Chương 71: Vậy thì sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày sau, Nhân Ly biết chuyện Diệp Tư Đình bị thương. Ông Giang gọi điện báo cho cô biết, còn dặn cô tới bệnh viện thăm Diệp Tư Đình, dù sao cô ta cũng là em gái nuôi, không nên để cho người ta lời ra tiếng vào.

Vậy là mình lại tới đây...

Tâm trạng Nhân Ly vô cùng phức tạp. Bệnh viện này là nơi cô đã mất đi một đứa con, là nơi cô phải chịu sự vũ nhục lớn nhất trong đời.

Có những chuyện không phải bản thân đã quên, mà chỉ là sợ phải nhớ lại.

Bức tường trắng toát, trần nhà trắng toát, nhưng không thể rửa sạch được máu đỏ của những sinh mệnh đã bỏ mạng nơi đây.

Nhân Ly vĩnh viễn không quên được thời khắc ấy, cô nằm trên giường bệnh lạnh băng, để mặc bác sĩ dùng dao kéo khuấy đảo trong bụng mình. Chỉ vài phút ngắn ngủi, một đứa bé đã không còn, một sinh mệnh đã không còn...

Có lẽ mình là một kẻ không có trái tim? Nhân Ly chua chát! Cô chưa từng một lần ngủ mơ thấy đứa trẻ ấy, cũng chưa bao giờ nhìn thấy những đứa bé khác mà bất giác nhớ tới đứa con mình đã từ bỏ. Cô giờ đã hai lăm tuổi, nếu... nếu nó còn sống, cũng đã lên năm. Một đứa bé năm tuổi, cao đến đâu rồi nhỉ?

Ở đây mỗi tầng đều có một cái máy đo thể trọng và chiều cao. Nhân Ly bất giác đi tới gần, cô giơ tay ra phía trước, ngắm nghía, ước chừng, nhưng rất lâu mà cô không tưởng tượng ra được dáng vẻ cô muốn biết. Một cảm giác thất vọng chợt bủa vây lấy cô. Cho dù sự việc năm ấy có xảy ra một lần nữa, cô cũng sẽ không do dự mà đưa ra quyết định từ bỏ đứa con.

Nhân Ly chợt bước nhanh hơn, không nghĩ tới chuyện đứa bé nữa.

Diệp Tư Đình đang nằm trên giường bệnh, nghe thấy tiếng bước chân, cô ta liền quay người lại: "Là cô?"

"Không phải tôi thì cô mong là ai?" Nhân Ly tự nhiên ngồi xuống.

Diệp Tư Đình lắc đầu: "Chí ít cũng không mong là cô."

Nhân Ly nhìn cái chân quấn đầy băng trắng của Diệp Tư Đình: "Cô hiểu tôi mà, tôi cũng không thích đến."

"Vậy cần gì phải tỏ vẻ?"

Nhân Ly nhún vai: "Đúng lúc muốn tới tìm cô, nhân tiện tỏ vẻ một chút!"

"Ồ, hiếm có quá nhỉ! Cô cũng có lúc muốn tới tìm tôi."

"Tôi cũng đâu có muốn."

"Vậy xin hỏi, cô đại giá quang lâm là có chuyện gì?"

Nhân Ly cầm cốc nước trên bàn lên, uống một hơi. Diệp Tư Đình cười bí hiểm: "Không sợ tôi hạ độc sao?"

"Vậy cũng tốt chứ sao, tôi mà chết thì cô cũng phải chôn cùng tôi. Chúng ta khỏi phải cô đơn."

Diệp Tư Đình cười nhạt: "Lúc sống cô không muốn nhìn thấy tôi, hóa ra lúc chết lại muốn à?"

Nhân Ly không tiếp tục nói nhảm với cô ta nữa: "Cô làm bao nhiêu chuyện như thế, không thấy mệt sao?"

"Cô căm ghét tôi lâu như vậy, chẳng phải vẫn cứ căm ghét đấy ư?"

Nhân Ly nhìn chằm chằm Diệp Tư Đình, bất chợt nhớ tới chuyện xảy ra ở tiệc rượu. Cô vốn tưởng Diệp Tư Đình chỉ dụng tâm kế, nhưng khoảnh khắc cô ta cố tình ngã xuống nền nhà, cô đã hiểu ra, Diệp Tư Đình hiện tại không còn là Giang Nhân Đình xưa kia nữa. Một người ngay cả chuyện làm tổn thương chính mình cũng dám làm thì cô ta còn kiêng dè gì ai đây?

"Cô cố tình lưu lại mùi nước hoa trên người Mạc Tu Lăng, ngang nhiên đi dự tiệc cùng anh ấy, những phóng viên kia cũng là do cô sắp xếp." Nhân Ly không hề tỏ ra vui vẻ khi vạch trần người khác. "Thế nhưng, tôi không hề cãi nhau với Mạc Tu Lăng, cô hẳn là rất thất vọng!"

Diệp Tư Đình hừ lạnh: "Là tôi làm thì sao? Cô dám nói là không hề sợ hãi không?"

"Tôi có thể sợ cái gì chứ?"

"Giang Nhân Ly, cô vẫn cho rằng bản thân mình chuyện gì cũng làm được ư?" Diệp Tư Đình thì thầm bằng giọng gian xảo. "Cô không tò mò nếu anh Tu Lăng biết tôi chính là Đình thì sẽ phản ứng thế nào sao?"

"Cô uy hiếp tôi?"

"Tôi dám sao? Tôi đang khen ngợi cô đấy chứ, Giang Nhân Ly tiểu thư, không có gì là không làm được!"

"Rốt cuộc cô muốn làm gì?"

"Chỉ có một tí kiên nhẫn ấy thôi sao?" Diệp Tư Đình khinh bỉ nhìn Nhân Ly. "Cô càng ngày càng thua kém đi rồi!"

"Đúng thế, không đọ được với cô! Hai năm mà đã có thể thay hình đổi dạng!" Đáng tiếc, thứ cất giữ trong lòng thì không thay đổi được.

Diệp Tư Đình cũng không tỏ ra đắc ý, chỉ nhìn Nhân Ly bằng ánh mắt bất bình: "Tất cả đều là tôi nỗ lực mà có được, còn cô thì sao?"

"Ý cô là mọi thứ của tôi đều là từ trên trời rơi xuống?"

"Còn không phải?"

"Ồ, vậy tôi phải cảm tạ trời xanh rồi!"

"Giả dối!"

"Cô đã tự mình đạt được cái gì? Hay là cũng chỉ biết cười người mà không nghĩ tới mình?"

"Ít ra thì khi tôi muốn gì tôi sẽ đi giành lấy, sẽ cố gắng. Nhưng còn cô, cô chẳng làm gì hết, dựa vào đâu mà đạt được những thứ kia?"

Nhân Ly nổi giận: "Vì vậy mà năm xưa biết tôi thích Tu Lăng, cô liền cố gắng tiếp cận anh ấy, cố ý cho tôi thấy anh ấy đối với cô tốt thế nào. Cô hiểu rõ tôi, biết tôi tuyệt đối sẽ không chấp nhận một người đàn ông trong tim còn chứa đựng một người khác, lại càng không chấp nhận người đàn ông của mình có mối quan hệ không rõ ràng với người phụ nữ khác. Cô đã đoán trước được phản ứng của tôi, cho nên càng quấn lấy Tu Lăng như hình với bóng."

"Đúng vậy thì sao? Nếu cô thật sự yêu anh ấy thì còn để ý tới những chuyện đó sao? Tất cả cũng chỉ chứng tỏ tình cảm cô dành cho anh ấy không hề kiên định mà thôi, chẳng can hệ gì tới tôi cả."

"Quả nhiên là dòng máu của Bạch Thanh Hà. Đê tiện như nhau."

"Ồ. Cô cũng dùng mấy từ ngữ thô tục đó ư? Sẽ ảnh hưởng tới thân phận cao quý của cô đấy!"

Nhân Ly trừng mắt: "Dù cô có làm gì tôi cũng không sợ cô đâu! Tu Lăng biết cô là Giang Nhân Đình thì sao chứ? Chẳng phải sẽ chứng minh màn kịch năm xưa là do cô một tay tạo dựng hay sao? Vậy thì sự lương thiện, sự hiền lành bao nhiêu năm qua cô duy trì sẽ mất hết, mất sạch. Cô thật không tiếc?"

"Cô cứ chờ mà xem!"

"Tôi vẫn đang chờ!"

Nói xong, Nhân Ly đứng dậy, ra khỏi phòng. Cô thực sự không muốn ở đây thêm một giây nào nữa. Mắng chửi thì sao nào? Bao nhiêu năm nay chịu đủ ấm ức, đủ ngột ngạt rồi, bây giờ cô còn muốn đánh người nữa. Bạch Thanh Hà hại cha mẹ cô không thể đoàn viên, hại gia đình cô từ hạnh phúc biến thành ly tán tứ phương. Nếu như không có Bạch Thanh Hà, mẹ cô sẽ không phải quanh năm nằm trên giường bệnh, chị gái cô cũng sẽ không trở thành bộ dạng như ngày hôm nay. Tất cả đều do Bạch Thanh Hà gây ra, vì sao cô không thể mắng? Cô cần phải mắng, mắng chửi kịch liệt.

Diệp Tư Đình, Giang Nhân Đình, cô ta muốn nói thì nói, có gì to tát chứ!

Nhân Ly càng nghĩ càng bực mình, hình như cứ mỗi lần trông thấy bản mặt Giang Nhân Đình là tính nóng nảy của cô bộc phát mãnh liệt hơn. Tốt nhất là cô ta nói ra hết đi, cô đỡ phải tiếp tục những ngày như thế này, cứ phải nín nhịn đến nghẹt thở, vừa bất an lại vừa sợ hãi. Dù sao thì sự thật này sẽ chẳng giữ được bao lâu, cô không tin Bạch Thanh Hà chịu để mặc Giang Nhân Đình từ bỏ số tài sản trong di chúc của cha cô.

Ánh mặt trời gay gắt. Tâm trạng Nhân Ly càng khó chịu. Cô mua một chai nước lạnh, đưa lên miệng uống một hơi hết nửa chai, lúc nhìn lại cũng phải giật mình.

Tu Lăng về tới nhà đã thấy cô hồn siêu phách lạc ngồi im lặng. Anh tới gần, nhìn cô: "Em sao thế? Sắc mặt sao tái thế kia?"

Nhân Ly trừng mắt nhìn anh, không lên tiếng.

Sao lạ vậy? Anh đâu có làm gì sai, sao lại phải chịu ánh mắt kia của cô?

Tu Lăng không tiếp tục đấu võ mắt với cô nữa, nhưng vừa mới bước đi được hai bước, anh liền bị cô kéo lại: "Mạc Tu Lăng!"

"Sao?"

"Hôm nay em đi thăm Diệp Tư Đình." Cô nghĩ dù sao cũng phải mở miệng, chi bằng nói rõ sớm đi, sẽ không phải lo lắng gì nữa. Trước đây cô thờ ơ không quan tâm, nhưng hiện tại...

Tu Lăng có vẻ khá bất ngờ, anh hỏi: "Ừ, cô ấy đã đỡ hơn chưa?"

Nhân Ly gật đầu: "Điều em muốn nói không phải chuyện này."

Tu Lăng im lặng đợi cô nói tiếp.

"Diệp Tư Đình và Giang Nhân Đình giống nhau như vậy, anh có bao giờ nghĩ bọn họ thực ra là ..."

"Giang Nhân Ly!" Anh chợt gằn giọng. Dường như chưa kịp nghĩ ra nên nói gì, anh đi một vòng, rồi lại quay lại, đứng trước mặt cô. "Anh chỉ nói một lần, em nghe cho rõ. Giang Nhân Đình là em gái, Diệp Tư Đình là người ngoài."

Nhân Ly vẫn còn chưa hết hoảng hốt, mắt không chớp nhìn theo bóng lưng anh biến mất sau cánh cửa phòng ngủ. Một tiếng đóng cửa "sầm" vang lên.

Cô kinh ngạc dán mắt lên cửa phòng. Cô làm gì sai ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro