Chương 79: Nếu như bình an

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân Ly tỉnh lại trong trạng thái mơ hồ, đầu óc choáng váng, không nhớ gì. Xung quanh hình như có rất nhiều người, nhưng cô cố gắng đến mấy cũng không mở mắt ra được. Cô mệt, rất mệt, chỉ muốn ngủ một giấc.

Mạc Tu Lăng vẫn đợi bên ngoài phòng cấp cứu, còn chưa biết cô làm sao nên càng lo lắng. Cũng may là bác sĩ đã đi ra, anh lập tức chạy đến.

"Bệnh nhân chịu kích động quá lớn cho nên ảnh hưởng đến thai nhi, nhưng mà bây giờ thì ổn rồi. Nhớ không được để sản phụ bị kích động, thai nhi hiện tại còn rất yếu."

Dường như một câu anh cũng nghe không lọt tai: "Cô ấy có thai?"

"Được sáu, bảy tuần rồi. Hai người làm cha mẹ kiểu gì vậy?"

Mạc Tu Lăng không để ý tới ông ta, tự mình vào đẩy giường bệnh của Nhân Ly. Anh đã thu xếp phòng bệnh tốt nhất cho cô, cô luôn thích những thứ xa xỉ, đương nhiên anh nhất định phải khiến cô hài lòng.

Không ngờ đứa bé lại đến với hai người vào đúng thời điểm này. Anh cảm thấy bất an. Anh đưa tay lên xoa cái bụng bằng phẳng của cô. Rõ ràng bằng phẳng như thế, vậy mà bên trong đã có một sinh mệnh nhỏ bé. Thật là thần kỳ.

Trước đây anh không muốn có con, phần là vì cô không thích trẻ con, phần là vì anh không muốn con mình mang theo bất cứ giá trị lợi dụng nào khác.

Nhưng bây giờ, đứa bé lại đến đột ngột khiến anh trở tay không kịp. Anh có chút cảm thán, nhưng cũng vô cùng cảm động, vậy là trong bụng cô đang có con của anh.

Đối với đứa con trước kia, thật lòng mà nói, anh không mấy thương xót. Lúc biết cô phá thai đã là hai năm sau đó, ngoài thở dài trong lòng ra, anh hoàn toàn không nuối tiếc. Với anh, đó chỉ xem như một lần ngoài ý muốn.

Thế nhưng giờ phút này, anh thực sự nhớ tới sinh mệnh nhỏ bé ấy. Nếu như nó còn tồn tại, có phải đã bốn, năm tuổi rồi, đã có thể chạy nhảy, biết gọi "ba", gọi "mẹ" rồi hay không? Đó là điều mà bao nhiêu người vẫn mong muốn.

Lúc Nhân Ly tỉnh lại, anh còn chưa kịp thu tay về. Cô bình tĩnh nhìn anh, vẻ mặt anh có gì đó thật lạ.

"Em bị làm sao?" Cô ngờ vực hỏi, "Không phải là bệnh nan y đấy chứ?"

"Đương nhiên không. Nói bậy bạ cái gì thế?"

Cô vốn định nói, nếu là bệnh nan y thì càng tốt, anh sau này có thể tái hôn mà không cần lo lắng gì rồi. Nhưng thấy trong ánh mắt anh có chút phẫn nộ, cô chẳng có tâm tình đâu mà nói đùa nữa: "Không thì sao vẻ mặt anh lại đau khổ tột cùng thế kia?"

Bấy giờ sắc mặt anh mới dịu đi một chút: "Ăn nói linh tinh, sắp làm mẹ đến nơi rồi còn không biết chừng mực."

Nhân Ly ngẩn người mất vài giây.

Cô ấy đang nghĩ gì thế? Tu Lăng khó hiểu, cô ấy đã biết từ lâu, hay là còn chưa kịp thích ứng?

Nhân Ly đưa tay lên xoa bụng mình, khóe môi bất giác nở nụ cười. Cô nhìn Tu Lăng, sắc mặt anh lại sa sầm. Sao cứ như làm ảo thuật thế?

Nhân Ly không quên những bất hòa đã xảy ra giữa bọn họ.

Chuyện cũ nháy mắt lại ùa về. Suốt một đời này, thời điểm cô sợ hãi nhất chính là lúc cô biết mình có thai. Ngay cả đêm đó khi vội vã chạy khỏi khách sạn, cô cũng không sợ hãi đến vậy, lúc ấy, trong lòng cô chỉ có sự xót xa và nỗi căm phẫn đối với Giang Nhân Đình. Cô đã sớm biết Giang Nhân Đình không hề đơn giản, nhưng không ngờ, ngoài dùng tâm kế ra, cô ta lại có thể hành động bỉ ổi đến như vậy. Cô hối hận đã để mình mắc lừa Giang Nhân Đình. Nhưng tất cả vẫn còn nằm trong sức chịu đựng của cô.

Chỉ đến khi nhìn thấy hai vạch đỏ xuất hiện trên que thử thai, cô mới thật sự hoảng sợ. Bao nhiêu không cam lòng, bao nhiêu uất ức đồng thời bủa vây lấy cô. Cô chỉ biết khóc lóc, không muốn đối mặt với Tả Dật Phi.

Cô từng có ý nghĩ sẽ sinh đứa trẻ đó ra, từng suy nghĩ tới việc làm sao nuôi dưỡng, làm sao chăm sóc con. Nhưng quả nhiên là tính cách quyết định số phận. Nếu như cô giữ lại đứa bé, cô sẽ phải rời xa Tả Dật Phi. Cô là người quyết liệt, một khi đã lựa chọn cái gì, nhất định sẽ xóa sạch mọi rắc rối. Nhưng dù thế nào cô cũng chỉ là một người, cô không cự tuyệt được sự ấm áp của Tả Dật Phi, cho nên cô chỉ có thể từ bỏ đứa bé.

Điều kỳ lạ là, cô không hề oán trách người đàn ông kia, ngược lại còn cảm thấy may mắn. Lúc tỉnh lại trong khách sạn, ngoài một vết máu màu đỏ trên giường ra, cô không thấy gì khác. Thế nên cô mới có thể không lúng túng, không xấu hổ, lại càng không cảm thấy nhục nhã.

Nhưng giờ đây biết người đó chính là Mạc Tu Lăng, đột nhiên cô không biết nên cảm thấy thế nào?

Xót xa, phiền muộn, tức giận, căm ghét? Hay xấu hổ và bất lực?

Đã năm năm trôi qua rồi, giờ đột nhiên nhớ tới, lại cảm thấy bỡ ngỡ xen lẫn căm hận.

Mạc Tu Lăng hít một hơi, anh biết tâm tình cô hiện giờ bất ổn: "Muốn ăn gì? Anh đi mua."

Nhân Ly chỉ nhìn anh, không đáp.

Anh nhẹ hất hàm: "Hử?"

"Em không muốn ăn gì hết."

"Con phải ăn!" Nói xong, Mạc Tu Lăng lập tức đi ra ngoài.

Nhân Ly để mặc anh muốn làm gì thì làm. Trông dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ khi mua đồ ăn của anh, cô vẫn bại tại trận.

Thực ra cô không cần phải nằm viện, nhưng Mạc Tu Lăng nhất định bắt cô yên vị trên giường bệnh một ngày.

Sau khi về nhà, hai người liên tiếp bị "khủng bố." Đầu tiên là ông bà Mạc. Nhân Ly đương nhiên không dám tỏ ra sĩ diện, cục cưng mới hơn một tháng, cô phải ngoan ngoãn sắm vai vợ đảm mẹ hiền. Người có quyền lên tiếng lúc này chỉ có bà Mạc, bà chẳng những quấn lấy Nhân Ly, dặn dò những chuyện cần phải chú ý, mà ngay cả Mạc Tu Lăng cũng không thoát khỏi bị bà nghiêm khắc dạy bảo một trận.

Ông bà Mạc rất ít khi tới đây, bình thường đều là Mạc Tu Lăng đưa Nhân Ly quay về Mẫn Trang thăm họ. Cho nên, tự nhiên trong nhà có nhiều hơn hai người, Nhân Ly chưa kịp thích nghi. Nhưng cô đương nhiên sẽ không biểu hiện ra ngoài, chỉ gắng sức hoàn thành thật tốt nội dung ba chữ " nàng dâu ngoan."

Mãi khi đến bố mẹ chồng về rồi, Nhân Ly mới nhận ra dụng ý của Tu Lăng. Hai người họ tới đương nhiên sẽ khiến cô phân tán sự tập trung vốn dĩ đặt trên người anh, cô sẽ không thể quấn lấy anh gây chuyện nữa. Nhân Ly chợt thấy bực bội, hóa ra chuyện gì cũng tiến triển theo ý muốn của anh.

Nhìn thấy Tu Lăng, Nhân Ly liền cảm thấy bực mình, đành phải đi tìm Tần Ngải Ninh.

Cô ở nhà Tần Ngải Ninh mà tỏ ra tự do tự tại đến quá đáng, ngang nhiên nằm dáng chữ đại trên giường, hoàn toàn quên mất đây không phải nhà của mình.

Ngải Ninh hiếu kỳ nhìn cô: "Này, cậu nghĩ là con trai hay con gái?"

"Con trai."

"Sao khẳng định như vậy?" Chẳng phải giờ thai nhi còn chưa hình thành giới tính sao?

"Con của mình đương nhiên phải là con trai."

"Vì sao?"

"Cậu nghĩ xem. Sinh con gái có bao nhiêu là lôi thôi rầy rà? Vất vả cực nhọc nuôi nó khôn lớn, chớp mắt một cái đã trưởng thành, rồi trở thành con nhà người khác. Con trai thì không như vậy, cho dù không chăm sóc nó nhiều nhưng kiểu gì cũng sẽ có lúc nó mang về nhà thêm hai người nữa."

Tần Ngải Ninh bị cô kích động: "Cậu còn phải tính toán tỉ mỉ như vậy nữa sao?"

"Sự thật mà!"

"Con cậu tốt nhất đừng có giống cậu! Ích kỉ quá đáng!"

"Cậu đố kỵ!"

"Thèm vào!" Nói tới nói lui, Tần Ngải Ninh vẫn lấy lòng. "Hay là, cậu sinh con xong cho mình nhận làm con nuôi đi!"

"Ở đâu ra mà được lợi không như thế? So với Mạc Tu Lăng, cậu còn góp sức ít hơn đấy."

"Mình tình nguyện thay chồng cậu góp sức, nhưng thực là không được mà!"

Nhân Ly nổi giận, đuổi Tần Ngải Ninh chạy khắp phòng. Ngải Ninh ai oán: "Đâu phải là sản phụ chứ! Sư tử Hà Đông thì có! Giám định hoàn tất!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro