Chương 78: Ấm ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô buông thõng bàn tay đang nắm tay anh.

Tu Lăng không dám động vào cô.

Thực ra, nếu đêm đó người nằm trên giường không phải cô, anh nhất định sẽ không làm gì.

Đêm trước ngày sinh nhật hai mươi hai tuổi. Tu Lăng bị mẹ gọi về nước. Ở nước ngoài một thời gian dài, anh đã sớm tự lập, sự nhiệt tình với người thân cũng vơi đi ít nhiều, nhưng anh vẫn chiều theo ý cha mẹ.

Ngay tối hôm sinh nhật, Tu Lăng bị đám bạn thân lôi ra ngoài. Nhiều năm không gặp, anh biết hai chữ chối từ không dễ dàng gì mà nói ra được.

Tu Lăng hoàn toàn không ngờ được họ có thể nghĩ ra cái trò quái đản kia. Anh bị họ đẩy vào một căn phòng trong khách sạn, dù đã uống khá nhiều rượu nhưng đầu óc anh vẫn còn đủ tỉnh táo. Lúc bước qua cánh cửa, anh cũng đã suy nghĩ xem nên nói gì để cô gái trong này tự động bỏ đi nhưng không ngờ cô ta đang nằm im trên giường, hình như đang ngủ.

Tu Lăng bước tới gần, hoàn toàn kinh ngạc.

Anh không ngờ cô và anh lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.

Làn da trên mặt cô phớt hồng, khóe miệng khẽ mấp máy, có vẻ rất khó chịu.

Anh đưa tay lên kiểm tra thân nhiệt cô. Anh giật mình, nóng quá! Nhất định là cô bị người ta bỏ thuốc mê.

Vốn định bỏ đi, nhưng mới đi được vài bước, trong đầu anh chợt nổi lên một suy nghĩ đen tối. Nếu không phải là anh, thì cũng sẽ có người khác. Anh dừng chân.

Anh thừa nhận, anh thực sự muốn thấy cô. Từ sau khi ra nước ngoài, đây là lần đầu tiên anh gặp lại cô. Anh không hỏi thăm về cô, cũng không muốn hỏi. Nhiều lúc anh cảm thấy cứ để mọi chuyện như vậy đi, coi như chưa từng gặp nhau, coi như tâm tư thời niên thiếu không hề có, coi như tất cả chỉ như một giấc mộng.

Nhưng giờ phút ấy, Mạc Tu Lăng thừa nhận mình không phải là một quân tử. Anh quay lại.

Chẳng hiểu sao, lúc ấy anh đột nhiên cảm thấy đây sẽ là lần cuối cùng hai người gặp mặt. Có thể, cô chẳng là gì của anh nữa, anh cũng sẽ không là gì của cô. Nhưng ít ra, có thể chiếm được cô một lần, huống chi, cô hiện tại...

Tu Lăng rất căng thẳng, đã không đủ khả năng kiểm soát bản thân nữa, nhưng anh vẫn đủ kiên nhẫn để tháo từng chiếc khuyên tai của cô xuống, vẫn là năm chiếc khuyên ấy, chưa hề thay đổi.

Cô có vẻ bất an, bàn tay nhỏ nhắn không yên phận nắm lấy cánh tay anh.

Lúc ấy không biết trong đầu đang nghĩ gì, anh giơ tay ra tắt đèn.

Anh xé rách quần áo cô, cô cũng không hề phản kháng, có lẽ là thuốc mê đã phát huy tác dụng.

Anh nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô, tận hưởng mùi vị của cô. Những cái lỗ tai nho nhỏ gợn lên dưới đầu lưỡi nhạy cảm của anh, để anh nhớ kỹ, đây là cô, không phải là người khác. Anh cũng không cần bất kỳ ai ngoài cô.

Anh có thể cảm nhận được cô đang đau đớn, hàng lông mày thanh tú của cô khẽ nhíu lại, trên mặt cô đã lấm tấm những giọt mồ hôi.

Cứ như vậy, anh mê loạn, say đắm! Có được khoảnh khắc này, anh không hối hận.

Ngày hôm sau, anh chạy trốn. Có lẽ là, anh không biết mình phải dùng thân phận gì để đối mặt với cô.

Thật bỉ ổi! Ngay cả anh cũng coi thường bản thân mình.

Nhưng anh không hề hối hận.

Trước đó khi biết chuyên cô hẹn hò với Tả Dật Phi, anh tuyệt vọng vô cùng. Anh đã kết giao với vài cô gái, không phải là để tiêu sầu hay tìm người thay thế, anh không phải loại người đó. Anh thật sự có suy nghĩ muốn tìm một người phù hợp với mình, dù sao thì cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục, anh không muốn vì một người mà tự tay hủy hoại cả đời mình.

Nhưng không ai có thể chiếm được trái tim anh.

Vì vậy, anh lại về nước.

Lúc nghe đám bạn nói chuyện cô đi phá thai, bất giác anh lập tức nhận định đứa trẻ ấy là con mình. Thật ra, tất cả mọi thứ thuộc về cô, anh đều ghi nhớ rõ ràng.

Anh đau lòng, buồn khổ.

Nhưng cuối cùng, chính cha mẹ lại ép anh lấy cô.

Thật nực cười! Cô đã có người cô yêu, giữa cô và anh không có bất kì ràng buộc hay quan hệ gì. Anh đã nghĩ, chi bằng buông tha cô, để cả hai được tự do, thế nên, anh giúp cô trốn khỏi nhà. Anh biết, bản thân không có tư cách giữ cô lại, vậy thì để cô đi thôi!

Vậy mà, cô lại trở về.

Cô vĩnh viễn sẽ không hiểu được cảm giác của anh, nếu như cô trốn không thoát, vậy thì anh sẽ giữ cô lại bên mình và... sẽ không bao giờ tình nguyện để cô đi lần nữa.

Nhân Ly nằm ở trên giường, khóc nấc thành tiếng. Cô chẳng mấy khi khóc, dù có cũng chỉ lặng lẽ khóc mà thôi.

Tu Lăng bối rối. Cô muốn làm thế nào, anh cũng sẽ nghe theo cô.

Nhân Ly vẫn chăm chú nhìn anh, đến nỗi anh cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

"Anh không muốn biết lúc ở bệnh viện. Giang Nhân Đình đã nói gì với em sao?"

Anh lắc đầu: "Không muốn."

Một nỗi hờn tủi thoáng qua trên mặt cô: "Đúng vậy, anh chỉ thấy em tát cô ta một cái!"

Cô ấy lại hiểu lầm rồi! Tu Lăng ôm lấy cô, lấy tay lau đi những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi của cô: "Anh chỉ không muốn em phải nhớ lại những chuyện khiến em khó chịu."

Cô khẽ run lên, anh nói vậy nghĩa là tin cô phải không?

Nước mắt rơi mỗi lúc một nhiều.

Nhưng làm sao cô có thể quên được chuyện xảy ra ở bệnh viện ngày đó? Tất cả như một cơn ác mộng...

Không biết Giang Nhân Đình đã nói gì với cha mà ông lại bảo Nhân Ly sáng hôm sau tới bệnh viện sớm một chút để thăm cô ta, dù sao đó cũng là em gái cô. Cô bất đắc dĩ nghe theo cha.

Lúc tới bệnh viện, cô thấy Giang Nhân Đình đang nằm trên giường ngắm nghĩa một tờ chi phiếu, chẳng có vẻ gì là người bị bệnh cả.

Vừa nhìn thấy Nhân Ly, cô ta liền cười: "Rất đúng giờ."

Nhân Ly ngồi xuống: "Có chuyện gì?"

"Mấy hôm nay rảnh rỗi quá nên em nghẫm nghĩ lại những việc mình đã làm. Chị muốn biết không?"

Nhân Ly thật sự phát ngấy cái vẻ mặt dối trá ấy rồi: "Thì ra là buồn chán quá nên muốn có người đến chơi cho vui sao? Xin lỗi, tôi không hứng thú!"

Nói xong, cô đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.

Giang Nhân Đình xuống giường, lạnh lùng nói: "Chị không muốn biết lí do chị và Tả Dật Phi phải chia tay sao?"

Nhân Ly dừng bước: "Cô đã làm gì?" Quả nhiên cô ta rất biết cách khiêu khích cô.

"Em có thể làm gì chứ? Chỉ đổ thêm chút dầu vào ngọn lửa mà thôi! Để bác gái hiểu thêm một chút về nhân cách của chị"

"Đồ đê tiện."

"Em đê tiện thế nào? Chẳng lẽ không phải chị lên giường với người đàn ông khác? Chẳng lẽ không phải chị có con với người đàn ông khác? Tả Dật Phi xem ra vô cùng yêu chị, còn đích thân đưa chị đi phá thai cơ đấy! Bây giờ đâu có mấy người tình nguyện chịu bị cắm sừng như thế!" Giang Nhân Đình mỉa mai. "Chị cảm thấy khi bác gái nghe em nói như vậy thì sẽ nghĩ về chị thế nào?"

Nhân Ly tức giận cười, làm người không nên quá hiền lành: "Vậy thì sao nào? Cô được cái gì rồi? Không đúng, cô chỉ lỗ vốn mà thôi! Cô tính toán bao nhiêu như thế, làm bao nhiêu như thế, nhưng sao Mạc Tu Lăng vẫn cưới tôi?"

Cãi nhau là phải vạch trần khuyết điểm và sai sót của đối phương, khiến cô ta mất hứng.

Quả nhiên, sắc mặt Giang Nhân Đình sa sầm lại: "Cho dù như vậy thì cô cũng sẽ không hạnh phúc!"

Nhân Ly cười nhạt: "Cô còn có thể làm cái gì nữa?"

"Cô cho rằng bao nhiêu cái tốt đẹp của mình đi đâu rồi? Cô thanh cao cái gì nữa?" Giang Nhân Đình giơ tấm chi phiếu lên: "Biết đây cái gì không?"

Nhân Ly trầm mặc nhìn cô ta.

Giang Nhân Đình lại cười: "Yên tâm, tôi sẽ cho cô biết đáp án ngay thôi! Trong này có tám vạn, chính là thù lao cho năm hai mươi tuổi cô bị người ta làm nhục!"

Nhân Ly căm phẫn: "Tôi đã đoán được là cô! Chính cô hẹn tôi ra ngoài, chính cô bỏ thuốc mê vào đồ uống của tôi, đúng không?"

"Bây giờ mới nghĩ ra không cảm thấy quá muộn ư?"

Nhân Ly nắm chặt tay.

Giang Nhân Đình vui vẻ cười: "Đây là giá trị cho đêm đầu tiên của cô, tôi vẫn nên trả cho cô nhỉ!" Dứt lời, cô ta trực tiếp ném tờ chi phiếu vào mặt Nhân Ly.

Toàn thân Nhân Ly run rẩy.

"Thế nào, hận tôi không thể chết ngay tức khắc phải không?"

Nhân Ly kích động giáng cho Nhân Đình một cái tát: "Đúng! Tôi hận cô không thể chết ngay tức khắc!"

Đúng lúc ấy, Tu Lăng chạy vào.

Cô ta quá ngu ngốc rồi, đã phải hao tâm tốn sức để lên kế hoạch dựng màn kịch này. Cô ta muốn dùng cái chết của mình để nguyền rủa cuộc hôn nhân giữa Nhân Ly và Tu Lăng. Cô ta tưởng rằng, nếu cô ta chết vì Nhân Ly thì giữa hai người họ có kết hôn cũng sẽ nảy sinh khoảng cách.

Bọn họ sẽ không hạnh phúc.

Chuyện cũ như gió thổi qua trước mặt. Nhân Ly cảm thấy xót xa. Cô đưa tay lên bụng xoa xoa, trên mặt đã lấm tấm mồ hôi lạnh.

Tu Lăng nhận ra sự khác lạ của cô, lo lắng hỏi: "Em sao vậy? Khó chịu ở đâu?"

Cô đau đến mức nói không ra lời: "Em đau bụng."

Anh lập tức ôm lấy cô, lái xe tới bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro