Chương 77: Nhà dột suốt mấy đêm mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Tu Lăng có dự cảm không tốt lắm.

Buổi chiều thấy trời sáng sủa trong xanh không một gợn mây, anh vừa buông lời khen dạo gần đây thời tiết thật đẹp, thì chớp mắt bỗng một tiếng sấm rền vang, mưa như trút nước.

Chưa đến giờ tan tầm nhưng hôm nay anh quyết định về sớm.

Trên đường về, lòng anh cứ thấp thỏm mãi không yên nhưng khi về tới nhà thấy Nhân Ly đang làm biếng ngồi ở sofa xem phim thì bao nhiêu lo lắng lập tức tan biến.

"Anh làm em giật cả mình." Cô phụng phịu.

Tu Lăng đi đến gần mới biết, ra là cô đang xem phim kinh dị. Haiz... Có vẻ như cô ấy đang sợ cuộc sống chưa đủ kích thích.

Nhân Ly tắt ti vi, nói với vẻ hậm hực: "Mỗi lần xảy ra chuyện gì kỳ lạ thì đều bắt đầu tò mò, nhưng lúc bí mật được bật mí rồi, lại cảm thấy chẳng thú vị gì nữa. Cho dù chuyện có ly kỳ đến mức nào cũng chỉ là do con người tạo ra."

"Chẳng nhẽ em hy vọng có mấy con ma quỷ kia thật à?"

"Cũng hay mà!" Nhân Ly bĩu môi. "Hôm nay sao anh về sớm thế?"

"Xong việc thì về chứ sao. Em thắc mắc gì mà nhiều thế hả?"

"Thì hỏi chút đã sao, có thế mà đã bực mình!"

"Làm gì có."

"Có. Đợi đấy, đến một ngày em sẽ mặc kệ anh sống chết không thèm quan tâm, cho anh khóc chết đi!"

Anh bật cười, chắc sẽ không khoa trương đến mức phải khóc đâu nhỉ!

Dạo này cô càng ngày càng nhỏ mọn, càng ngày càng hẹp hòi. Tu Lăng lắc đầu bất lực, nhưng trong lòng cảm thấy rất hài lòng. Anh đang định nói gì thì lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Hôm nay là sinh nhật cậu em kết nghĩa của Bạch Sơ Tuấn. Sơ Tuấn gọi điện kêu anh ra ngoài tụ tập với mọi người. Tu Lăng vốn định từ chối nhưng Bạch Sơ tuấn cứ lải nhải mãi, cũng đã lâu rồi bạn bè không gặp nhau. Quả thật, tiệc sinh nhật chỉ là cái cớ mà thôi, chủ yếu là mấy người bạn thân lôi nhau ra ngoài vui vẻ ăn uống một trận cho thư giãn

Tu Lăng tắt điện thoại, liếc nhìn Nhân Ly.

"Chỉ cần anh đừng nói với em sắp đi ra ngoài là được."

Tu Lăng nghẹn họng, có lẽ không nên nói gì thì hơn, anh ngồi xuống bên cạnh cô, không nói gì.

Nhân Ly ủ rũ nói: "Thực ra, nếu muốn anh có thể đi."

"Hử?" Anh nhướn mày.

Cô đột nhiên vô cùng hào hứng: "Chỉ cần đưa em theo."

Tu Lăng nhìn cô mấy giây rồi ra lệnh. "Đi thay quần áo."

Nhân Ly ném chiếc gối ôm xuống, vui vẻ chạy về hướng phòng ngủ. Anh nhìn bộ dạng cô, bất giác bật cười.

Cô ấy bây giờ hình như có chút ỷ lại? Tu Lăng vừa lái xe vừa nghĩ.

"Sao muốn đi cùng?" Anh thờ ơ hỏi.

"Muốn xem cuộc sống về đêm của những người thành công là thế nào?"

Con người này, nói câu nào là phải châm chọc câu ấy?

Nhưng mà biểu hiện của cô quả thật là đang rất hào hứng.

Đến Bất Dạ Thành, Nhân Ly tỏ ra vô cùng tự nhiên khoác tay Tu Lăng. Anh cũng không hề gạt tay cô ra, hơn nữa, trên môi còn lộ rõ nụ cười hài lòng.

Đám người Ngô Thúc Nguyên vừa nhìn thấy Tu Lăng và Nhân Ly tình chàng ý thiếp thì hoảng sợ như gặp phải ma.

Nhân Ly không phải người dễ dàng mất bình tĩnh, cô vô tư ngồi xuống cạnh Mạc Tu Lăng.

Bạch Sơ Tuấn tỏ ra rất hiếu kỳ với sự xuất hiện của Nhân Ly. Mấy người bọn họ bình thường khi tụ tập luôn mang bạn gái đi cùng, duy nhất chỉ có Tu Lăng là tuyệt nhiên không, dường như anh cũng không quan tâm mình phải ngồi lẻ loi một mình.

"Em dâu sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây vậy?" Bạch Sơ tuấn vừa cười vừa hỏi.

"Em lúc nào cũng rảnh, nhưng anh đâu có mời em tới."

Té ra là lỗi của mình à? Bạch Sơ Tuấn vờ sửng sốt: "Vậy anh trai này xin nhận lỗi với em! Anh cứ tưởng em dâu thích làm đóa hoa trong nhà ấm, không muốn ra ngoài chịu bão táp mưa sa."

Lý Khánh Anh vừa kết hôn, hôm nay cũng mang vợ theo, anh ta nhìn Nhân Ly, cười: "Hiếm khi gặp được em dâu! Nào, để anh và chị dâu mời em một ly."

Nhân Ly bưng ly rượu lên, Tu Lăng đã lập tức nhíu mày ngầm ngăn cản. Nhân Ly nháy mắt: "Chỉ một ly, không sao!"

Nhân vật chính hôm nay chỉ biết đờ người ngồi lặng im xem, đầu óc mơ hồ chưa kịp thích ứng với tình huống hiện tại.

Ngô Thúc Nguyên vốn không thích Nhân Ly, lúc nào cũng cho rằng cô là một người phụ nữ lẳng lơ, không hiểu sao Tu Lăng lại coi cô như bảo bối. Anh ta thầm nghĩ cách khiến Nhân Ly phải xấu mặt.

Chợt nhớ ra thọ tinh đang ngồi một góc, ánh mắt Ngô Thúc Nguyên lóe lên: "Sơ Tuấn, tiểu đệ của cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Hai hai." Bạch Sơ Tuấn trả lời, cũng không buồn quay đầu lại.

Ngô Thúc Nguyên vờ ngẫm nghĩ: "Chúng ta làm anh nên tặng cậu ta món quà gì bây giờ?"

Chàng trai kia luống cuống: "Không cần, không cần đâu ạ."

Bạch Sơ Tuấn cũng tỏ ra tán thành: "Em trai mình, đương nhiên mình cũng phải biểu hiện một chút thành ý."

"Tặng cái gì mới được? Hay là...", Ngô Thúc Nguyên rất tự nhiên nói, "Giống như sinh nhật hai hai tuổi của Tu Lăng đi! Chúng ta mỗi người góp một phần, mua một em sinh viên trong trắng...."

Chưa đợi anh ta nói hết, Lý Khánh Anh đã đá anh ta một cước. Ăn nói không kiêng dè gì cả!

Quả nhiên, lúc này tất cả mọi người đều im lặng.

Sắc mặt Tu Lăng đã tái nhợt, nhưng anh không dám lên tiếng.

Nụ cười của Nhân Ly đông cứng lại. Trong đầu cô xuất hiện vô số hình ảnh. Cô cắn chặt môi, đột nhiên quay sang nhìn Ngô Thúc Nguyên.

"Lúc nào?" Nhân Ly hỏi.

Ngô Thúc Nguyên bị ánh mắt của cô làm cho hoảng sợ, nhất thời trở nên bối rối.

Nhân Ly chán nản, không muốn đợi anh ta trả lời, cô lạnh lùng nói: "Ngày hai mươi chín tháng bảy cách đây năm năm, đúng không?"

"Sao...sao em biết?" Ngô Thúc Nguyên kinh ngạc.

Toàn thân Nhân Ly run lên. Tu Lăng ôm lấy cô, trừng mắt với Ngô Thúc Nguyên, gằn giọng: "Nói đủ chưa?"

Tu Lăng rất ít khi cáu gắt, vẻ mặt anh lúc nào cũng rất bình thản, rất hiền hòa, nhưng lúc này, chỉ một câu nói của anh, mọi người đều nhận thấy rõ anh đã nổi giận thật sự.

Nhân Ly nắm chặt tay, đến nỗi huyết quản cũng hiện rõ.

Tu Lăng ôm lấy cô, thì thào: "Chúng ta về nhà thôi."

Không ai ngăn cản hai người, mọi chuyện xảy ra vượt quá sự kiểm soát của họ

Tu Lăng không dám buông lỏng tay, sợ Nhân Ly sẽ ngã khuỵu xuống đất. Thân thể cô đã mềm nhũn như mất hết sức lực. Anh không hề sợ hãi, nhưng trong lòng rất lo lắng. Anh sớm đã linh cảm được là có chuyện không hay xảy ra, nhưng không ngờ lại là chuyện này. Thôi, như vậy cũng tốt, thế gian này làm gì có bí mật nào tồn tại mãi mãi. Giờ anh chỉ lo cho Nhân Ly, sắc mặt cô thực sự khó coi.

Tu Lăng chạy xe với vận tốc cực nhanh, chẳng biết có bị bắn tốc độ không, nhưng anh không có tâm trí đâu mà quan tâm nữa.

Dừng xe trước cổng chung cư, anh vội vã ôm Nhân Ly xuống xe, người cô lạnh toát.

Tu Lăng cẩn thận kéo chăn đắp cho cô. Thấy đôi môi cô mấp máy như muốn nói gì, anh lặng yên chờ đợi. Nhưng Nhân Ly không phát ra bất cứ âm thanh nào, môi vẫn cứ mấp máy, đôi mắt nhíu chặt. Cô ấy đang suy nghĩ điều gì?

Bất chợt, Nhân Ly mở to mắt. Tu Lăng có thể nhìn thấy sự bất an trong ánh mắt cô. Anh trầm mặc ngồi bên giường chờ cô bình tĩnh lại.

Một lúc sau, Nhân Ly nắm lấy tay anh, âm thanh từ cổ họng cô phát ra rất nhẹ: "Hôm đó anh bị mọi người chuốc rượu say, đúng không?"

Tu Lăng nhắm mắt lại, chua xót đáp: "Không phải, anh rất tỉnh táo."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro