Chương 65: Bị cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mùng hai Tết náo nhiệt hơn rất nhiều. Ông Mạc gọi cả nhà ông Giang đến chơi mạt chược. Nhân Ly không thích chơi trò này nên ngồi xem ti vi. Vợ chồng ông Mạc xuất quân, bà Hà và ông Giang cũng tiếp chiêu, Diệp Tư Đình ngồi một bên thỉnh thoảng chơi thế chỗ ai đó rời vị trí.

Bốn người chơi rất hào hứng, bà Mạc còn vui đến nỗi không muốn đi nấu cơm. Vì vậy trọng trách này rơi lên vai Diệp Tư Đình.

Vợ chồng ông Mạc cũng biết là Bạch Thanh Hà vì thương nhớ Đình mà đối đãi với Diệp Tư Đình chẳng khác con ruột, cho nên hai người cũng không phản đối.

Diệp Tư Đình nấu ăn rất ngon, mọi người đều khen ngợi.

Nhân Ly thì tỏ ra thờ ơ. Dùng sự nỗ lực của mình đánh đổi lấy một hai câu tán dương của người khác có gì đáng giá hay không vẫn còn là ẩn số!

Có điều, bỗng nhiên lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến. Vừa bước vào nhà, người đầu tiên cô gái kia quan sát lại là Nhân Ly.

Nhân Ly cũng hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nhìn cô bé bằng ánh mắt bề trên.

"Chị chính là vợ của anh họ em?" Đối phương có vẻ khá hợm hĩnh.

"Sao lại ăn nói vô lễ với chị dâu cháu như thế?" Bà Mạc lên tiếng trách móc, nhưng giọng điệu lại không có gì gọi là không vừa ý.

"Dì, cháu nhớ dì muốn chết." Nói xong, cô gái chạy lại ôm bà Mạc thắm thiết.

Tu Lăng lúc này mới nói với Nhân Ly, đấy là em họ của anh, con gái của anh trai mẹ anh. Tên cô bé là Hoàng Hi Linh, năm nay mười chín tuổi.

Sự xuất hiện của Hoàng Hi Linh khiến bầu không khí trong nhà vui vẻ hẳn lên. Cô bé vốn là một đứa trẻ hiếu động và thích náo nhiệt, tính tình lại cởi mở, nên mọi người có vẻ rất thích.

Hoàng Hi Linh nhiệt tình với tất cả mọi người, trừ Nhân Ly.

Đang mơ màng ngủ thì bị tiếng gõ cửa đánh thức, Nhân Ly cáu kỉnh quay sang liếc Tu Lăng, anh bèn đứng dậy ra mở cửa. Hoàng Hi Linh nhảy vọt vào trong phòng, hí hửng nói: "Anh, anh xem giúp em xem nên đi đâu du lịch? Em mới về nước, lần này nhất định phải đi khắp nơi mới được."

Tu Lăng day trán lấy tinh thần rồi nhìn qua cuốn cẩm nang và bản đồ du lịch trong tay cô em họ, tỉ mỉ phân tích đường xá, giới thiệu đặc trưng phong cảnh mỗi nơi.

Một lúc sau...

Gì mà lâu thế?

Nhân Ly khẽ đá Tu Lăng, nửa thân dưới đều ở trong chăn nên Hoàng Hi Linh không nhìn thấy.

Nhân Ly vươn vai một cái, vờ ngạc nhiên: "Hi Linh cũng ở đây à?"

"Quấy rối giấc ngủ của chị dâu rồi?" Vẻ mặt không hề có một chút áy náy.

"Có gì quan trọng đến mức đang đêm phải nói ngay thế? Mai còn rất nhiều thời gian mà." Nhân Ly xoay người, nhắm mắt ngủ tiếp.

Hoàng Hi Linh phớt lờ cô: "Anh, chúng ta tiếp tục."

Tu Lăng lắc đầu: "Anh cũng mệt rồi, em về phòng ngủ sớm đi."

"Nhưng..."

"Hi Linh, ngoan!"

Hoàng Hi Linh lúc này mới chịu về, dáng vẻ hoàn toàn không tình nguyện.

Có lần đầu, nhất định sẽ có lần thứ hai.

Nhân Ly nhận ra, Hoàng Hi Linh rất thích quấn lấy Tu Lăng, hỏi đông hỏi tây.

Nhân Ly là người ít nói nhất trong nhà, bình thường chẳng mấy khi tự nhiên nói chuyện.

"Anh, anh và chị dâu quen nhau thế nào?" Hoàng Hi Linh tò mò hỏi Tu Lăng, nhưng ánh mắt lại rơi trên người Nhân Ly.

Tu Lăng có vẻ lười không muốn nói chuyện, chỉ đáp gọn lỏn: "Quen nhau lâu rồi."

"Thanh mai trúc mã?"

"Không phải."

"Vậy hai người yêu nhau bao lâu?"

Trầm mặc.

Hoàng Hi Linh tỏ ra vỡ lẽ: "Hóa ra là đám cưới thương nghiệp! Nghe nói những cuộc hôn nhân kiểu đó chẳng bao giờ hạnh phúc. Anh cảm thấy sao?"

"Nói linh tinh!" Tu Lăng hơi bực: "Hi Linh, mau về ngủ đi."

"Không, em không ngủ được. Kể em nghe chuyện anh và chị đi mà!"

"Có gì hay đâu mà nói, chỉ thế này thôi!"

Hoàng Hi Linh nhất định không chịu từ bỏ: "Thế mà anh cũng muốn tiếp tục sống như vậy hả?"

Nhân Ly đã mất kiên nhẫn, véo tay Tu Lăng một cái rõ đau. Tu Lăng bất đắc dĩ: "Hi Linh, anh đau đầu lắm, em mau về đi."

Hoàng Hi Linh thấy vẻ mệt mỏi của anh họ, cuối cùng cũng chịu rời khỏi phòng.

"Lần sau cứ khóa cửa lại, không được mở nữa." Nhân Ly tức giận trùm chăn.

Ngủ dậy, Nhân Ly thay quần áo xuống lầu. Hoàng Hi Linh nhìn cô, rồi liếc về phía Diệp Tư Đình đang bận rộn trong bếp, lên tiếng: "Chị Tư Đình hiền lành nhất, sau này ai lấy được chị ấy là phúc phận của người ấy." Nói xong, Hoàng Hi Linh chạy vào bếp giúp Diệp Tư Đình.

Nhân Ly dừng chân. Hai người họ thân mật như thế từ bao giờ?

Tay nghề nấu ăn của Diệp Tư Đình càng ngày càng tiến bộ, ngay cả bà Mạc cũng không tiếc lời khen. Diệp Tư Đình tỏ ra khiêm tốn, nói mình còn phải cố gắng nhiều.

"Chị Tư Đình giỏi quá, biết những năm ngoại ngữ liền. Lợi hại quá đi!" Hoàng Hi Linh có vẻ rất thích Diệp Tư Đình. "Chị dạy em học tiếng Pháp được không, nghe nói đó là thứ tiếng lãng mạn nhất thế giới."

"Đương nhiên là có thể, chỉ cần Hi Linh không chê." Diệp Tư Đình tươi cười với Hoàng Hi Linh, nói bằng giọng đầy yêu thương.

Bà Mạc thấy bọn trẻ vui vẻ như thế, liền yên tâm kéo ba người lớn đi chơi bài.

Người lớn đi hết rồi, Hoàng Hi Linh mới nói: "Lấy vợ phải lấy người hiền lành giỏi giang, lười thối thây ra được cái tác dụng gì?"

Diệp Tư Đình vội vàng kéo tay Hoàng Hi Linh: "Ăn chuối nhé! Hi Linh rất thích chuối phải không?"

Hoàng Hi Linh chợt nhớ ra chuối vẫn còn để trên gác, vì còn hơi xanh nên để cùng với táo cho nhanh chín. Cô ta liếc Nhân Ly: "Chị dâu đi lấy giúp em được không?"

Nhân Ly không muốn đứng dậy, vẫn ngồi một chỗ.

"Như bà tướng không bằng!" Hoàng Hi Linh lạnh lùng nói.

Tu Lăng thở dài: "Đi lấy đi!"

Nhân Ly đứng dậy, nhưng đột nhiên cảm thấy choáng váng, cả người mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất, may mà Tu Lăng nhanh chóng đỡ được cô.

Hoàng Hi Linh thấy vậy liền châm chọc: "Sớm không ngất, muộn không ngất. Cố ý sao? Không muốn đi lấy thì thôi, có ai ép đâu."

Diệp Tư Đình ngồi bên cạnh, chỉ im lặng nhìn Nhân Ly.

Tu Lăng cảm thấy có gì bất ổn, mấy ngày hôm nay Nhân Ly trầm mặc ít nói. Anh đưa tay lên sờ trán cô. Nóng quá!

Tu Lăng lập tức bế cô lên, đi được hai bước, anh quay lại nhìn Hoàng Hi Linh: "Em không có chân à?"

Giọng anh có vẻ bực bội, Hoàng Hi Linh nghe mà sợ đến ngây cả người.

Tu Lăng ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn cô đang truyền nước. Anh thở dài, thấy sắc mặt tái nhợt của cô, trong ngực anh đột nhiên rất khó chịu.

Hình như cô càng ngày càng không khỏe, ngủ không được ngon giấc, tính khí cũng nóng nảy hơn, nên sức đề kháng mới yếu như vây.

Tu Lăng cầm tờ báo lên xem, vừa xem vừa để ý từng giọt dung dịch đang chậm chạp chảy xuống, theo ống truyền đi vào trong cơ thể cô.

Nhân Ly mở mắt, thấy anh đang yên lặng ngồi bên cạnh.

Giống như đã hẹn ngầm, anh cũng quay lại nhìn cô.

"Cảm thấy đỡ hơn chưa?"

Cô gật đầu.

Truyền nước xong đã là hai tiếng sau, cơn sốt hạ nhiệt rất nhanh, nhưng Nhân Ly chưa thực sự tỉnh táo. Tu Lăng dìu cô ra khỏi trạm xá.

"Mạc Tu Lăng."

"Hử?"

"Cõng em."

Tu Lăng không nghĩ nhiều, lập tức ngồi xuống, cô leo lên lưng anh, cảm nhận được hơi nóng trên lưng anh truyền tới.

Năm cô học lớp chín, có một người bạn quen trên mạng hỏi cô, ước nguyện lớn nhất của cô là gì. Cô nói, cô hi vọng người mà cô yêu sẽ cõng cô cả đời, cô thích cảm nhận hơi ấm như thế này.

Kết quả, người bạn kia nói cô không có chí tiến thủ, mỗi lần thấy cô online đều gửi cô một cái biểu tượng mặt cười. Sau đó, cô kéo cái nick kia vào danh sách đen, cũng từ đó, cô bắt đầu thấy ghét cái bộ mặt tươi cười.

Chẳng mấy chốc Nhân Ly đã mơ màng ngủ thiếp đi. Bước chân anh mỗi lúc một nặng nề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro