra bản thân không còn yêu người mà mình đã yêu rất nhiều năm.

Lúc lên đại học, rảnh rỗi sinh nông nổi, cô lôi Thơ ngây phiên bản Hàn ra xem. Vừa mới xem cô liền hối hận. Bởi vì cô phát hiện, nữ chính là kiểu ngốc nghếch nhưng không biểu hiện rõ ra ngoài, chỉ được một điểm là rất đáng yêu. Tuy nhiên, nam chính lại đúng là cái kiểu mà Nhân Ly thích. Trước kia, cô không mấy thích phim Hàn nhưng lúc đó vừa xem tập một liền thích bộ phim này.

Tần Ngải Ninh thực ra còn đáng thương hơn cô nhiều. Thời cấp ba, Tần Ngải Ninh không phải là một học sinh chăm ngoan, suốt ngày chỉ thích lướt mạng, hơn nữa, cứ lúc nào lên mạng là sẽ hoàn toàn không để ý đến thứ gì xung quanh.

Có lần, cô đang ngồi ở quán net thì một người đàn ông trung niên xồng xộc chạy vào, thấy con mình ngồi trong quán này, ông ta lập tức đập vỡ cả máy tính. Chủ quán lập tức gọi 110, Tần Ngải Ninh đáng thương thì vẫn không biết vận xui sắp đến thăm mình. Năm ấy cô mới mười bảy tuổi, chưa đủ tuổi ra quán net. Cảnh sát tới nơi giải quyết vụ việc, sau đó nhân tiện tiến hành kiểm tra xem có ai là vị thành niên ở đây không. Thế là, Tần Ngải Ninh bị cảnh sát mời lên xe. Không biết lúc ấy cô nghĩ gì trong đầu, thừa dịp cảnh sát quay đầu đi cô lập tức bỏ chạy, sau này nghĩ lại cô vẫn không dám tin. Quả nhiên, con người khi cận kề nguy hiểm thì cái gì cũng dám làm. Lúc ấy nếu như cô không bỏ chạy thì nhất định sẽ phải gọi giáo viên, gọi bố mẹ, thế nên cô mới bị thôi thúc chạy trốn. Có điều, đêm hôm ấy, cô cũng rất khổ sở, trời đổ mưa lớn, cô một mình ngồi trong góc cầu thang tăm tối chật chội trên tầng cao nhất của một tòa nhà, chưa có đêm nào lại khổ sở như đêm hôm ấy.

Nhân Ly và Tần Ngải Ninh nhìn nhau: "Bọn mình xem gì bây giờ?"

Phim ảnh bây giờ vớ vẩn đến mức khiến cho người ta nghĩ tới đã thấy buồn nôn, nhất là mấy bộ phim Đài Loan kia.

Tần Ngải Ninh đi tìm được một đĩa phim mang ra mở, Nhân Ly lười biếng ngồi một chỗ. Đây là một bộ phim khá cũ của Hồng Kông, tên là Yên Chi khâu do Trương Quốc Vinh và Mai Diễm Phương thủ vai chính.

Vừa xem đã thấy không có hứng thú, hai cô muốn xem phim kinh dị, nhưng mà nội dung phim này lại khiến họ thất vọng vô cùng.

Thế là đổi sang phim Xác chết vùng quê. Một gã đàn ông đã lập gia đình nhưng vì ham vinh hoa phú quý, muốn cưới tiểu như nhà giàu mà đuổi vợ mình đi. Có điều, hắn chẳng thể tìm được cái cớ nào để đuổi vì vợ hắn không hề mắc sai lầm gì. Thế là, hắn lên kế hoạch hại vợ mình. Cuối cùng người vợ kia bị đánh cho đến chết, sau đó biến thành quỷ dữ.

Nhân Ly và Ngải Ninh lại hai mắt nhìn nhau: "Hay là... thay bộ khác?"

Nhân Ly đã mỏi nhừ cả mắt rồi: "Thôi cậu hát cho mình nghe đi."

"Cậu muốn nghe bài gì?"

"Cho em thêm một lời hứa hẹn."

Giới nghệ sĩ Hoa ngữ vẫn còn lưu hành ca khúc nổi tiếng này của Vân Thường. Hiện tại tuy không rõ tung tích nhưng tên của cô không ai là không biết đến. Đây là một bản tình ca đầy bi thương, ca khúc chủ đề trong album đầu tay của Vân Thường khi cô mười tám tuổi, cũng nhờ nó mà cái tên Vân Thường nổi lên như một hiện tượng trong ngày lần đầu xuất hiện. Cô "hot" suốt mười năm, bài hát này cũng "hot" mười năm.

Tần Ngải Ninh khe khẽ ngân nga:

Anh nhận được một món quà từ ai đó, em làm bộ như không trông thấy.

Anh cố ý tắt máy, nói với em di động hết pin.

Em gọi điện cho anh, anh nói có chuyện gấp rồi vội vàng cúp máy.

Em thẫn thờ nhìn di dộng, em biết cô ấy luôn ở trong lòng anh.

Nhưng sao anh nỡ quên đi, bao lời thề non hẹn biển?

Cho em thêm một lời hứa hẹn, em nguyện sẽ tin tưởng anh.

Mặc kệ trái tim em đau đớn, đau so với yêu còn ít hơn rất nhiều...

Cho em thêm một lời hứa hẹn, nói anh yêu em cho dù là giả dối.

Lòng em cũng sẽ nhẹ nhàng hơn, so với lời chia tay còn tốt hơn nhiều lắm...

Cơn dông bão đêm qua anh không tới bảo vệ em. Phải chăng ông trời muốn em tập sống cuộc sống một mình...

Nhân Ly thực lòng chỉ muốn dùng cách này để Tần Ngải Ninh trút nỗi khổ tâm mà thôi. Mỗi người đều có một cách xả stress của riêng mình, Nhân Ly viết vào nhật ký, nhưng không phải là nghiêm túc viết từng chữ một, mà là vẽ lung tung. Lắm lúc cô chỉ vẽ mấy cái vòng tròn đơn giản, dù sao cũng chỉ là để xả stress, không nhận ra cũng không sao.

Tần Ngải Ninh hiểu dụng ý của Nhân Ly, cô thở dài: "Lúc đầu mình quyết định đi thăm anh ấy, cũng chính là lúc mình chuẩn bị buông tay rồi!"

"Mình biết." Biết cô ấy kiên cường, biết cô ấy dũng cảm.

Tần Ngải Ninh nhướn mày: "Hạnh phúc của mình đã không trọn vẹn, cậu nhất định phải rút ra bài học, phải làm tốt hơn mình, biết không?"

Nhân Ly nghiêm túc gật đầu: "Haiz, xem ra việc này không phải chuyện của mình mình."

"Cậu đừng có bày tỏ ra bộ dạng thờ ơ như thế nũa. Ai mà không thích cái cảm giác được người khác quan tâm cơ chứ! Cậu chỉ cần tỏ ra mềm yếu một chút, Mạc Tu Lăng kiểu gì cũng sẽ bó tay với cậu."

"Cậu nói như cái gì cũng hiểu rõ lắm ấy?"

"Nhìn bộ dạng cậu lúc nãy gọi điện thoại là biết. Cười rất hạnh phúc thế cơ mà!"

"Biến sang một bên!"

"Muốn chết à!"

Hai người lại bắt đầu đánh lộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro